- Thị lang là quan của triều đình, không phải quan địa phương như Hoàng
Phủ Cừ, nhất định phải dùng quan áp quan mới hiệu quả, chúng ta đi uy
hiếp hắn, hắn không những không thừa nhận mà còn trả đũa nói chúng ta vu khống, hơn nữa con cũng không muốn lộ diện để Trần Trực và Tô Hàn Trinh áp chế hắn hắn còn tưởng là Hoàng Phủ Cừ bán rẻ hắn, khơi mào mâu thuẫn giữa hoàng thúc và Thân Quốc Cữu, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện về
phần lo lắng của cữu cữu, cũng có khả năng nhưng chúng ta chỉ cần lưu
lại một chứng cớ trong tay mình là được, cữu cữu thấy sao?
Trần
Ang Bang hơi ngây dại hắn nhớ tới lúc ở trên đảo Vô Tấn là một tên ngu
ngốc thậm chí còn hỏi hắn có kẹo đường ăn không bây giờ đã là hai người
khác nhau, không thể tưởng tượng nổi.
Hắn từ từ gật đầu:
- Được rồi cứ theo ngươi nói mà xử lý, nhưng tên Từ Viễn khốn kiếp kia ta phải cảnh cáo hắn một phen.
Đem một chống bí mật công văn của Cao Hằng đặt ở trước mặt Tô Hàn Trinh và
Trần Trực Tô Hàn Trinh và Trần Trực đều chấn kinh bọn họ hai mặt nhìn
nhau đều không thể tin được chuyện trước mặt mình, Trần Trực nhìn một
phong thư rồi nói:
- Chứng cứ này đủ để vạch tội Cao Hằng rồi.
Tô Hàn Trinh lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy phản
cảm với Trần Trực, người này hình như không hề có chút nhân tình nào,
hắn không quản người khác chết sống chỉ nghĩ chuyện vạch tội Cao Hằng,
vậy Duy Minh làm sao? Tô Hàn Trinh hắn làm sao bây giờ?
Trần Trực cảm thấy vẻ bất mãn của Tô Hàn Trinh, hắn lập tức tỉnh ngộ mà cười khan một tiếng:
- Đương nhiên việc cấp bách là phải đem chuyện ám sát này chấm dứt, đem
Duy Minh cứu ra những chứng cớ này tới kịp thời, chúng ta không cần phải nhượng bộ nữa.
Tô Hàn Trinh không để ý tới hắn, hắn kinh nghi nhìn Vô Tấn:
- Vô Tấn những thư tín và chứng cứ hối lộ này ngươi lấy ở đâu ra?
Vô Tấn mỉm cười:
- Đây đều là Hoàng Phủ Cừ đưa cho ta, còn hắn làm sao cầm được thì ta cũng không biết.
- Ngươi nói là lấy được từ tay của Hoàng Phủ Cừ?
Tô Hàn Trinh lại truy vấn.
- Đúng thế hắn vơ vét tài sản của Hoàng Phủ gia tộc nhiều như vậy, dĩ nhiên là ta có thứ để uy hiếp hắn.
Vô Tấn cười nói:
- Kỳ thật Hoàng Phủ Cừ ở Đông Hải quận nhận hối lộ rất liều lĩnh đại nhân cũng biết chỉ cần ghi chép thì sẽ chất thành núi rồi.
- Ta hiểu rồi.
Trần Trực một mực trầm tư bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói với Tô Hàn Trinh:
- Ta nghe nói vài ngày trước Hoàng Phủ Cừ mang một thị thiếp cho Cao
Hằng, đoán chừng vấn đề này liên quan đến nữ nhân này, nhất định là nàng lén lấy chứng cứ ra.
Tô Hàn Trinh trầm ngâm một chút:
- Thế nhưng mà Hoàng Phủ Cừ cũng là hệ của Sở vương hắn làm như vậy không phải khiến cho Hoàng Phủ Dật Biểu và Thân Quốc Cữu bất hòa sao, tại sao phải tự giết nhau như vậy? Chẳng lẽ hắn không sợ Thân Quốc Cữu trả thù
hắn sao?
- Cái này sao?
Trần Trực nhìn thoáng qua Vô Tấn cười cười nói:
- Kỳ thật rất đơn giản cứ xem trong tay Vô Tấn cầm cái gì của Hoàng Phủ Cừ.
- Là những bản ghi chép hối lộ của Hoàng Phủ Cừ, nếu như đại nhân có hứng thú thì ta có thể tặng.
Vô Tấn cười nhạt một tiếng, cái này đủ khiến cho Hoàng Phủ Cừ vạn kiếp bất phục.
