Ánh mắt của Hoàng Phủ Cừ lộ ra vẻ sợ hãi, Vô Tấn mỗi lời nói đều đánh trúng chỗ yếu hại của hắn, thân thể mập mạp khẽ run lên, tuy nhiên trong lòng hắn vẫn có vẻ không cao làm, không cam lòng bị một thiếu niên cưỡng ép.
Hắn tựa hồ như người sắp chết, bỗng nhiên hung dữ cả giận nói:
- Ngươi cho rằng ta không có biện pháp sao?
- Thân thể của ngươi nói cho ta biết bây giờ ngươi vô cùng sợ hãi, ta nói không sai chứ?
Vô Tấn dùng một ngữ khí nhẹ nhàng phảng phất như nhìn thấu Hoàng Phủ Cừ:
- Ngươi nghĩ rằng sẽ đem ta giết chết đúng không? Ngươi nghĩ đơn giản vậy sao, ngươi tìm sát thủ có thể vượt qua được Phong Truy Vân sao?
- Hóa ra là ngươi.
Hoàng Phủ Cừ nhớ tới Phong Truy Vân bị hắn đánh cho tàn phế mà hoảng sợ nhìn Vô Tấn, cảm thấy giống như Vô Tấn hiện tại có thể dùng một quyền đánh chết hắn, Vô Tấn thò tay lấy từ trên lưng Hoàng Phủ Cừ ra một con chủy thủ, đây là thứ bảo hộ của hắn, Vô Tấn ở trước mặt hắn, dùng sức một chút "rắc rắc" thanh chủy thủ cứ thế mà bị bẻ gãy làm hai đoạn, sau đó nhẹ nhàng ném ở bên cạnh hắn.
Hoàng Phủ Cừ cuối cùng cũng bị mất dũng khí cuối cùng, hắn uể oải ở trên mặt ghế, sau nửa ngày mới khàn giọng nói:
- Ta đáp ứng ngươi, tất cả nghe theo ngươi.
Vô Tấn cười cười hắn cảm thấy rất thoải mái đường đường là huyện công cũng phải dùng ngữ khí khúm núm nói chuyện với mình, loại cảm giác này thật là sảng khoái.
- Ngươi không phải cùng với Cao thị lang bí mật mở hội nghị sao? Ta muốn biết hắn đã ra quyết định gì?
Hoàng Phủ Cừ nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Vô Tấn theo dõi mình thì giơ tay lên:
- Ta thề với trời đây là nguyên văn lời nói của hắn không dám có nửa câu lừa dối.
Vô Tấn ra khổi phủ, nhìn thấy một gã nha dịch vội vàng chạy tới mới biết đó là Lý lao đầu, hắn thở hồng hộc nhìn Vô Tấn.
- Công tử.
Vô Tấn đang tính đi tìm hắn nhìn thấy hắn chạy tới thì mơ hồ cảm thấy có chỗ không ổn liền đón hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
- Sau khi công tử rời đi không bao lâu thì huyện lao bỗng nhiên xuất hiện một nhóm lớn binh sĩ, có Vương huyện úy dẫn đội đem hộ tào chủ sự mang đi.
Vô Tấn kinh hãi vội vàng truy vấn:
- Mang đi thế nào?
- Một chiếc xe ngựa đi về hướng bắc, quân sĩ đều cưỡi ngựa.
Vô Tấn nhớ tới lời nói vừa rồi của Hoàng Phủ Cừ, trong lòng không khỏi lo lắng, Cao Hằng có thể muốn đem đại ca hắn suốt đêm tới kinh thành, đã tới kinh thành sẽ bị thẩm vấn, không được hắn phải đi tìm Tô Hàn Trinh, hắn vừa quay người rời đi, Lý lao đầu đã lấy ra một cái bọc lưu luyến đưa cho hắn:
- Công tử đây là năm trăm lượng hoàng kim, chuyện không thành ta không thể nhận.
Vô Tấn đem hoàng kim nhét lại cho hắn:
- Không hoàn thành là do đại ca ta không chịu đi không có quan hệ với các ngươi các ngươi nhận lấy cùng các huynh đệ uống chút rượu sau này có dịp chúng ta kết giao bằng hữu.
Nói xong hắn quay người đi, Lý lao đầu nhìn thấy ở phía xa xa rời đi trong lòng hiện ra một cảm động không hiểu, không chỉ là vì tiền, cho dù mới gặp nhau mấy canh giờ, Vô Tấn đã cho hắn một cảm giác tôn trọng, tuy hào sảng mà tỉ mỉ, khiến cho hắn không khỏi thở dài một tiếng.
Bỗng nhiên hắn nhớ tới một chuyện lại vội đuổi theo:
- Công tử chờ một chút.
