Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu

Chương 7

Sau khi hạ triều, Mạnh Phất trở lại Tử Thần Điện, nhìn đống tấu chương chất trên trường án, trong lòng cân nhắc phải làm như thế nào mới có thể gặp được vị bệ hạ kia, nàng cũng không thể đi đến phủ Tuyên Bình Hầu, nói thẳng muốn gặp phu nhân của Tạ Văn Chiêu được.

Mạnh Phất chưa từng làm quan, nhưng nàng quá rõ phụ thân nàng, mấy quan viên đặc biệt thích phỏng đoán tâm tư thiên tử, nếu như nàng nói rõ muốn gặp phu nhân của Tuyên Bình Hầu, thật không biết các quan viên sẽ tưởng tượng ra tới thứ gì.

Mặt khác, hiện tại nàng thân là thiên tử, vì an toàn không thể dễ dàng xuất cung, như vậy cũng chỉ có thể triệu người vào hoàng cung, đồng thời còn phải không làm cho các quan viên chú ý.

Nhưng thật ra Mạnh Phất cũng nghĩ được một chủ ý, có thể tổ chức một hồi cung yến trong cung, trước mắt để người quang minh chính đại tiến vào cung, chờ tới trong yến hội lại tìm cơ hội nói chuyện.

Nàng lập tức liền phân phó Cao Hỉ mới vừa mới từ bên ngoài trở về đi trù bị việc này, yến hội phải mời đại thần tam phẩm trong triều trở lên, chuẩn cho bọn họ mang theo gia quyến, phải càng nhanh càng tốt.

Trong lòng Cao Hỉ nghi hoặc, còn chưa đến Tết, vì sao bệ hạ lại muốn mở yến hội, bất quá cũng may Lý Việt hành sự chưa bao giờ nói quy củ, tùy tiện mà làm, năm đó ngay cả tiên đế cũng thỉnh thoảng không có cách nào với hắn, Cao Hỉ không dám hỏi nhiều, hắn nghĩ có lẽ bệ hạ là có tính toán của chính mình.

Cao Hỉ lui ra, Mạnh Phất đi vào sau trường án, cúi đầu nhìn thoáng qua đống tấu chương chồng chất như núi, nàng vẫn không thể hoàn toàn yên tâm, việc này quỷ dị như vậy, vị bệ hạ kia không nhất định sẽ trở thành nàng, cũng có thể có chuyện ngoài ý muốn khác.

......

Khi Tạ Văn Chiêu trở lại hầu phủ thì đã qua chính ngọ,  hiện tại hắn nhậm chức ở Hộ Bộ, hôm nay Hộ Bộ không có chuyện gì quan trọng, hắn liền về trước.

Sau khi dùng cơm ở chỗ lão phu nhân xong, hắn chuẩn bị về thư phòng xem sách một lát, khi đi ngang qua núi giả, đột nhiên nghe được có tiếng đàn truyền đến từ hướng Đinh Thuỷ Các.

Tạ Văn Chiêu dừng bước chân, hắn vậy mà nghe được trong tiếng đàn của Khúc Hàn Yên vài phần căm giận lẫn uỷ khuất trong lòng. Trước nay Khúc Hàn Yên đều thanh cao kiêu ngạo, bị bán vào thanh lâu rồi cũng vẫn như thế, vào hầu phủ vẫn như vậy, trong tiếng đàn của nàng ấy rất ít khi để lộ ra cảm xúc khác thường, mà loại cảm xúc như căm giận này lại càng chưa từng nghe qua.

Tạ Văn Chiêu cảm thấy hiếm lạ, không biết trong phủ này có ai dám làm cho nàng ấy khó chịu.

Bước chân hắn dừng lại, xoay người đi về hướng Đinh Thuỷ Các.

Bên trong Đinh Thuỷ Các, Khúc Hàn Yên một thân xiêm y màu nhạt, ngồi ở phía trước cửa sổ, hơi mím môi, cúi đầu nhẹ nhàng khều dây đàn.

Khi Tạ Văn Chiêu tới, hắn cố ý thả nhẹ bước chân, nha hoàn muốn nhắc nhở Khúc Hàn Yên cũng bị hắn ngăn cản, hắn ngồi xuống trong phòng, lẳng lặng mà nghe Khúc Hàn Yên đánh đàn.

