Họ đã bị huyện lệnh Trương phát hiện ra, nhưng không biết tại sao, huyện lệnh Trương lại không đánh tiếng, cứ giống như là không hề nhìn thấy gì vậy, Lưu quản gia hoảng hốt kéo Vô Tấn, hai người lui ra khỏi sân, nhanh chóng rời khỏi từ một lối nhỏ khác, Vô Tấn không kìm được, quay đầu nhìn lần nữa, trong lòng thầm nghĩ:
“Xem ra huyện lệnh Trương này thực sự rất khôn ngoan, nếu đã khôn ngoan, tại sao Tô Hàn Trinh vừa đến nhậm chức, hắn đã nóng vội xông ra ứng phó chứ? Quả thật hơi kỳ lạ.”
Hoàng Phủ Bách Linh sống trong một căn nhà nhỏ màu đỏ hai tầng, được tường cao bao quanh, đây cũng chính là trung tâm của cả gia tộc, rất nhiều chuyện trong đại xảy ra, mọi người đều đến đây để báo cáo với lão gia.
Khi Lưu quản gia vừa dẫn Vô Tấn đi vào cửa, chỉ nhìn thấy một chiếc xe ngựa từ trong sân chạy ra.
“Thái lão gia!”
Lưu quản gia vội vàng chặn chiếc xe ngựa lại, cửa xe đã mở, chỉ nhìn thấy gia chủ Hoàng Phủ Bách Linh cười híp mắt nhìn Vô Tấn,
“Có muốn đi cùng ta không? Giúp ta cầm chiếc gậy nào.”
“Tôn nhi rất sẵn sàng!”
Vô Tấn nhảy lên chiếc xe ngựa, đóng cửa lại, Hoàng Phủ Bách Linh lại căn dặn Lưu quản gia vài câu, rồi xe ngựa liền xuất phát, chiếc xe ngựa chạy nhanh men theo con đường nhỏ trong phủ, từ một phía khác chạy đến cửa lớn, đi qua chiếc cầu nhỏ, hướng về phía kinh thành.
“Cháu không muốn hỏi thử xem là đi đâu sao?”
Hoàng Phủ Bách Linh nhìn thấy vẻ mặt luôn buồn bã của Vô Tấn, liền không nhịn nổi cười hỏi hắn.
“Tôn nhi chỉ cầm gậy giúp tổ phụ, tổ phụ đi đâu, thì tôn nhi sẽ theo đến đó.”
“Ha ha! Đứa cháu khéo ăn nói này.”
Hoàng Phủ Bách Linh dùng gậy đánh khẽ vào đùi của hắn, trong mắt nở một nụ cười,
“Gậy này của ta so với côn mà cháu đánh Trác Ngọc thế nào hả?”
Vô Tấn biết là không thể giấu được ông nội, thấy ông cũng không có ý trách tội hắn, bèn cười nói:
“Tôn nhi không đánh hắn, hắn tự mình ngã thôi, ngã gãy cả chân.”
“Chỉ ngã một cái mà có thể gãy xương chân sao? Ta không tin.”
“Thế thì rất khó nói, nếu ngay cả trẻ con cũng có thể bị ngã gãy tay, thì xương chân của hắn sao không thể bị gãy vì ngã chứ?”
Hoàng Phủ Bách Linh ha ha cười lớn,
“Nói rất hay!”
Chiếc xe ngựa lại chạy thêm một đoạn, từ trong sâu thẳm Hoàng Phủ Bách Linh chợt nhớ ra, liền hỏi hắn:
“Cháu nói thật cho ta biết, 7 năm nay cháu rốt cuộc đã làm những gì?”
Trong lòng Vô Tấn bỗng nhiên giật mình, trong thời gian này có một số chuyện hắn không thể nào nói được, bèn vội vàng cười đáp:
“Thì theo Tửu đạo sĩ học nghệ đó! Ông nội quên rồi sao?”
Hoàng Phủ Bách Linh khẽ lắc đầu,
“4 năm đầu cháu quả thật là theo hắn học nghệ, nhưng Tửu đạo sĩ đã qua đời vào 3 năm trước rồi, ta đặc biệt phái người đi tìm cháu, nhưng đều không tìm thấy tông tích của cháu, cháu nói thật đi, trong ba năm này, rốt cuộc cháu đã đi đâu?”
