Trần Anh cắn chặt môi dưới, cúi đầu xuống, Vô Tấn hòa hoãn ngữ khí, giải thích với Duy Minh:
- Đại ca, chúng ta bây giờ đã bị bao vây, đối phương sở dĩ không hề tiến
công, chính là muốn ép chúng ta đến Giải Cước đảo, một khi để bọn chúng
thực hiện được ý đồ, chúng ta sẽ không thể còn sống.
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao, phía trước ba mấy dặm chính là Giải Cước đảo rồi…
Duy Minh lo lắng nhìn huynh đệ, hắn chỉ là văn nhân, lúc này lại đang ở
trên biển, trong đầu hắn lúc này đã vô cùng hỗn loạn, hắn biết trên
đường đi sẽ gặp nguy hiểm, Thân quốc cữu sẽ phái một số sát thủ võ nghệ
cao cường đến chặn đường, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến trình độ
này. Thân quốc cữu lại sử dụng hải tặc, lúc này trong lòng hắn vừa lo
lắng lại vừa sợ hãi.
Thần sắc Vô Tấn lại vô cùng bình tĩnh, cho
dù nhất thời hắn cũng không có ý kiến gì, nhưng tất cả mọi người đang
nhìn hắn, nếu như hắn mất bình tĩnh trước, kết cục của bọn họ nhất định
sẽ thất bại.
- Hiện tại chúng ta chỉ có một con đường, chính là
tiếp tục tiêu hao với bọn chúng, tận lực tránh Giải Cước đảo, kéo dài
thời gian, chờ đợi viện binh của Phượng Hoàng hội.
Duy Minh còn muốn nói gì nữa, nhưng Ngu Hải Lan lại đi tới nói:
- Hoàng Phủ công tử, hiện giờ lo lắng cũng không có tác dụng, ngươi quay lại khoang thuyền trước đi!
Duy Minh nhìn nàng thật lâu, yên lặng gật đầu, vịn tay thuỷ thủ chậm rãi
quay lại khoang thuyền của mình, chờ bóng lưng hắn biến mất, Trần Anh
mới trầm thấp mắng một tiếng:
- Trong trăm người vô dụng nhất là thư sinh!
Vô Tấn liếc nhìn nàng, Trần Anh cúi đầu xuống không dám nói nữa, lúc này Ngu Hải Lan lại đi tới nói:
- Vô Tấn, chúng ta không thể đi về hướng đông được.
- Tại sao?
Vô Tấn ngây người.
- Bởi vì đi thêm năm mươi dặm về hướng đông chính là Bạch Sa đảo, nơi đó
là hang ổ của Bạch Sa hội, ta hoài nghi phía trước sẽ có thuyền địch
đang chờ chặn đường chúng ta.
Lúc này ánh mắt mọi người đều nhìn
về hướng Vô Tấn, trong mắt mọi người đều tràn ngập lo lắng, Vô Tấn quay
người đến bên cạnh mạn thuyền, thò người ra nhìn sóng cả mãnh liệt.
Trên mặt biển tối đen như mực ẩn chứa biết bao nguy hiểm, xuống nước
trong hoàn cảnh ác liệt này, rất khó có hy vọng sống sót, hắn lại nhìn
ra ba chiếc thuyền lớn bao vây bọn họ ở phái sau, trong sương mù, thỉnh
thoảng có thể trông thấy hình dáng thuyền lớn hiển hiện, hắn suy đoán
khoảng cách, đoán chừng ba con thuyền còn cách xa bọn hắn chừng hai ba
trăm bước.
Trần Anh bỗng nhiên hiểu rõ dụng ý của Vô Tấn, kinh ngạc hỏi:
- Vô Tấn, ngươi muốn…?
Vô Tấn chậm rãi gật đầu:
- Ta luôn muốn thử một lần!
- Được! Ta cùng đi với ngươi.
Trong đêm tối, ánh mắt Trần Anh lấp lánh sáng ngời, con mắt cách mặt Vô Tấn
chỉ nửa thước, nóng rát chăm chú nhìn hắn, ánh mắt mang theo một tia dã
tính:
- Vô Tấn, ngươi có muốn chúng ta so tài một lần hay không….
- So như thế nào?
Vô Tấn cảm nhận được ánh mắt khiêu chiến của nàng.
- Chúng ta mỗi người phụ trách một chiếc, xem ai đắc thủ trước, thế nào hả?
Vô Tấn nhìn chăm chú ánh mắt của nàng, hắn không chỉ cảm giác được sự
khiêu chiến trong ánh mắt của nàng, mà còn cảm nhận được một loại kiên
định, một loại nguyện ý quyết tâm đi theo hắn chịu chết.
Vô Tấn thầm thấy cảm động, hắn gật đầu, dùng một loại ngữ khí trêu đùa xóa tan hào khí bi tráng của bọn họ:
- Có phải ngươi mang theo một thanh lợi khí nào không?
