Hoàng Thượng Vạn Tuế

Chương 14: Quân chủ tà mị, nóng nảy, ngông cuồng

Edit: Cận Ngôn S.J

Giữa hè, trời nóng đến độ chuồn chuồn chỉ dám bay dưới bóng râm, dường như chúng sợ ánh mặt trời sẽ làm cánh nó bị thương. Ve sầu kêu ầm ĩ trên cây suốt ngày giống như không biết mệt. Người đi lại trên đường thì hận không thể trang bị máy điều hòa ở trên đường.

Phạt Vũ Vương bị Khương Hồng Cầm và bà Trần kéo ra cửa, hắn vươn bàn tay nhỏ bé lau mồ hôi rịn trên trán, chớp mắt to tròn, hỏi: “Muốn đi đâu ạ?”

Bà Trần nắm tay hắn, cười híp mắt: “Dẫn cháu đi báo danh vào nhà trẻ.”

Phạt Vũ Vương à một tiếng, hắn còn chưa hiểu rõ cái gì gọi là nhà trẻ, hắn xoay đầu đi, ánh mắt nhìn trái nhìn phải hai bên đường đi, sau đó, ánh mắt dừng trên cái tủ lạnh để trước cửa hàng nào đó.

Hắn dừng chân lại.

“Làm sao vậy?” Bà Trần dò hỏi.

Ánh mắt Phạt Vũ Vương nhìn chằm chằm tủ lạnh trước cửa hàng, không nói gì.

Bà Trần hiểu rõ, cười rộ lên: “Thẩm Cảnh muốn ăn kem à? Sao không chịu nói chuyện, trực tiếp nói với bà nội là được rồi!”

Phạt Vũ Vương nghiêng đầu qua bên khác, rầm rì hai tiếng.

Trẫm mở miệng nói muốn ăn, như vậy không phải rất mất mặt sao?

Khương Hồng Cầm ở bên cạnh nói: “Mẹ, mẹ đừng chiều cháu, mới ra ngoài chưa được bao lâu, ăn kem gì chứ.”

Bà Trần cười cười, nói: “Con nít mà, sao có thể so với người lớn được. Hôm nay với bé mà nói, thật là hơi nóng, mẹ mua ít kem cho cháu nó ăn.”

Khương Hồng Cầm nhìn thoáng qua Thẩm Cảnh, lắc đầu, cuối cùng cũng thỏa hiệp, nói: “Được ạ.”

Phạt Vũ Vương nhận lấy cây kem bà Trần mua cho mình, xé vỏ kem, vui vẻ liếm kem, tay còn lại nắm tay bà Trần, ngoan ngoãn đi theo hai người.

Không biết đi bao lâu, Khương Hồng Cầm dừng lại trước một cổng chính rất khí thế, Phạt Vũ Vương nhìn qua khe, dõi mắt nhìn qua thấy bên trong có một sân bãi lớn, cùng với mô hình đồ chơi cho trẻ con, nhà cửa không giống nhà lầu bình thường, thoạt nhìn tròn tròn giống như mấy cái nấm dựa sát vào nhau, sân bãi có mấy người lớn dẫn bảy tám đứa trẻ ra bên ngoài chơi, người lớn đội cái mũ hình con vật trên đầu, vẻ mặt khoa trương cái gì đó.

Bảo vệ giữ cửa đi tới, dò hỏi: “Có chuyện gì không?”

Khương Hồng Cầm trả lời: “Thưa thầy, tôi dẫn bé đến báo danh.”

Bảo vệ nhìn bà Trần nắm tay Thẩm Cảnh, gật đầu, mở cửa.

Phạt Vũ Vương vừa đi vừa quan sát chung quanh, cảm thấy rất mới lạ, theo Khương Hồng Cầm đi vào một văn phòng. Người phụ nữ trung niên nhìn thấy bọn họ đi vào liền đứng lên đón tiếp, vươn tay cầm tay Khương Hồng Cầm: “Xin chào.”

Khương Hồng Cầm nói: “Hiệu trưởng Trương, tôi là người đã liên lạc với ngài qua điện thoại – Khương Hồng Cầm.”

Gương mặt hiệu trưởng Trương hơi béo, lúc cười rất hòa nhã dễ gần. Bà nói: “Tốt, tốt, tốt, tôi đã biết. Đây là Thẩm Cảnh mà cô nói à…”Bà nhìn Thẩm Cảnh, cười khen: “Đứa bé này thật xinh đẹp, thoạt nhìn rất thông minh nha.”

