Nếu nói tới chuyện Phạt Vũ Vương biết đi, vậy càng phải nói đến chuyện lần đầu tiên trong đời Phạt Vũ Vương mở miệng nói chuyện.
Nhắc tới cũng kì quái, từ lúc Phạt Vũ Vương biết bò, Tống Hiểu Hoa đã biết đi. Khi Phạt Vũ Vương biết đi, Tống Hiểu Hoa đã biết gọi Phương Văn là mẹ.
Hai đứa nhỏ tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, người lớn không nhịn được đem hai đứa nhỏ ra so sánh.
Bà Trần liền lo lắng: “Đứa bé nhà Phương Văn đều mở miệng gọi mẹ rồi, vì sao Thẩm Cảnh nhà mình vẫn không nói lời nào?”
Khương Hồng Cầm lại rất thông suốt, cô nói: “Đứa bé có đứa phát dục sớm, có đứa phát dục muộn. Có lẽ, Thẩm Cảnh là đứa bé trưởng thành trễ, ba mẹ, đừng gấp, chờ một thời gian xem.”
Bà Trần cởi bỏ nút thắt, gật gù.
Thật ra, mấy tháng trước, Phạt Vũ Vương đã phát hiện mình có thể phát âm mấy từ đơn giản, nhưng hắn là đứa trẻ tùy hứng, khinh thường đám trẻ con bình thường khác. Quay sang Khương Hồng Cầm gọi mẹ, nhìn bà Trần gọi bà nội, nhìn ông Thẩm kêu ông nội thật tầm thường!!! >_