Hoàng Phủ Quý đánh giá hắn từ trên xuống dưới, cười nói:
- Khí sắc có vẻ không tồi đâu!
Hắn vừa nói vừa hạ giọng hỏi:
- Cô nương kia thế nào rồi?
- Chuyện này không liên quan tới thúc. Ngũ thúc, tiền của con đi đâu rồi?
Hoàng Phủ Quý giật mình, vẻ mặt mờ mịt hỏi:
- Tiền gì?
- Tiền con bán đất đó!
Giọng nói của Vô Tấn trở nên hung ác, nhìn chằm chằm hắn:
- Con chỉ đồng ý cho ngươi mượn một bộ phận, ngươi không lấy toàn bộ cho đi vay nặng lãi đó chứ?
- Thúc nói gì vậy?
Hoàng Phủ Quý nhảy dựng lên giống như con mèo bị giẫm phải đuổi, hung hăng vỗ gáy hắn một cái:
- Giáo huấn ngươi trước một chút. Cái tên tiểu tử thối này. Ngũ thúc của ngươi là hạng người này sao?
Vô Tấn vội vàng ôm đầu cười nói:
- Được! Được! Con cho thúc mượn toàn bộ tiền đó.
Hoàng Phủ Quý thấy Vô Tấn đã hoàn toàn bình thường cũng cảm thấy vui mừng. Thanh niên mà, bị tình cảm ngăn trở thành có thể chán chường nhưng vẫn phải đứng dậy sống tiếp. Kiếm tiền mới là vương đạo.
- Cái tên tiểu tử thối này, đi theo ta!
Hoàng Phủ Quý đưa Vô Tấn vào phòng mình, lấy ra từ ngăn tủ một hộp gỗ, đưa cho hắn rồi cười nói:
- Đây là sáu ngàn lượng bạc, không đưa cho ngươi ngươi lại bảo ta đưa đi cho vay nặng lãi. Cái tên này! Ta còn chưa biết ngươi sao? Làm gì có chuyện ngươi quên chuyện tiền nong chứ?
Vô Tấn gãi gãi đầu, hơi xấu hổ nhận lấy hộp gỗ. Hắn lại hỏi:
- Ngũ thúc, mười khối Dạ minh châu kia đã bán chưa?
Hoàng Phủ Quý phi thường đắc ý:
- Tất nhiên rồi. Ta mà đã buôn bán thì đâu có thường hả? Vừa mới trao tay đã được hai ngàn lượng bạc rồi. Đúng là đã đời quá đi!
Hắn và Vô Tấn vừa nói vừa đi tới tiền đường.
- Trước kia ta đã từng giao dịch với hải thương. Những người này làm ăn lãi lắm. Mười viên Dạ Minh châu kia ta bán lời hai ngàn lượng bạc, đúng là đã rất thỏa mãn rồi. Nhưng nếu với bọn họ thì bọn họ phải lãi ít nhất năm ngàn lượng bạc, gấp đôi mình đó! Ôi, so với người ta thì mình đúng là tức chết mất.
Lúc này Vô Tấn nhớ ra một việc liền hỏi Hoàng Phủ Quý.
- Ngũ thúc, thúc có biết ông chủ Từ của Dương Ký tửu lâu không?
- Gọi là có biết thôi chứ chưa quen thân!
Hoàng Phủ Quý nhìn hắn hỏi:
- Sao thế?
- Là thế này. Con nghe nói con trai hắn ngã bệnh, vay tiền khắp nơi khám chữa. Thúc từ hỏi giúp con xem thế nào, tiền cứ tính cho ta là được.
Hoàng Phủ Quý ngừng bước, nghi hoặc nhìn Vô Tấn. Vô Tấn bị hắn nhìn mà hơi sợ hãi, cười khan một tiếng:
- Sao vậy, Ngũ thúc, cảm thấy rất kỳ quái sao?
- Rất kỳ quái, phải nói là vô cùng kỳ quái!
Đôi mắt nhỏ của Hoàng Phủ Quý nhìn chằm chằm vào hắn, giống như đang muốn vạch trần chân tướng.
- Theo hiểu biết của ta với ngươi thì ngươi là kẻ không có lợi không dậy sớm. Ngươi nói thật cho ta biết, ngươi có ý đồ gì?
Vô Tấn cười ha hả:
- Con nghe nói con gái hắn rất đẹp, muốn kết hôn với nàng nên hiển nhiên phải chú ý một chút tới ông cha vợ tương lai chứ, không được sao?
- Cút!
Hoàng Phủ Quý mắng hắn một câu.
- Ông chủ Từ chỉ có mỗi một đứa con trai bảo bối, lấy đâu ra con gái chứ?
Hoàng Phủ Quý đột nhiên nghĩ tới gì đó, bừng tỉnh đại ngộ, cười hả hả nói:
- Ta hiểu rồi. Tiểu tử ngươi cũng muốn mở tửu lâu có phải không? Cho nên mới muốn lung lạc ông chủ Từ, có phải không hả?