Bà Trần ở bên cạnh cười toe toét, đáy mắt tràn đầy vui vẻ, nói: “Mau, Thẩm Cảnh, mau cám ơn hiệu trưởng Trương.”

Thẩm Cảnh ngẩng đầu lên, nhìn hiệu trưởng Trương một cái, không có khoe khoang trang sức, tiếng nói giòn giã: “Cám ơn hiệu trưởng.”

Hiệu trưởng Trương cười lên, càng xem càng thấy đứa bé này đáng yêu, đôi mắt linh động, diện mạo còn xinh đẹp hơn mấy bé gái trong nhà trẻ nữa, bà nói: “Tuổi của bé này hơi nhỏ, nhưng người nhà cứ yên tâm, trường học chúng tôi nhất định sẽ dạy dỗ cháu thật tốt.”

Khương Hồng Cầm liền vội vàng nói: “Sao lại lo lắng chứ. Đây là nhà trẻ nổi tiếng nhất ở thành phố này, các thầy cô nhận Thẩm Cảnh nhà chúng tôi, chúng tôi vui mừng còn không kịp nữa là. Tôi nghĩ rằng, nên cho bé đến nhà trẻ sớm một chút, rèn luyện năng lực tự gánh vác cho bé một chút.”

Hiệu trưởng Trương đáp: “Được, được, cô theo tôi làm thủ tục, chờ đến tháng chín khai giảng hãy đưa bé đến trường.”

Khương Hồng Cầm gật đầu, để bà Trần dẫn Thẩm Cảnh đi dạo xem các giáo viên dạy gì.

Bà Trần dẫn Thẩm Cảnh đứng dưới tàng cây nhìn giáo viên và các bạn nhỏ hỗ động nhau.

“Các bạn nhỏ, cô sẽ cùng các bạn chơi một trò chơi, cô sẽ duỗi tay trái, cái bạn nhỏ sẽ duỗi tay phải ra, nếu cô giơ chân phải, các bạn nhỏ sẽ giơ chân trái lên, đúng rồi, các bạn nhỏ phải nhìn động tác của cô nha.” Cô giáo Tiếu mang kính, mặt bánh bao cười rạng rỡ. (S.J: mình nghĩ người dạy trẻ đa số làm nữ, nên ‘lão sư’ mình edit thành ‘cô’ nha. ^O^ không biết có dính trường hợp thầy giữ trẻ không nhỉ)

Tầm mắt bảy, tám bạn nhỏ rơi lên người cô giáo, chỉ thấy cô giáo vươn tay trái ra, liền có đứa nhỏ phản ứng nhạy đưa tay phải lên, cũng có mấy bạn nhỏ đưa tay lên giống cô giáo.

Cô giáo nhìn bọn họ, khen: “Các bạn nhỏ đều làm rất tuyệt!”

Phạt Vũ Vương ở bên cạnh bẹp miệng, nhàm chán nhìn bọn họ.

Trẫm thấy rõ có mấy đứa làm sai, vì sao còn khen ngợi?

“Nhìn kìa Thẩm Cảnh, thú vị không cháu.” Bà Trần cười híp mắt.

Phạt Vũ Vương xoay đầu qua bên khác, lần này không nói tới cách nhìn của bản thân.

Bà Trần nhìn dáng vẻ này của Thẩm Cảnh, trong lòng mềm nhũn, suy nghĩ đến chỗ khác, bà ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: “Thẩm Cảnh, có phải cháu không nỡ rời khỏi bà nội đến trường không?”

Phạt Vũ Vương chần chờ một chút, sau đó, miễn cưỡng gật đầu.

Bà Trần nghẹn ngào một tiếng, ôm chặt Thẩm Cảnh vào lòng, không chút tìm tòi suy nghĩ của Thẩm Cảnh: “Đúng là cháu ngoan của bà.”

Phạt Vũ Vương im lặng trong chớp mắt.

Được rồi, trẫm có nên nói sự thật cho bà ấy biết không, thật ra trẫm cũng không luyến tiếc gì các người, chẳng qua là… Trẫm phải đi học, như vậy có phải trẫm không được xem phim truyền hình nữa, đúng không? Hơn nữa, trẫm không muốn ở chung với cái đám trẻ con có chỉ số thông minh ở mức âm này đâu.

Nếu không thì, trẫm không đi học cũng được, trẫm có thể tự học thành tài, ừ, trẫm rất có lòng tin với chỉ số thông minh của mình.



