Hoàng Tộc Bại Hoại

Chương 13

Triệu Hồng Lân lúc này mới quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Triệu Tĩnh. Chết đến nơi còn dám nhục nhã y! Đáng lẽ y nên một chưởng chấm dứt mạng sống của hắn. Nhưng nhìn thấy hắn chẳng những không sợ chết mà còn tươi cười như thế, khiến y thật không cam lòng.

Vì Ngọc Diệp, vì chính mình, thù mới hận cũ, há chỉ một mạng của hắn đã xong ư?

Y phải hành hạ hắn, nhục nhã hắn, đem sự sỉ nhục y phải chịu trả lại hắn gấp bội, để hắn sống không bằng chết.

Nhưng nhìn khóe miệng hắn chảy ra dòng máu đỏ tươi, như ngọn lửa đốt cháy trái tim của Triệu Hồng Lân, hai tròng mắt y chậm rãi cười với hắn, cười đến tà ác, cười đến lãnh khốc.

Y muốn ăn miếng trả miếng, trả thù gấp đôi so với những gì hắn đã làm. Làm cho hắn thân là cửu ngũ tôn sư nếm thử tư vị bị hạ thần đặt dưới thân, tùy ý đùa bỡn, nhục nhã!

Nghĩ vậy, y liền túm lấy Triệu Tĩnh, bay vút về phía nội viện, sau đó tiến vào địa lao. Phân phó thị vệ ở bên ngoài, y kéo Triệu Tĩnh vào chỗ sâu nhất, cũng dùng thứ xích sắt thô to vốn để trói tù phạm mà khóa chặt chân hắn.

Triệu Tĩnh đến lúc này mới hoảng hốt nói: “Cửu hoàng thúc, ngươi làm gì! Mau thả ta ra! Ta là hoàng thượng, coi chừng ta, không, coi chừng Trẫm trừng trị ngươi tội phạm thượng đấy!”

Triệu Hồng Lân hừ lạnh một tiếng, vươn hai ngón tay thon dài, nhéo lấy cằm hắn, tự tiếu phi tiếu nói: “Ta cũng không có nhiều thủ đoạn như hoàng thượng đâu. Giết cha giết huynh để leo lên ngôi vị hoàng đế, vi thần thật không chịu nổi tội danh đó!”

“Cửu… cửu hoàng thúc, ngươi thả Trẫm ra, Trẫm sẽ tha cho ngươi.”

“Thả ngươi cũng được thôi, bất quá không phải bây giờ.” Triệu Hồng Lân cười lạnh, chậm rãi tiến sát vào hắn: “Không phải ngươi rất yêu ta, rất muốn chạm vào ta sao? Hôm nay bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi!”

Xoẹt…

Tiếng quần áo rạch toạc vang lên bên tai, Triệu Tĩnh chỉ cảm thấy thân thể mát lạnh, ***g ngực trắng nõn do tiếp xúc với khí lạnh mà nổi cả da gà.

Triệu Tĩnh ngạc nhiên: “Cửu hoàng thúc?”

Tay y nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn, có chút kinh ngạc nhìn cơ ngực rắn chắc. Xem ra hắn có luyện võ công, nhưng cũng chỉ có thể xem như là luyện tập sức khỏe, cho nên nội lực vô cùng yếu ớt. Triệu Hồng Lân nhu mỵ tươi cười, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo như băng, y đẩy Triệu Tĩnh ngã xuống đất, kéo quần hắn ra.

Da thịt chạm vào mặt đất lạnh như băng, run lên từng đợt. Triệu Tĩnh muốn bò dậy để kéo cái quần đang bị tụt ở mắt cá chân. Nhưng chưa kịp ngồi dậy đã bị Triệu Hồng Lân đè xuống.

“Cửu hoàng thúc, ngươi muốn làm gì? Mau buông ta ra!”

Triệu Hồng Lân bỏ hết quần áo trên người hắn, tách mở hai chân hắn, nhìn thân thể hắn phát run lên vì lạnh, ánh mắt y tràn ngập tà ý, cười nói: “Không phải ngươi vẫn nghĩ đến ta sao? Bây giờ ta sẽ cho ngươi.” Vừa nói vừa cởi đai lưng xuống, để quần tuột xuống đầu gối, lộ ra phân thân đã đứng thẳng…

“Không, không thể…” Triệu Tĩnh cuống quít lui về phía sau, mặt đất lạnh như băng cũng không bằng người phía trước.

Triệu Hồng Lân làm gì có chuyện để hắn tiếp tục lùi lại. Bị hận ý dày đặc che mắt, y túm lấy một chân Triệu Tĩnh, kéo ngược trở về. Thân thể va chạm với mặt đất gồ ghề, khiến Triệu Tĩnh đau đớn, một chân khác vùng vẫy đá về phía Triệu Hồng Lân.

“Còn dám làm xằng?” Triệu Hồng Lân cầm lấy chân hắn, dùng sức vặn bung ra, nhắm ngay vào huyệt khẩu, không thèm khuếch trương gì, đã đem cự vật cứng rắn đâm thẳng vào trong!

“A…!” Hậu huyệt bị xé rách, đau đớn đến kinh người, Triệu Tĩnh hét lên thảm thiết.

Hắn càng kêu, lại càng kích thích Triệu Hồng Lân. Y không những không dừng lại, mà càng thêm dùng sức đâm vào sâu hơn! Nghe người dưới thân nức nở khóc thét, khoái ý từ đáy lòng y càng thêm lan tràn. Triệu Hồng Lân hưng phấn đến dị thường, trong đầu giờ chỉ vang lên những câu như ‘Xỏ xuyên qua hắn, xé rách hắn.’

Triệu Tĩnh đau đớn đến khóc không thành tiếng. Mơ mơ màng màng, không biết qua bao lâu, bên tai chỉ còn vang lên tiếng thiết liên va chạm leng keng, tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ *** mỹ, trái tim hắn không biết đã tung bay nơi nào.