Vô Tấn mặt trầm ngâm, hắn không cách nào trả lời được vấn đề này của ông nội, hắn “xuyên việt” (nhập hồn) quá trễ, không có cách nào ngăn chặn, cũng không có cách nào tham dự vào những việc mà Hoàng Phủ Vô Tấn đã làm, nếu nói ra những chuyện mà Hoàng Phủ Vô Tấn đã làm trong suốt 3 năm này, hắn nhất định sẽ bị đuổi khỏi phủ Hoàng Phủ
Hoàng Phủ Bách Linh cứ nhìn hắn, nhìn thấy hắn bắt đầu trầm ngâm không nói, ông ấy không biết phải làm sao, chỉ có thể âm thầm thở dài một tiếng, rồi không tiếp tục hỏi nữa.
......
Chiếc xe ngựa rẽ vào khúc quanh, phía trước là một tòa đại trạch (biệt thự), khí thế hùng vĩ, Hoàng Phủ Bách Linh dùng gậy chỉ vào tòa phủ đệ, hỏi
“Cháu có biết đây là nơi nào không?”
Vô Tấn lắc đầu,
“Tôn nhi không biết!”
“Đây chính là phủ đệ của Hoàng Phủ huyện công huyện Sở Dương, cũng chính là nơi gọi là hậu đài của gia tộc Hoàng Phủ Đông Hải của chúng ta, là hậu đài xây lên bằng ngân lượng, hôm nay chúng ta đến thăm hắn, xem thử hậu đài này cần tiền hay là cần thể diện.”
Chiếc xe ngựa từ từ dừng lại trước phủ, Vô Tấn đỡ Hoàng Phủ Bách Linh qua cầu, trước khi đến trước cửa phủ, hai người giữ cửa đang nói chuyện với nhau ở bậc thềm vội vàng chạy đến, họ quen với Hoàng Phủ Bách Linh, bèn cười cung kính,
“Sức khỏe của lão gia ngày càng tốt đó!”
“Ha ha! Nhờ phúc của con cháu, gần đây sức khỏe đỡ hơn nhiều rồi, làm ơn giúp ta vào bẩm với huyện công, nói ta có việc đến thăm viếng.”
“Lão gia đợi một lát, tôi sẽ đi ngay.”
Hai người giữ cửa đều quay lưng đi vào trong phủ, ngoài cửa lớn không còn ai khác, lúc này Hoàng Phủ Bách Linh mới nói nhỏ với Vô Tấn:
“Huyện công Hoàng Phủ này là thuộc hàng cháu, luận vai vế thực ra hắn cùng vai vế với cháu, nhưng cũng hết cách, nhị thúc của cháu cứng đầu thích trèo cao, nếu như hắn gọi ta là thúc, thì cháu hãy gọi hắn là bá, nếu hắn gọi ta là lão gia chủ, thì cháu hãy gọi hắn là huyện công, phải nhớ đó, không cần phải quỳ, dưới gối đàn ông có nạm vàng, ngoài quỳ ta ra, cháu không được quỳ với bất kỳ ai!”
Lời của ông nội nói rất là hay, cho dù mới gặp mặt ông nội này có hai lần, nhưng Vô Tấn đã rất thích ông ấy.
“Cháu phải nhớ đó, không thể quỳ.”
Để khách phải đợi lâu là một kiểu kiêu ngạo, là một hành vi rất không lễ phép, cho dù chủ nhân thực sự là có việc, trong một lúc không thể rời khỏi được, cũng có thể cho người mời khách vào phòng khách, lệnh cho người nhà ân cần tiếp đãi, đồng thời nói rõ nguyên cớ, mong khách có thể lượng thứ, như vậy mới là đạo tiếp đãi khách.
Mà tên huyện công Hoàng Phủ này lại dường như không hiểu đạo tiếp đãi khách, để cho hai ông cháu họ đứng ở bậc thềm ngoài cửa đúng hai khắc (~ 30 phút), ngay cả người rất đỗi bình tĩnh như Hoàng Phủ Bách Linh cũng chịu không nổi, nổi giận trong lòng, hắn quay lại nhìn Vô Tấn một cái, lại thấy trên mặt hắn không chút biểu cảm gì, tinh thần rất điềm nhiên.