Không bao lâu, Khương Hồng Cầm đã làm xong thủ tục nhập học, đi ra khỏi văn phòng. Cả ba rời khỏi nhà trẻ, đi chưa được mấy bước, bà Trần nhìn thoáng qua cháu mình: “Con dâu, chúng ta… có thể để Thẩm Cảnh đến trường muộn một chút không? Con xem, trong nhà còn có mẹ và ba của con. Đều có thể chăm sóc tốt cho Thẩm Cảnh mà, con xem thằng bé nhỏ như vậy đã bị đưa vào nhà trẻ, mẹ lo lắng…”

Khương Hồng Cầm nhìn cụ nhà: “Mẹ, Thẩm Cảnh là bé trai, chúng ta không thể nuông chiều quá nhiều. Để bé đi nhà trẻ sớm một chút, học được một ít thứ, so với…” Cô nhìn thoáng qua Thẩm Cảnh, nói: “Tốt hơn để bé ngồi ở nhà xem phim hoạt hình nhiều.”

Phạt Vũ Vương mạnh ngẩng đầu.

Trẫm mới không có xem phim hoạt hình! Đó là ngụy trang của ta khi các ngươi đều có mặt! Trẫm mới không biết bé cưng hải miên! Trẫm mới không biết Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang đâu! (*)

(*)Bé cưng hải miên và Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang: phim hoạt hình Spongebob (Bọt biển quần vuông) và Cừu vui vẻ và sói xám.

Được rồi! Trẫm thừa nhận thỉnh thoảng trẫm cũng có xem vài lần, nhưng tuyệt đối không có xem thường xuyên! Tuyệt đối! Trẫm trung thành với phim truyền hình cơ.

Bà Trần đau lòng nhìn thoáng qua cháu trai: “Vậy cũng không đúng, muốn học cái gì cứ để mẹ và ba con dạy cũng được mà, không cần đi nhà trẻ, học tại nhà cũng được mà.”

Khương Hồng Cầm dùng thái độ kiên quyết trả lời: “Ba mẹ, không phải con nói hai người, ba mẹ nuông chiều Thẩm Cảnh như vậy, đừng nói là học, nếu thằng bé nói muốn xem TV, ba mẹ nhất định không nói một lời, đưa điều khiển TV cho nó.”

Bà Trần im lặng, đại khái cũng biết Khương Hồng Cầm nói đúng.

Giọng điệu Khương Hồng Cầm mềm đi một chút, nói: “Mẹ, mẹ cứ nghĩ thế này đi, Thẩm Cảnh ở nhà trẻ, được giáo viên chuyện nghiệp dạy dỗ, dù sao thì cô giáo cũng được đào tạo chuyên nghiệp, dạy học tốt hơn chúng ta rất nhiều. Về sau, thường ngày Thẩm Cảnh học được nhiều thứ, chúng ta đều thấy vui vẻ, tốt bao nhiêu.”

Bà Trần thở dài, cuối cùng thỏa hiệp.

“Được rồi, vậy để Thẩm Cảnh đi học đi.

Phạt Vũ Vương mở to mắt, không ngờ bà Trần bị thuyết phục nhanh như vậy!!!

Khương Hồng Cầm gật đầu cười, cúi thấp người nói với Thẩm Cảnh: “Thẩm Cảnh, qua ba tháng nữa, con có thể đến trường, có vui hay không nè?”

Thẩm Cảnh: ". . ." Trẫm có thể nói không vui sao?

Dường như bà Trần nhớ ra cái gì đó, quay sang hỏi Khương Hồng Cầm: “Đúng rồi. mẹ nhớ Hiểu Hoa nhà Phương Văn nửa năm trước đã đi nhà trẻ.”

Khương Hồng Cầm gật đầu, nói: “Phải ạ, bình thường Phương Văn và Tống Đông đều bận rộn, cho nên không có thời gian rãnh chăm sóc Hiểu Hoa. Nửa năm trước, họ đã đưa Hiểu Hoa đi nhà trẻ.”

Bà Trần hỏi: “Hiểu Hoa đến trường nào?”

Phạt Vũ Vương nghe vậy, cũng vểnh tai nghe.

Ngàn vạn lần đừng có chung nhà trẻ với trẫm nha!!!!!

Chỉ thấy Khương Hồng Cầm hé miệng khép miệng, cười đáp: “Cũng là nhà trẻ Tần Phong, nhưng hình như hôm nay Hiểu Hoa không đến nhà trẻ, lúc đầu con còn định dẫn Thẩm Cảnh đi xem Hiểu Hoa học.”

Phạt Vũ Vương chấn động dữ dội.

Cái này không phải là trẫm không thoát khỏi lòng bàn tay của ‘cái thứ’ kia sao? Sao? Sao?