Vô Tấn gật nhẹ đầu hắn đúng là có ý này, kỳ thật hăn cũng không quá để ý
mảnh đất kia nếu như đồng ý đổi đối với hắn có phần hơi tổn thất nhưng
nếu có thể hả giận thì hắn vẫn sẽ đổi.
Tề Hoàn đã sớm nhìn thấy
mảnh đất ở khu cầu phía bắc cũng là một vị trí không tệ nhưng đó không
phải là miếng đất hắn muốn, dù sao đó cũng là khu dân cư, chỗ đó không
hình thành được thương khí, người bình thường hay đến các cửa hàng dày
đặc phía nam mà mua, trừ phi là thu mua hàng hóa lũng đoạn độc nhất như
kén tằm thì có thể.
Quan trọng hơn là Tề Hoàn cũng không biết Vô Tấn cùng với chất nữ Tề Phượng Vũ của hắn tranh chấp mảnh đất kia
với nhau, hai người đọ sức một hồi cuối cùng chất nữ của hắn thắng, nếu
như hắn biết chỉ sợ không do dự mà cự tuyệt đề nghị của Vô Tấn, Tề gia
không thiếu tiền, danh dự và mặt mũi quan trọng hơn.
Lúc này Vô Tấn đã lấy khế đất ra đặt lên trên bàn, hắn biết Tề Hoàn thích mảnh đất kia nên một lần nữa hấp dẫn đối phương:
- Nói thật mảnh đất này ta cũng không muốn bán ta định dùng nó đẩy xây
một tửu lâu nhưng mảnh đất ở cầu phía bắc kia làm tửu lâu thì càng thích hợp hơn nếu như Tề tiên sinh nguyện ý trao đổi thì thành giao, nếu như
không đồng ý thì ngày mai ta sẽ mời thợ tới xây tửu lâu, hôm nay đến đây chính là vì chuyện này, mong Tề tiên sinh xác nhận.
Tề Hoàn kỳ
thật đã đồng ý, đúng là mảnh đất ở cầu phía bắc mở quán rượu không tệ
nhưng hắn không muốn mở quán rượu chỉ là hắn có một chút khó xử, mảnh
đất cầu phía bắc kia khế đất đứng tên chất nữ Tề Phượng Vũ của hắn, theo đạo lý phải là do chất nữ của hắn ký tên, tuy nhiên hắn đại biểu ký thì huyện nha cũng không gây khó khăn.
- Được rồi.
Hắn cuối cùng đã gật nhẹ đầu đáp ứng:
- Chúng ta thành giao.
Vào giữa trưa, Vô Tấn ở trong hiệu cầm đồ Tấn Phúc Ký đàm luận về chuyện mở tiền trang, tiền trang tức là ngân hàng của đời sau nhưng không khuôn
sáo hạn chế như đời sau, tiền trang cũng giống như các cửa hàng khác,
không có gì khác nhau, chỉ cần có vốn là có thể mở.
Hắn hiện tại bán đất đã được tám lượng vạc, nói chung là cũng đủ để mở tiền trang.
Ở trong hiệu cầm đồ bóng người lóe lên, Hoàng Phủ Quý vội vàng tiến tới, cầm trong tay một khế đất:
- Vô Tấn ngươi làm trò tốt rồi.
Vô Tấn đại hỉ vội vàng đưng dậy, từ trong tay Hoàng Phủ Quý tiếp nhận khế
đất, khế đất đã đổi tên, trên đó có viết tên của hắn, Hoàng Phủ Vô Tấn,
hắn liền cười đắc ý, nhất định phải cho Tề Phượng Vũ một phen xấu mặt,
tưởng tượng cảnh Tề Phượng Vũ thẹn quá hóa giận, quả hực là thú vị, quả
thực là thú vị.
- Vô Tấn ta cảm thấy ngươi đổi khối đất này thì thật là thua lỗ.
Hoàng Phủ Quý một mực canh cánh trong lò, hắn bị Lưu chưởng quỹ của Tề Đại
Phúc cười nhạo một phen, nay cả huyện nha cũng nói rằng giao dịch này
bọn họ thua lỗ, bây giờ thấy Vô Tấn cười vui vẻ thì không nhịn được mà
hỏi:
- Ta đã tính toán qua ngươi lần này buôn bán thua lỗ ít nhất là năm nghìn lượng bạc, cầu phía bắc không thể so sánh với cầu phía nam được, cầu bắc là khu dân cư, có ai đi cầu bắc mua đồ dâu, mảnh đất kia
giá trị tối đa chỉ là sáu bảy nghìn lượng bạc là cùng. Ngươi đem mảnh
đất giá trị một vạn đổi, quả thực là lỗ lớn.
