Ánh mắt của Duy Minh lộ ra vẻ nghi hoặc khó hiểu mà nhìn tiểu đệ của mình.
- Được rồi huynh đệ các ngươi đừng tranh cãi nữa.
Tô Hàn Trinh cắt đứt lời của bọn họ,
- Kỳ thật ta cũng đồng ý đi đường biển, mặc dù có Phượng Hoàng hội uy
hiếp nhưng xác định tiện lợi hơn so với đi đường bộ, phong hiểm cũng ít
hơn.
Ngừng một chút, Tô Hàn Trinh lại tăng thêm ngữ khí mà từ từ nói:
- Nói cho các ngươi biết một tin, ta vừa nhận được thư cảu thái tử, Thân
Quốc Cữu sẽ vận dụng lực lượng trong tay cản đường của các ngươi, mà
thái tử điện hạ cũng không thể cấp nhiều viện trợ.
Một lúc sau chiếc xe ngựa đã đi ra khỏi phủ thứ sử.
- Vô Tấn tại sao đệ khẳng định Phượng Hoàng hội không tấn công chúng ta?
Ở trên xe ngựa Duy Minh hỏi tiểu đệ của mình, nghi vấn này vẫn quẩn quanh ở trong óc hắn, ra khỏi phủ thứ sử, hắn nhịn không được mà hỏi Vô Tấn.
Vô Tấn thầm thở dài trong lòng, có chuyện hắn biết cũng không giấu được,
đại ca sớm muôn sẽ biết, đành lấy kim bài hắc phượng hoàng đưa cho đại
ca của mình.
- Đây là cái gì?
Duy Minh chưa bao giờ nhìn
thấy qua kim bài này. Chỉ thấy ở trên kìm bài là hia con phượng hoàng
trông rất sống động, đáng tiếc là lại có màu đen, thật là quỷ dị.
- Đây là lệnh bài quyền lực cao nhất ở Phượng Hoàng hội, hắc phượng hoàng kim bài, đại ca xin lỗi đệ vẫn luôn giấu huynh.
- Đây là có chuyện gì?
Duy Minh kinh ngạc, tiểu đệ của hắn có quan hệ với Phượng Hoàng hội, lại có lệnh bài quyền lực cao nhất, hắn vô cùng khiếp sợ mà nhìn Vô Tấn, không biết phải hỏi hắn thế nào.
Vô Tấn bình tĩnh cầm lại kim bài mà cười nói:
- Đại ca yên tâm, đệ không phải là thành viên của Phượng Hoàng hội, đệ và Phượng Hoàng hội cũng không có vấn đề gì.
Duy Minh lúc này mới yên tâm, kỳ quái mà truy hỏi:
- Vậy kim bài này là chuyện gì?
- Đệ không phải ở Lao Sơn học nghệ cùng với tửu đạo sĩ sao? Có rất nhiều
sư huynh sư tỷ hiện tại ở Phượng Hoàng hội. Tam đương gia của bọn họ là
Trần Khánh, mặt khác kim bài này cũng là hắn cho đệ, nói rằng có nó thì
Phượng Hoàng hội không làm khó chúng ta.
Duy Minh nửa ngày sau mới thở ra một hơi, hắn nghiêm nghị mà nhìn huynh đệ của mình:
- Đệ nhất định phải nhớ kỹ, Phượng Hoàng hội không phải là hải tặc bình
thường, bọn họ là đại địch của triều đình, đệ ngàn vạn lần không được có lên quan nếu không sẽ liên lụy cả gia tộc.
- Đệ biết rõ.
Ánh mắt của Vô Tấn nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng của hắn hiện tại đã bay tới
kinh thành, ở đâu đó hắn có thể vì mình lập nên một khoảng trời riêng
không?
Từ sáng sớm, một chiếc thuyền lớn đã rời khỏi bến
tàu Duy Dương, cánh buồm trắng tung bay, dựa theo cơn gió đông nam chạy
về phương bắc, trên thuyền chuyên chở 50 chiếc hòm lớn, mỗi hòm đựng hai vạn lượng bạc, tổng cộng là một trăm vạn lượng bạc, đây là hy vọng Đông Cung mong mỏi từ lâu.
Con thuyền đi theo đường biển, lúc này là
cuối tháng sáu, chính là thời kì nhiều gió bão, may mắn là, thuyền lớn
đi theo hướng bắc, mặt biển phần lớn đều gió êm sóng lặng.
Mặc dù như vậy, các thuyền viên vẫn vô cùng khẩn trương, vừa xuất cảng không
bao lâu, liền trèo lên cột buồm nhìn về phương bắc xa xăm, bọn họ không
chỉ lo lắng về gió bão, mà lo lắng hơn về hải tặc, thuyền lớn vận chuyển một trăm vạn lượng bạc đối với bất cứ tên hải tặc nào mà nói cũng là
một miếng thịt mỡ khiến người ta thèm thuồng.