Hoàng Phủ Bách Linh ngầm kinh ngạc, trong ấn tượng của ông ấy, đứa cháu này của ông tính khí nóng như lửa, đừng nói là hai khắc, ngay cả thời gian đợi bằng thời gian dùng một chén trà hắn cũng kêu trời, bây giờ đột nhiên biến thành một người hoàn toàn khác, trong lòng Hoàng Phủ Bách Linh rất lấy làm nghi ngờ, trên người của Vô Tấn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vô Tấn ở đời sau đợi khách, hai ba giờ đồng hồ đều đã từng đợi qua, hắn biết đây thực ra là một sách lược đàm phán, hôm nay quả nhiên cũng vậy, huyện công Hoàng Phủ này muốn hạ uy thế của họ, cố tình làm giá, hắn thấy vẻ mặt ông nội đã xuất hiện sự tức giận, bèn nói nhỏ nhắc nhở ông ấy:
“Ông nội mà tức giận, không chừng sẽ mắc mưu hắn đó.”
Một câu nói đã khiến cho Hoàng Phủ Bách Linh thức tỉnh, người trong cuộc thì tối, người ngoài cuộc thì sáng đó mà! Bản thân sao có thể ngay cả điểm này cũng nhìn không ra, ông ấy khẽ vỗ vai Vô Tấn, vừa cười vừa khen ngợi hắn.
Lúc này, trong cửa phủ cuối cùng cũng đã vọng lại tiếng bước chân loạn xạ, chỉ nhìn thấy đại quản gia Tần Dụng trong phủ Hoàng Phủ Cừ bước ra, vẫy tay cười nói:
“Đã để lão gia chủ đợi lâu rồi, lão gia nhà chúng tôi cho mời ạ.”
Sự tức giận của Hoàng Phủ Bách Linh đã không còn nữa, ông ấy cười ha ha nói:
“Không mời mà đến, làm phiền lão gia nhà các người rồi.”
“Làm gì có! Làm gì có! Lão gia chủ, xin mời.”
“Xin mời!”
Hoàng Phủ Bách Linh quay đầu lại, nháy mắt với Vô Tấn, bảo hắn đi theo ông ấy, trong lòng Vô Tấn vội vàng phán đoán, chỉ phải đợi có nửa giờ đồng hồ, điều này cho thấy chủ nhân tuy muốn làm giá, nhưng lại sợ họ thực sự tức giận bỏ đi, cho thấy chủ nhân vẫn là rất muốn gặp họ, theo như suy đoán thì vụ làm ăn này chủ nhân vẫn là không thể bỏ qua, trong lòng hắn khẽ suy tính, bèn đi theo ông nội vào trong phủ.
.........
Trong phòng khách, Hoàng Phủ Cừ bưng ra một ấm trà bạch ngọc lớn, vừa rót trà, vừa mỉm cười nhìn hai ông cháu Hoàng Phủ đang theo quản gia bước vào, trong mắt hắn, Hoàng Phủ Bách Linh đã dần trở thành một con heo vừa to vừa mập, bây giờ chính là lúc hắn mổ heo rồi.
Hắn đã biết chuyện Trác Ngọc bị đánh gãy chân, là ai đã ra tay hắn không hề quan tâm, hắn chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân, Trác Ngọc hiển nhiên không thể tham gia ứng tuyển hộ tào chủ sự được nữa, thế thì ai sẽ thay thế hắn? Nếu lão gia chủ đã đến tìm hắn, không cần phải nói, chắc chắn là tiến cử người khác rồi.
Thực ra ai sẽ đại diện nhà Hoàng Phủ tham dự tuyển chủ tào hộ sự, những điểm này đều không quan trọng, cái quan trọng là tiền, Hoàng Phủ Cừ hắn có thể nhận được bao nhiêu tiền từ trong đó, mới là điều then chốt.
Hoàng Phủ Cừ đột nhiên nhìn thấy Vô Tấn ở phía sau Hoàng Phủ Bách Linh, hắn ngẩn người ra một lúc, người này là ai? Hắn vốn cứ tưởng là người được tiến cử đó, nhưng đến gần thì mới phát hiện, rõ ràng là không phải, chỉ là một thanh niên chừng 17, 18 tuổi.
Hoàng Phủ Bách Linh đã bước vào tới phòng khách, hắn không kịp nghĩ nhiều nữa, bèn nở nụ cười rạng rỡ, vẫy tay hoan nghênh,
“Ha ha! Lão gia chủ sức khỏe không tốt còn đích thân đến đây, chỉ cần nói một tiếng là được rồi, vãn bối như ta tự nhiên sẽ đến phủ viếng thăm mà.”