Hắn yêu đàn như mạng, yêu những danh cầm được truyền lại cho đời sau, càng yêu những người đánh đàn. Khi hắn còn nhỏ theo phụ thân cùng nhau đến Từ Châu, trên đường bị phụ thân oan uổng, trong lòng hắn khó chịu, đội mưa to tầm tã chạy ra khỏi khách điếm. Khi đó tuổi hắn còn nhỏ, chạy qua hai con phố liền trực tiếp lạc đường. Hắn mờ mịt đứng trong mưa, không biết mình nên chạy về đâu.

Mưa càng lúc càng lớn, hắn đi dọc theo đoạn đường núi vắng vẻ không người kia về phía trước, tiếng mưa rơi ào ạt xuống những phiến đá mọc đầy rêu xanh ven đường như tiếng vô số vó ngựa lao nhanh mà đến. Hắn vẫn luôn đi cho đến khi trận mưa này tạnh, khi tầng mây mù trên đầu khẽ nứt ra, một tia ánh mặt trời lọt qua khe nứt đó rọi xuống, thì một tiếng đàn réo rắt cũng từ phương xa truyền đến.

Hắn không biết tiếng đàn này là từ đâu mà đến, cũng không biết người đánh đàn là ai, chỉ là trong lòng cảm nhận được một sự bình tĩnh khi đó hắn cũng không thể miêu tả được.

Hắn tìm theo tiếng đàn mà đi, nhưng chưa đi được hai bước liền hôn mê, khi tỉnh lại hắn đã trở về trong khách điếm.

Bắt đầy từ ngày đó, Tạ Văn Chiêu liền sinh ra hứng thú thật nhiều với cái nhạc cụ là đàn này, mong muốn bình sinh của hắn là có thể tìm được một người tri âm cho mình, cùng nàng ân ái đến bạc đầu.

Hắn có tìm được người kia, hắn thích tiếng đàn của nàng, càng thích nàng, hắn từng trang ngập chờ mong với tương lai của hai người bọn họ, nhưng mà trời xui đất khiến, hắn chung quy cũng không thể như nguyện, hắn cưới tỷ tỷ của người trong lòng hắn, hắn và nàng, chú định cả đời này đều không thể ở bên nhau.

Năm trước hắn từng gặp Mạnh Du ở Vân Hề Lâu, hắn biết Mạnh Du vì hắn vẫn luôn chưa gả, trong lòng càng cảm thấy bi ai, rồi sau đó hắn bị bạn tốt kéo đi thanh lâu mượn rượu tiêu sầu, chính là ở chỗ này, hắn gặp được Khúc Hàn Yên, bóng dáng nàng ấy rất giống người bị hắn giấu tận đáy lòng kia, khi nàng ấy đánh đàn, bộ dáng lại càng giống với người trong tưởng tượng của hắn như đúc, khi đó hắn liền nghĩ, có lẽ đây là trời cao để lại cho hắn một tia an ủi.

Tạ Văn Chiêu thở dài, trên đời này, cũng sẽ có đủ thứ cầu mà không được, hắn đã có hiền thê mỹ thiếp, cả đời này cứ sống như vậy, kỳ thật cũng không tồi.

Tranh một tiếng, dây đàn rung lên rồi tĩnh lại, tiếng đàn kia cũng đột nhiên im bặt, Tạ Văn Chiêu lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ phân loạn, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Khúc Hàn Yên, ôn hòa cười cười, nhìn Khúc Hàn Yên hỏi: "Nàng hôm nay bị làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Đại phu tới xem chưa?"

Khúc Hàn Yên lắc đầu, không nói gì.

"Vậy thì làm sao vậy?" Tạ Văn Chiêu hỏi, "Ta nghe tiếng đàn của nàng hôm nay...... Hình như nàng có chút không cao hứng."

"Không có." Khúc Hàn Yên lạnh lùng nói.

Nhưng mà tiểu nha hoàn Linh Nhi bên người nàng ta lại cơ hồ cùng mở miệng với nàng ta, bất bình nói: "Hầu gia là ngài không biết đó thôi."

Tạ Văn Chiêu hỏi: "Ta không biết cái gì?"

Không chờ Linh Nhi nói chuyện, Khúc Hàn Yên nhíu mày ngắt lời nàng ta, nói: "Linh Nhi, ngươi lui ra."

Linh Nhi không tình nguyện mà ngậm miệng lại, môi lại cong lên đến độ có thể quải một chai dầu.

Tạ Văn Chiêu cười nói: "Không có việc gì, ngươi cứ việc nói đi."