Vô Tấn cười lắc đầu:
- Ngũ thúc cho rằng cấp bậc của ta thấp như vậy sao? Càng làm càng kém, từ mở hiệu cầm đồ lại thành mở tửu lâu?
Ánh mắt Hoàng Phủ Quý lộ vẻ mê mang:
- Nhưng... Mở tửu lâu cũng không tồi đâu! Dương Ký tửu lâu một năm buôn bán có thể trên vạn lượng bạc đó. Ở vị trí đẹp thế này, chúng ta mở thêm một Tấn Phúc ký đại tửu lâu, chiếm tới bốn mẫu thì hoàn toàn có thể đánh sụp Dương Ký tửu lâu đó!
Đây là chuyện mà Hoàng Phủ Quý có nằm mơ cũng nghĩ tới. Có ngày hắn có thể buôn bán phát đạt như Dương Ký tửu lâu, khách hàng chen vào vỡ cả cửa, chuyện dù cũng biết đầu tiên. Đương nhiên hiệu cầm đồ không có khả năng phát đạt như vậy nhưng tửu lâu thì lại được. Nếu như Vô Tấn có thể mở một tửu lâu thì đúng nguyện vọng của hắn rồi. Nhưng rõ ràng ý của Vô Tấn không phải là tửu lâu.
- Vậy ý của ngươi... Là thế nào đây?
Hắn chần chừ hỏi.
Vô Tấn cười, nói nhỏ cho hắn một câu. Hai mắt Hoàng Phủ Quý trợn tròn, lộ vẻ khó tin:
- Mở tiền trang! Thế... Thế này có thể sao?
- Ngũ thúc yên tâm đi! Lấy quan hệ của ta với Tô thứ sử thì hoàn toàn có thể. Ta giúp hắn nhiều việc như vậy, tiền thuế của Đông Hải Quận ta cũng nắm một phần, tuy không dám nói là toàn bộ đều muốn nhưng phân một chén canh cũng vẫn được chứ!
Hoàng Phủ Quý thầm sợ hãi không thôi. Cháu mình đúng là đại khí phách thật! Không ngờ lại muốn mở tiền trang. Bản thân chỉ muốn mở một hiệu cầm đồ, so với hắn quả thực là mặc cảm mà. Hoàng Phủ Quý vội vàng nói:
- Nếu ngươi nắm được một phần tiền thuế thì ta có thể lợi dụng hiệu cầm đồ buôn bán tới nuôi béo chết ngươi.
Đương nhiên đời sau mở ngân hàng là kiếm nhiều tiền nhất. Vô Tấn lại thấp giọng dặn dò hắn:
- Việc này tạm thời đừng truyền ra ngoài. Ngũ thúc cứ hiểu trong lòng thế là được.
Hoàng Phủ Quý cười tít mắt:
- Ta sao lại thế chứ! "Tấn Phúc Ký tiền trang!" Cái tên này có cả tên ta đó. Hắc hắc. Tiểu tử ngươi cũng không thể dùng không đâu.
Vô Tấn cười ha hả. Hắn nắm vai Hoàng Phủ Quý nói:
- Ngũ thúc yên tâm đi! Có bao giờ con quên thúc đâu. Con chả cần một xu của thúc lại còn cho ngươi hai phần trăm. Chỉ cần Ngũ thúc giúp con chuẩn bị, giúp ta kéo ông chủ Từ qua đây thì con sẽ cho hắn lương tháng gấp ba bây giờ.
- Nhưng... Sao ngươi lại muốn ông chủ Từ hả? Hắn là chủ tửu lâu mà! Loại công việc tiền nong này hắn làm được không?
- Người nào cũng không phải trời sinh biết làm, học là biết. Mấu chốt là con thấy người này không tệ. Dương Kinh Châu đối xử với hắn như vậy mà hắn vẫn trung thành tận tâm, khó có được lắm đó!
Vô Tấn nghĩ tới vốn mở tiền trang liền nói với Hoàng Phủ Quý:
- Miếng đất này thúc cũng bán giúp con đi, toàn bộ bạc dùng làm vốn dựng tiền trang. Chúng ta chỉ cần để lại mười mẫu đất đầu cầu là được. Phía ngoài lão quân và hồ dân cũng lưu lại cho con. Chuyện này ta giao cho Ngũ thúc toàn quyền xử lý đó.
Hoàng Phủ Quý thấy Vô Tấn tin tưởng và chiếu cố mình như vậy, trong lòng cảm động dị thường. Hắn yên lặng gật đầu, nói với Vô Tấn:
- Gần đây rất nhiều người tìm tới ta hỏi mua đất. Hôm qua tứ đương gia của Tề Thụy phúc thương hành đến tìm ta. Hắn nhắm vào miếng đất ở cách vách tiệm châu báu Lý Ký, không phải đầu cầu mà là miếng ở mặt đông, khoảng chừng hai mẫu. Hắn muốn mua để xây một tiệm bán lụa. Ta cảm thấy hãng buôn Tề Thụy cũng là một lựa chọn không sai. Ngươi thấy sao?