Hắn tự xưng là vãn bối, nhưng lại không chịu gọi đối phương một tiếng thế bá, thế này cũng thật khó coi, giả như đã là thân thích, đợi lát nữa làm sao có thể làm tốt vai trò thương nhân chứ?
Hoàng Phủ Bách Linh đã hoàn toàn hồi phục sự bình tĩnh, ông ấy cũng nở nụ cười rạng rỡ để trả lễ,
“Không mời mà đến, mạo muội quấy rầy huyện công, Bách Linh cảm thấy vô cùng hổ thẹn đó!”
“Lão gia chủ khách sáo quá rồi.”
Hoàng Phủ Cừ khẽ liếc mắt, lại nhìn thấy Vô Tấn, bèn cười hỏi:
“Vị tiểu huynh đệ này là...”
“Đây là cháu của ta, theo giúp ta cầm gậy.”
Vừa nói, Hoàng Phủ Bách Linh vừa nhìn về phía Vô Tấn, Vô Tấn liền bước lên phía trước, cúi người hành lễ,
“Vãn bối Vô Tấn, tham kiến huyện công!”
Sắc mặt của Hoàng Phủ Cừ có hơi không vui, quả nhiên là gặp hắn mà dám không quỳ, thật là vô lễ, hắn biết Hoàng Phủ Bách Linh có mấy chục người cháu, còn không biết đứa này là thứ mấy, e rằng chỉ là hắn cao to cường tráng, nên Hoàng Phủ Bách Linh dẫn theo hắn để làm gậy chống chăng, mặc kệ! bản thân đường đường là một huyện công, hà tất phải so đo với một thằng ranh con không có gia giáo chứ...
Hắn bèn cười, rồi không thèm đếm xỉa tới Vô Tấn nữa, đưa tay nói một cách khách sáo với Hoàng Phủ Bách Linh:
“Lão gia chủ, xin mời ngồi!”
Hoàng Phủ Bách Linh cũng không khách khí, ngồi xuống, một người tì nữ bước lên phía trước dâng trà, Hoàng Phủ Cừ bưng ấm trà bạch ngọc lên ngửi, hắn không kìm được lại liếc nhìn Vô Tấn, Vô Tấn thì cứ đứng ở phía sau của Hoàng Phủ Bách Linh, giống như một bảo tiêu không rời nửa bước, mà trước cơ thể cường tráng của Vô Tấn, Hoàng Phủ Cừ như cảm thấy có một áp lực vô hình, bèn chỉ vào Vô Tấn nói,
“Lão gia chủ, chuyện lát nữa chúng ta bàn có thể là sẽ hơi quan trọng, hay là để vãn bối lui ra trước đi!”
Hoàng Phủ Bách Linh quơ tay cười nói,
“Ta tuổi tác đã cao, có rất nhiều chuyện sẽ không nhớ được, cho nên dẫn nó đến, để nó nhớ thay ta một số chuyện, tránh lát nữa ra khỏi cửa lại quên mất.”
Hoàng Phủ Cừ thấy ông ấy không chịu để Vô Tấn đi, vô cùng thất vọng, bèn hỏi ông ấy:
“Hôm nay lão gia chủ đến thăm, là có chuyện gì vậy?”
“Haiz! Chuyện là thế này, Trác Ngọc đứa cháu ngu ngốc của ta bị người ta đánh gãy chân, e là không thể tham gia dự tuyển hộ tào chủ sự được nữa, gia tộc chúng ta thương lượng, muốn để thứ tôn Duy Minh thay thế nó tham tuyển, hy vọng huyện công có thể tiếp tục ủng hộ.”
Hoàng Phủ Cừ chau mày nói,
“Bên trên có quy định rất rõ ràng, các gia tộc bắt buộc phải là cháu đích tôn thì mới có tư cách tham tuyển, lão gia chủ cũng nên biết chuyện của quan trường, nếu muốn thay đổi quy định này, phải tốn rất nhiều sức người sức của đó.”
Hoàng Phủ Bách Linh đương nhiên là biết, hắn chẳng qua là muốn viện lý do để đòi thêm tiền, ông ấy đã có chuẩn bị về mặt tâm lý, liền hỏi thẳng hắn:
“Không biết là cần phải thêm bao nhiêu tiền nữa?”
Hoàng Phủ Cừ nhìn thấy ông ấy hỏi rất thẳng thắn, cũng liền không khách khí nữa, cười híp mắt, rồi giơ một ngón tay,