Tô Hàn Trinh vẫn nghi hoặc như trước hắn không quá tin tưởng giải thích
của Vô Tấn, hắn rất hiểu rõ Vô Tấn, áp chế Hoàng Phủ Cừ bắt y lợi dụng
nữ nhân lấy những công văn này thật không đáng tin, chuyện này quá nguy
hiểm.
Nhưng Trần Trực hắn lại cho chuyện này hoàn toàn có khả
năng, đây là kết luận suy đoán của hắn, hắn cũng tin tưởng phán đoán của mình quan trọng hơn là hắn không tin Vô Tấn có thể tựa dựa vào mình mà
lấy những công văn này Vô Tấn dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi mà thôi.
Tô Hàn Trinh không tiếp tục vạch trần Vô Tấn, Trần Trực đã nhận định cái này lấy từ trong tay của Hoàng Phủ Cừ, chuyện này không hẳn không phải là chuyện tốt.
Hắn thu hồi chứng cứ đứng dậy cười nói:
- Chuyện này không thể chậm trễ, ta đi đàm phán với Cao Hằng.
Cùng với Cao Hằng đàm phán là do Tô Hàn Trinh ra mặt, Trần Trực không nên ra mặt, với tư cách là hộ vệ, Vô Tấn cũng cù đi với Tô Hàn Trinh, lúc đi
ra ngoài, Vô Tấn phát hiện ra Tô Hàn Trinh chưa cùng đi với hắn, mơ hồ
còn có thanh âm tranh luận hắn lập tức đi về phia sau, nấp ở sau vách
tường nghe Tô Hàn Trinh và Trần Trực cãi nhau.
- Tô đại nhân, ông nên cân nhắc một chút đi, ta có thể cam đoan ông không bị gì tuy nhiên
lần này sẽ kéo ngã Cao Hằng xuống, kéo ngã hình bộ thị lang sẽ mang lại
rất nhiều danh vọng cho thái tử, ông dùng một hộ tào chủ sự đổi lấy
chuyện này thật là quá lời rồi không bằng nghe ta khích lệ, đừng cố chấp nữa.
Nghe tới đây Vô Tấn không khỏi thầm căm tức may mà hắn có
dự kiến từ trước đem phong thư trọng yếu nhất để lại nếu không Tô Hàn
Trinh đáp ứng thì hắn hối hận không kịp.
Thanh âm của Tô Hàn Trinh cũng truyền tới:
- Trần Trung Thừa ta hi vọng ông cũng minh bạch một đạo lý những văn tín
này là do Vô Tấn cho ta, sở dĩ hắn cho ta cũng là do hắn tín nhiệm ta
tin tưởng ta sẽ đi cứu đại ca của hắn, đây cũng là chuyện ta muốn làm
,nếu như chúng ta mặc kệ Duy Minh chết sống một lòng đánh ngã Cao Hằng
thì ta phải nói thế nào với Vô Tấn đây? Xin lỗi lương tâm của ta không
cho phép, thứ cho ta không thể tòng mệnh.
- Tô đại nhân chuyện này ông giải thích với thái tử đó!
- Trần Trung Thừa không cần phải lo lắng, giải thích với thái tử thế nào
là chuyện của ta ta sẽ nói rõ ràng tình huống, chuyện này cứ như vậy đi.
- Tô đại nhân ông sẽ phải hối hận.
- Tô Hàn Trinh làm việc từ trước đến giờ chưa bao giờ hối hận.
Ngữ khí của hai người ngày càng trở nên kịch liệt, cuối cùng lặng ngắt như
tờ, sau nửa ngày chỉ nghe Trần Trực hừ một tiếng, lạnh lùng rời đi,
tiếng bước chân của Tô Hàn Trinh cũng truyền tới Vô Tấn lập tức chạy xa
ra, đợi ở phía trước.
Một lát sau thân ảnh của Tô Hàn Trinh xuất hiện hắn bỗng nhiên nhìn thấy Vô Tấn liền cười nói:
- Ta nghĩ ngươi đi ra ngoài trước tại sao lại còn ở đây?
Vô Tấn đưa phong thư chim bồ câu của Thân Quốc Cữu cho hắn, Tô Hàn Trinh tiếp nhận kinh ngạc hỏi:
- Đây là gì?
- Đây là mục đích thật sự của Cao Hằng đến Đông Hải quận, đại nhân xem đi thì biết.
Cao Hằng sau khi bị Tiếu Cơ cho uống trà thì ngủ say sưa, hơn một canh giờ
sau mới tỉnh lạ hắn sau đó phát hiện ra trong phòng không ổn, chiếc chìa khóa vàng ở cổ của hắn đã không còn đâu,bóng dáng của Tiếu Cơ cũng đã
biến mất chỉ còn lại cái hộp rỗng không công văn bên trong toàn bộ đã bị mang đi.