Trong thư phòng, Tô Hàn Trinh chắp tay sau lưng chậm rãi bước qua bước lại, có vẻ lo lắng. Dù hắn biết Cao Hằng tới không có ý tốt nhưng hắn cũng chỉ biết phòng ngừa. Nhưng sao hắn ngờ được Cao Hằng lại đột nhiên tạo ra một vụ ám sát, đổ vấy lên đầu Hoàng Phủ Duy Minh. Nói chung loại chuyện này là tối kỵ trên chốn quan trường. Hôm nay ngươi động ta một lần, ngày mai ta lại có thể phản pháo. Cho nên đấu trang quyền lực tại quan trường có chút quy tắc ngầm. Loại thủ đoạn tự vẽ ra việc thế này không được dùng tới. Nhưng thật không ngờ đường đường là Thị Lang bộ Hình lại sử dụng nó. Thảo nào triều đình đều nói hắn là tiểu nhân đắc chỉ, quả nhiên đúng là tiểu nhân.
Cao Hằng có phải là tiểu nhân hay không thì hiện giờ đã không còn quan trọng nữa rồi. Hiện giờ vấn đề là chuyện đã xảy ra rồi, làm sao để cứu được Hoàng Phủ Duy Minh, giải quyết chuyện này thế nào. Hiển nhiên đối phương thật ra là muốn đối phó với mình.
Thị Lang bộ Hình bị đâm. Tô Hàn Trinh hắn mới là chủ sự phía sau. Nghĩ tới chuyện Hoàng Phủ Duy Minh bị bắt, Tô Hàn Trinh tức tới nghiến răng nghiến lợi. Sáng nay hắn hơi mệt, không đi tới quận nha, kết quả liền xảy ra chuyện. Đối phương xem ra cũng chuẩn bị cả điểm này rồi.
Mặc dù Tô Hàn Trinh cũng đã làm quan mười lăm năm nhưng loại chuyện này cũng là lần đầu hắn gặp phải, không có kinh nghiệm. Quan trọng hơn hắn là cán bộ thư sinh, đối mặt với sự vu oan này hắn cũng cảm thấy bó tay không có cách gì. Hắn đưa mắt cầu cứu nhìn về phía Ngự Sử trung thừa Trần Trực.
- Trần đại nhân, đai nhân nói có cần trực tiếp ra mặt đi gặp nhân vật quan trọng hay không?
Nếu so về kinh nghiệm thì Tô Hàn Trinh không thể so sánh với Trần Trực. Trần Trực có thể nói là kinh nghiệm đầy mình, mà đối phó với loại vu oan vô lại này hắn cũng có chút kinh nghiệm, hỏi trước:
- Tô đại nhân, Hoàng Phủ Duy Minh này đối với ngươi rất quan trọng sao?
Tô Hàn Trinh gật đầu:
- Hắn là cánh tay phải của ta, là trợ thủ đắc lực nhất. Hắn xử lý chính vụ rất có khả năng, trong vài ngày ngắn ngủi đã sắp xếp đầu mối thuế má Đông Hải Quận trong một y năm rõ ràng hết cả. Hắn không chỉ là trợ thủ đắc lực của ta mà tương lai hắn còn có thể là trợ thủ của Thái tử.
Tô Hàn Trinh cũng không chút keo kiệt mà tán dương Duy Minh. Hắn lo là Trần Trực sẽ đưa ra biện pháp hy sinh Duy Minh. Trần Trực hiểu rõ ý tứ của hắn. Hắn cười cười, vừa muốn nói thì bên ngoài truyền tới tiếng của Dương Vi.
- Trần đại nhân ngồi trong chốc lát, ta đi trước nói với hắn vài câu.
Trần Trực gật đầu, nâng chén trà, đợi Tô Hàn Trinh mở cửa đi ra ngoài, hộ vệ Thiên Tinh đứng bên đột nhiên nói:
- Hình như Tô đại nhân rất coi trọng Vô Tấn đó!
Trần Trực hiểu rõ ý tứ của hắn. Đang nói tới lúc quan trọng nhất, Tô Hàn Trinh không ngờ lại có thể ngừng mà đi ra ngoài đủ biết hắn coi trọng Vô Tấn thế nào. Hắn uống một ngụm trà, cười bình thản nói:
- Chuyện này cũng khó tránh được. Đại nhân cũng nhìn thấy rồi đó. Thủ hạ của Tô Hàn Trinh không có trợ thủ đắc lực, nhất là lại càng không có người có võ công cao cường giúp đỡ. Cho nên hắn hiển nhiên nể trọng Vô Tấn rồi. Văn thao võ lược mà! Nếu chỉ có văn thì làm sao làm được việc gì.