Đây là một chiếc
thuyền đặc biệt chở một trăm vạn lượng bạc, hai mươi mấy thuyền viên,
người áp giải ngân lượng cũng không có nhiều, ngoại trừ Vô Tấn và Duy
Minh, còn có năm tên nha dịch theo thuyền, lại có cả huynh đệ Thích thị, bọn họ đang đứng ở đuôi thuyền xì xào bàn tán, trên mặt tràn đầy hưng
phấn tiến kinh thi cử, mà hoàn toàn không ý thức được đây là một cuộc
hành trình tràn đầy nguy hiểm.
Ở đầu thuyền, Vô Tấn yên lặng đứng nhìn mặt biển xa xăm, cách đây hơn hai tháng, hắn cũng đã đi biển một
lần để hoàn thành một nhiệm vụ tràn ngập nguy hiểm.
Lúc này, hắn
cũng không nghĩ đến sự hung hiểm và gian nan của lữ trình, mà nghĩ đến
chiếc máy bay nằm dưới đáy biển sâu kia, liệu có thể có một ngày nó rời
khỏi mặt biển này hay không?
Vô Tấn vẫn có tâm nguyện này.
- Đang suy nghĩ gì vậy?
Không biết Duy Minh đã đến bên cạnh từ lúc nào, hắn nhìn thoáng qua vị huynh đệ của mình, khẽ cười nói:
- Có phải cảm thấy áp lực trên người rất lớn hay không?
Vô Tấn lắc đầu không nói gì, Duy Minh tựa hồ có thể hiểu được tâm tình của Vô Tấn, hắn cũng không nói gì, nhìn về phương xa, nhưng trong lòng nghĩ đến nếu có thể đưa số tiền thuế này vào Đông Cung, thái tử sẽ ra sức
tán thưởng hắn như thế nào, cơ hội này không phải ai cũng có thể có
được, chính bởi vì nguy hiểm rất lớn, cho nên công lao cũng cao.
- Đại ca, Tấn An chi biến là gì?
Vô Tấn bỗng nhiên trầm giọng hỏi, hắn vẫn muốn tìm cơ hội hỏi thăm đại ca, trong trí nhớ của hắn, phảng phất không chỉ có một người từng nhắc tới
chuyện này. Đêm hôm đó, khi tổ phụ vuốt ve hồ lô tửu đã cảm thán Tấn An
chi biến đã trải qua bốn mươi năm, chứng tỏ hồ lô tửu có quan hệ tới Tấn An chi biến, hắn đã cảm thấy Tấn An chi biến này tựa hồ cũng có quan hệ với hắn, tên hắn không phải gọi là “Vô Tấn” sao?
- Tại sao đệ lại muốn hỏi vấn đề này?
Duy Minh nhìn đệ đệ của mình chăm chú.
- Tại vì ta hiếu kỳ! Hôm đó trong thư phòng của Tô đại nhân, huynh đã đá đệ một cái.
- Đúng vậy, đệ không nên hỏi chuyện này trước mặt Tô đại nhân, đây là một chủ đề mẫn cảm của vương triều Đại Ninh, giống như khi Đường triều nhắc tới Huyền Vũ môn chi biến.
Nhìn biển cả tĩnh lặng xa xa, thanh âm của Duy Minh cũng bắt đầu có chút thương cảm:
- Bốn mươi năm trước, huynh đệ ruột thịt của hoàng đế Ai Tông là Sở vương tay cầm binh quyền phát động chính biến cung đình, lật đổ Ai Tông hoàng đế, năm đó là năm Tấn An mười một, cho nên gọi là Tấn An chi biến, nghe nói chính biến đêm hôm đó, cung Thái Cực thế lửa ngập trời, máu chảy
thành sông, quân đội và dân thường bị giết chết mấy vạn người, Ai Tông
hoàng đế nhảy vào lửa tự vẫn, Sở vương chính là Thịnh Tông hoàng đế sau
này, tiên đế của đương kim hoàng thượng. Sau khi soán vị mười một năm,
bỗng nhiên băng hà đột ngột ở thái miếu, dã sử ghi lại lúc ấy xuất hiện
rất nhiều đồn đãi.
- Vậy không có hoàng tử nào của hắn may mắn thoát khỏi sao? Ta muốn nói đến Ai Tông hoàng đế nhảy vào lửa tự vẫn….
- Chuyện này cần phải truy tận gốc, mười bốn nhi tử của Ai Tông hoàng đế
đều bị giết chết toàn bộ, ngay cả Quách Thuận phi đang mang bầu cũng
không thoát khỏi cảnh treo cổ, nhưng….