Vô Tấn dừng xe lại từ sau cửa sổ xe cười hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Lý lao đầu lấy ra kim bài đưa cho Vô Tấn:
- Đây là của một gã thích khách đánh rơi, có thể hữu dụng với công tử.
Vô Tấn tiếp nhận dĩ nhiên là kim bài của thái tử hắn vừa nghĩ xong liền minh bạch, cái này dĩ nhiên là do Thiên Tinh leo từ trên nóc nhà xuống làm rơi mất, hắn nhận mặt kim bài này, rồi chắp tay cười nói:
- Đa tạ Lý đại ca, chúng ta về sau sẽ còn hợp tác.
- Xe ngựa khởi động nhanh chóng chạy đi.
Vô Tấn leo lên xe ngựa chạy một đường, nhanh chóng đến phủ thứ sử, gia đinh nhận thức hắn lập tức bẩm báo cho hắn.
Lúc này Tô Hàn Trinh cũng từ Trương Dung phủ trở về một canh giờ rồi, hắn hiện tại đang ở trong phòng xem thương thế của Thiên Tinh, Thiên Tinh bị một mũi tên của Vô Tấn bắn bị thương, hôn mê bất tỉnh, Tô Hàn Trinh đã đem danh y cứu hắn.
- Triệu danh y, hắn thế nào rồi?
Trần Trực ở bên cạnh lo lắng hỏi, Trần Trực biết Tô Thiên Tinh chính là thị vệ tâm phúc của thái tử, nếu như hắn có chuyện gì xảy ra thì thái tử cũng không bỏ qua cho hắn.
- Không có vấn đề gì lớn.
Triệu lang y lắc đầu:
- Chỉ là một chút vết thương bề ngoài mũi tên không có độc chỉ mất máu quá nhiều, điều dưỡng một tháng là vô sự.
Trần Trực tựa hồ thấy Thiên Tinh như có lời muốn nói, hắn liền khom người xuống:
Sắc mặt Thiên Tinh lộ ra vẻ không cam lòng:
- Phỉ tặc ở phía sau ám hại không thể hoàn thành phân phó của đại nhân, Thiên Tinh rất xấu hổ.
- Điều này đừng nói nữa, ngươi trước hết cảm thấy mình có thể bình phục không?
Trần Trực cũng rất lo lắng Thiên Tinh sẽ mất đi võ công.
- Đại nhân yên tâm không bị tổn thương tới nội tạng và gân cốt, ta đoán là thủ hạ của Trần thị lang, Ngô Đồng Tử, hắn tiễn pháp rất cao, đoán chừng hắn mai phục ở đại lao chờ chúng ta mắc câu.
Tô Hàn Trinh ho khan một tiếng từ từ hỏi:
- Thiên TInh ngươi ở đại lao làm gì?
Khuôn mặt của Trần Trực nóng lên, hắn cũng không muốn giấu diếm quay đầu lại nói với Tô Hàn Trinh:
- Tô đại nhân là ta sai Thiên Tinh đi, ông cũng hiểu rõ, ta làm tất cả là vì suy nghĩ cho đại nhân.
Tô Hàn Trinh minh bạch ý của hắn, trong lòng hắn thầm thở dài, vốn hắn dốc sức liều mạng muốn cứu Duy Minh, hiện tại trở thành bọn hắn muốn giết Duy Minh rồi, là cái gì đây?
Đúng lúc này ở bên ngoài truyền tới tiếng người:
- Lão gia Vô Tấn công tử đến có việc cần cầu kiến.
Tô Hàn Trinh và Trần Trực khẽ giật mình, Vô Tấn không phải đi Đan Dương quận sao? Tại sao vẫn ở Duy Dương huyện.
- Ta đi xem có chuyện gì?
Tô Hàn Trinh đi ra khỏi phòng, Trần Trực do dự một chút rồi cũng ra theo.
Ở trong thư phòng Vô Tấn dẫn người nhà đi tới, hắn liền vội vã thi lễ:
- Tham kiến Tô đại nhân Trần đại nhân.
- Vô Tấn đã xẩy ra chuyện gì, tại sao ngươi không đi Đan Dương?
Vô Tấn đem tất cả che giấu giống như không có chuyện gì phát sinh hắn giải thích cho Tô Hàn Trinh:
- Đại nhân ta muốn đi Đan Dương quận vốn đã ra ngoài rồi về sau lo lắng an toàn của hài tử cho nên trở về, ở Hoàng Phủ phủ vừa vặn gặp Hoàng Phủ Cừ, từ trong miệng hắn ta biết được đại ca suốt đêm đã rời khỏi kinh thành, ta ở huyện nha nghe ngóng đại ca đúng là đã mang đi, đại nhân tình hình khẩn cấp chúng ta cần phải áp dụng hành động.