Trần Trực thầm thở dài. Có một vài chuyện hắn còn chưa nói rõ với Tô Hàn Trinh. Cao Hằng trông như dùng thủ pháp vô lại nhưng thật ra lại là một loại hành động cao minh, khiến hắn không thể nhúng tay vào. Thị lang bị đâm, tất nhiên sẽ trở thành một vụ án, chỉ có thể do cán bộ địa phương thẩm vấn.
Mà hắn là Ngự Sử trung thừa. Hắn nếu muốn nhúng tay vào vậy phải có chỉ ý hoặc thượng phương bảo kiếm của hoàng đế. Nhưng hắn lại chả có thứ nào trong hai thứ này. Lần này hắn xuất kinh là phụng chỉ điều tra vụ án tham nhũng ở Hoài Bắc. Nếu hắn nhúng tay vào vụ án này thì đó là hắn vượt quyền rồi, cũng nhất định bị hoạch tội. Thân quốc cữu làm sao bỏ qua cho hắn được.
Dựa vào đó có thể thấy Cao Hằng này cũng là một nhân vật rất lợi hại, mặc dù phụ thân của hắn chỉ là quản gia cho Thân gia, nghe nói còn có ơn với nhà họ Thân. Mà nếu bởi vì báo ân mà Thân quốc cữu cho hắn vinh hoa phú cũng thì cũng được rồi, cần gì phải giao chức vụ Thị Lang bộ Hình quan trọng thế này cho hắn. Có thể thấy rõ là Cao Hằng cũng có một chút bản lĩnh.
Từ thủ pháp này của hắn một nhận thấy, quả thật đã uy hiếp tới Trần Trực vì không phụng chỉ lại tới Đông Hải Quận.
Bản án này mình chỉ có thể đứng phía sau đưa ý kiến chứ không được ra mặt. Nghĩ vậy hắn nhìn thoáng qua Thiên Tinh, nhẹ nhàng nói:
- Lần này sợ rằng Tô đại nhân gặp phải nguy cơ rất lớn rồi. Ngươi xem có thể ra tay giúp đỡ không?
Thiên Tinh là thị vệ thiếp thân của Thái tử, hắn cũng không tiện ra lệnh trực tiếp, chỉ uyển chuyển đề nghị. Thiên Tinh gật đầu. Trước khi đi Thái tử đã dặn hắn là phải toàn lực giúp đỡ Trần Trực và Tô Hàn Trinh. Nếu Tô Hàn Trinh gặp nạn thì đương nhiên hắn không thể khoanh tay đứng nhìn.
...
Vô Tấn đang ở cách vách. Hắn vừa mới ngồi xuống thì Tô Hàn Trinh đã đi vào. Vô Tấn vội vàng đứng dậy thi lễ:
- Tham kiến Tô đại nhân!
- Ngồi xuống đi!
Xẩy ra chuyện bất hạnh, trên mặt Tô Hàn Trinh cũng không còn ý cười nữa. Lúc này hắn cũng không lo Vô Tấn không giúp hắn. Đó là thân huynh của Vô Tấn, tất nhiên hắn phải cố gắng hết sức rồi.
Hai người không hàn huyên nhiều, trực tiếp nói vào chủ đề chính. Tô Hàn Trinh thở dài:
- Ta nghĩ trên đường đi, nguyên nhân hậu quả Dương Vi đã nói cho ngươi rồi. Lần này ta gọi ngươi tới đây là chuẩn bị cho ngươi ra sức cứu Duy Minh, sau đó hy vọng ngươi có thể tạm thời thay Duy Minh một thời gian, làm chủ sự hộ Tào.
- Đại nhân cho ta làm chủ sự hộ Tào?
Vô Tấn hoài nghi không biết có phải mình nghe nhầm hay không. Để hắn làm chủ sự hộ Tào không phải là buồn cười lắm hay sao? Hắn chỉ là một thương nhân, lại là một thương nhân nhỏ, có tư cách gì chứ? Hơn nữa hắn cũng hận nhất là chơi cái trò chữ nghĩa này.
- Đại nhân...
Hắn vừa mở miệng đã bị Tô Hàn Trinh khoát tay ngăn lại:
- Ta biết ngươi không thích nhưng đây cũng không phải là vì ta mà là vì huynh trưởng của ngươi. Ngươi nghe ta nói hết lời đã.