Vô Tấn thấy vẻ mặt đau đớn của ngũ thúc thì khẽ cười nói:
- Ngũ thúc không thể tính toán như vậy được, vật dùng hiếm làm quý, lúc
trước con mua mảnh đất ở phía Tây Bát Tiên Kiều, thúc không phải cũng
nói con bị lỗ sao?
Hoàng Phủ Quý khẽ giật mình, lúc này mới khẽ vỗ gáy của mình một cái:
- Ta đúng là không bằng ngươi coi như ta cái gì cũng chưa nói.
- Vô Tấn nghe nói Bát Tiên kiều là ngươi xây dựng sao?
Chỉ thấy ở phía bên ngoài đi vào một nam tử trung niên, Vô Tấn sững sờ một chút, người mới tới chính là Tô Hàn Trinh:
- Đại nhân, sao đại nhân lại ở đây?
Ở trong tiệm cầm đồ vài tên tiểu nhị sợ tới mức đứng lên, Hoàng Phủ Quý kinh sợ nói:
- Đại nhân mau vào trong ngồi xuống.
Tô Hàn Trinh gật đầu, hắn mỉm cười với Vô Tấn:
- Vô Tấn ta tìm ngươi... có chút chuyện.
- Đại nhân đi vào bên trong hãy nói.
Vô Tấn dem Tô Hàn Trinh mời ngồi xuống, rót cho hắn một chén trà rồi mời hắn ngồi xuống:
- Đại nhân tìm ta có chuyện gì?
- Ta trước hết nói cho ngươi biết hai chuyện.
Tô Hàn Trinh khẽ cười nói:
- Đầu tiên là Cao Hằng cùng Trần Trực đều đã đi rồi. Cao Hằng sáng sớm
rời khỏi, Trần Trực là giữa trưa, đại ca cảu ngươi sẽ không có hậu hoạn
gì, ngược lại Hoàng Phủ huyện công sẽ có chuyện.
Tô Hàn Trinh
cùng Vô Tấn đều nở ra nụ cười, tưởng tượng lúc đó Hoàng Phủ Cừ chịu
tiếng xấu thay cho người khác thì thật là hứng thú, nhưng Tô Hàn Trinh
còn có chính sự, nụ cười trên mặt hắn liền biến mất, hắn nhìn chằm chằm
vào Vô Tấn:
- Chuyện thứ hai ta muốn hỏi ngự, đêm qua thứ tử của
Từ Viễn ở cửa quận học bị người ta đánh rất thảm, nghe nói hai cánh tay
cũng bị chặt, đứt có phải là do ngươi gây nên không?
Vô Tấn lắc đầu:
- Ta có thể đảm bảo với đại nhân là không phải ta làm, xế chiều hôm qua
ta trở về xong là ngủ ngay, hôm trước một đêm không ngủ ta không chịu
được, cũng không phải là do ta sai sử, chuyện này không quan hệ tới ta.
Tuy không phải là Vô Tấn động tay động chân nhưng Vô Tấn vẫn biết chuyện
này là do Trần Ang Bang làm, Trần Ang Bang đã nói với hắn sẽ cảnh cáo Từ Viễn, cho nên sẽ hạ thủ với con của Từ Viễn.
Tô Hàn Trinh chăm chú nhìn đôi mắt của Vô Tấn, thấy hắn rất thản nhiên, trong lòng cũng thầm kỳ quái, là ai hạ thủ đây?
Hắn trầm ngâm một lát rồi chuyển đổi mạch suy nghĩ, cười nói:
- Được rồi chúng ta không nói chuyện này nữa, ta đi thăm Duy Minh.
- Ta còn chưa đi nữa.
Vô Tấn hổ thẹn:
- Buổi tối đi thăm huynh ấy.
- Ừ thương thế của Duy Minh nặng hơn so với tưởng tượng của ta, ít nhất
phải mười ngày sau mới có thể khôi phục, lúc đó hắn phải vào kinh rồi.