Trần Anh gật gật đầu, quay đầu lại vẫy tay:
- Dương nhị, lấy gia hỏa đó ra đây!
- Thế nào? Chúng ta tỷ thí một phen?
Trong mắt Trần Anh tràn đầy khiêu khích, trước kia khi ở Lưu Cầu đảo, bọn họ
thường xuyên lặn xuống biển tỷ thí, nhưng hiện giờ, không nghi ngờ gì
bọn họ đang phải dùng tính mạng của bản thân làm tiền đặt cược.
- Chỉ cần lúc ngươi thua đừng khóc nhè là được!
Vô Tấn mỉm cười, cởi bỏ áo ngoài, để lộ ra bộ đồ lặn bó sát người bằng da
thuồng luồng màu đen, thân hình hắn cao lớn khôi ngô, tràn ngập sức mạnh nam tính, đứng cạnh Trần Anh cũng mặc một bộ đồ lặn tương tự, thật sự
giống hệt như một đôi tình nhân trên biển, sinh cơ bừng bừng, tràn ngập
tinh thần phấn chấn, khiến đám hải tặc đứng xung quanh nhìn thấy có
chút ngây người.
Ngu Hải Lan tỉ mỉ dùng gan cá bọc cẩn thận hai
viên vật thể hình tròn màu đen, lại bọc thêm một lớp giấy dầu bên ngoài, bọn họ lặn xuống biển, quan trọng đầu tiên là không thấm nước.
Vô Tấn sau khi buộc chặt các đồ cần thiết, lại nhặt lên một chiếc móc câu, hắn liếc mắt nhìn Trần Anh, thấy Trần Anh cũng đang đưa mắt nhìn mình.
Thời khắc xuất phát đã đến, Vô Tấn đưa ngón tay cái về phía nàng, đây là thủ thế của Phượng Hoàng hội, ý bảo sẽ tiếp nhận khiêu chiến. Đôi mắt
Trần Anh sáng ngời, cũng đưa ngón tay cái ra, ngón tay cái hai người
chạm nhau trên không trung, lập tức hai bóng đen như chim hải âu trong
gió bão, nhảy xuống đại dương thâm sâu khó lường.
Nước biển lạnh
như băng thoáng chốc bao phủ lên đầu, Vô Tấn tựa hồ nhớ tới khoảnh khắc
hắn từ trên máy bay rơi xuống biển, cảm giác lúc đó giống như chìm vào
một thế giới hắc ám thần bí, thân hình cứ thế chìm xuống đáy biển sâu
thẳm, dưới đáy biển phảng phất như mở ra một cái miệng lớn dính máu, u
ám chờ đợi hắn.
Một luồng sóng biển vọt tới, hình thành một loại
sức mạnh cường đại vô hình, nhanh chóng đẩy hắn ra xa, sức mạnh hải lưu
đúng là quá sức cường hãn, làm người hắn không thể điều khiển. Hắn cố
gắng phóng lên mặt biển, nhưng phảng phất như có một loại sức mạnh vô
hình gắt gao túm chặt chân hắn, kéo hắn xuống vực sâu không đáy. Hắn
gặp một vòng xoáy do hơn mười mạch nước ngầm quấn vào nhau hình thành,
mỗi khi một mạch nước ngầm đánh úp lại, phảng phất như có vô số con cá
đang gặm nhấm thân thể của hắn, mỗi một khối cơ bắp trên người hắn đều
cảm giác bị xé rách, mỗi một tế bào phảng phất như muốn bạo tạc nổ tung.
Vô Tấn thật sự hoảng hốt, hắn dốc hết toàn lực để thoát khỏi vòng xoáy
đang muốn nhấn chìm mình xuống, nhưng hắn thử qua mấy lần đều không thể
thành công, khi hắn cảm thấy sắp hết hơi, một luồng sức mạnh hải lưu
chợt đẩy về phía hắn, hắn lập tức mượn nhờ lực đẩy của dòng hải lưu này
lao ra khỏi mặt nước, gió biển mát mẻ đập vào mặt, đầu óc thoáng chốc
thanh tỉnh.
Vừa rồi trong nháy mắt nhảy xuống nước, hắn còn trông thấy thân ảnh của Trần Anh, nhưng hiện giờ trên mặt biển chỉ là sương
trắng mênh mông, đã không thấy bóng dáng Trần Anh, mà con thuyền của hắn cũng không thấy.
Vô Tấn vô cùng lo lắng, hắn tìm kiếm một vòng
xung quanh, lại lật người, nằm ngửa trên mặt biển, nhưng vẫn không trông thấy Trần Anh, nhưng lại thấy được con thuyền của mình, trong sương mù
chỉ có hình dáng một chiếc thuyền lớn xa xa, vậy là sóng biển đã ném
hắn ra xa hơn ba mươi trượng. Vô Tấn thở dài một tiếng, lúc này hắn
không có thời gian nghĩ nhiều, hắn lại lật người, ra sức bơi về phía con thuyền đầu tiên ở hướng tây nam.