Linh Nhi mím môi, nhìn Khúc Hàn Yên liếc mắt một cái, căm giận bất bình nói: "Chính là sáng hôm nay, cô nương nghe lời ngài, đi Tễ Tuyết Viện thỉnh an phu nhân, kết quả phu nhân đổi ý còn chưa tính, còn mắng cho cô nương một trận."

Nghe thấy Khúc Hàn Yên bị Mạnh Phất mắng, phản ứng đầu tiên của Tạ Văn Chiêu chính là lắc đầu: "Không thể nào."

Linh Nhi kêu lên: "Sao lại không thể nào chứ? Nhiều người như vậy đều nhìn thấy, cô nương có khi nào phải chịu uỷ khuất đến như thế đâu!"

Khúc Hàn Yên mở miệng ngăn trở: "Linh Nhi, đừng nói nữa."

Tạ Văn Chiêu vẫn không tin, tuy thời gian hắn tiếp xúc Mạnh Phất không nhiều lắm, nhưng nàng gả vào hầu phủ cũng được mấy năm, hắn tự nhận có chút hiểu biết đối với nàng. Nàng giống như một chủ mẫu từ trong sách vở đi ra vậy, ôn nhu hiền huệ, không cao ngạo, không nóng nảy, hành sự chu toàn, tiến thối có độ, sẽ không tranh giành tình cảm, cũng không chèn ép thiếp thất, rất nhiều lúc, nàng còn nguyện ý nhường nhịn mấy cơ thiếp trong phủ.

Ngần ấy năm qua đi, Tạ Văn Chiêu trước nay chưa từng nghe nói Mạnh Phất mắng chửi người.

Hôm nay có một đồng liêu của mình trong Hộ Bộ từ trong cung trở về, còn cảm thán hôm nay chắc thái dương mọc lên từ phía Tây, nếu Mạnh Phất mắng chửi người, vậy thái dương quả thật là mọc lên từ đằng Tây rồi.

"Đợi chút nữa ta đi Tễ Tuyết Viện nhìn xem," Tạ Văn Chiêu trấn an Khúc Hàn Yên nói, "Thân thể nàng không tốt, đừng tức giận, ta sẽ nghĩ cách giúp nàng đổi sân viện."

Khúc Hàn Yên cúi đầu, trên mặt cũng không thấy cười, nhàn nhạt nói: "Thật ra ta thì không có gì, chỉ sợ hầu gia đi qua chỗ phu nhân thì ngay cả ngài cũng bị mắng."

Tạ Văn Chiêu nhất thời liền phì cười một tiếng, Khúc Hàn Yên vào phủ lâu như vậy cũng chưa cười được mấy lần, hiện tại còn biết nói đùa.

Mạnh Phất sao có thể mắng người chứ? Còn mắng hắn?

Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng.

Nếu Mạnh Phất dám mắng hắn, vậy gà trống trong phủ chắc có thể đẻ trứng rồi.

Tạ Văn Chiêu càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, cũng không biết sáng nay rốt cuộc đã xảy ra cái gì, mới làm Khúc Hàn Yên nói ra lời thú vị như vậy.

......

Trong Tễ Tuyết Viện, Thanh Bình đầy mặt khiếp sợ  nhìn Lý Việt đứng trong sân đánh quyền, miệng hơi há hốc, đôi mắt trợn tròn, bộ dáng hơi có chút ngu dại này của nàng ta đã giữ được ước chừng một khắc rồi. Nàng ta từng cho rằng mình ngủ còn chưa tỉnh, nếu không phải, thì thế giới này cũng quá huyền huyễn, nàng ta nằm mơ cũng không dám nghĩ, có một ngày phu nhân bọn họ sẽ vén váy buộc chặt tà, xắn tay áo lên, đứng trong viện đánh quyền, còn đánh đến đổ mồ hôi đầm đìa, cái tư thế uy vũ sinh phong kia...... Thanh Bình thật có nằm mơ cũng không dám nằm một giấc mơ như vậy.

Lý Việt đánh thêm nửa khắc, thân thể thật sự chịu không nổi nữa mới dừng tay lại, ho hai tiếng liền thong thả đi vào trong viện, vừa đi vừa điều chỉnh hô hấp.

Buổi sáng nay, sau khi hắn đuổi mấy di nương đó đi hết, vốn đang muốn ra phủ hỏi thăm tin tức trong cung, kết quả chưa đi hai bước liền thở đến không được, đầu váng mắt hoa, hơn nữa Thanh Bình đứng bên cạnh ríu rít khuyên ngăn không ngừng, làm cho hắn thiếu chút nữa cho rằng mình sắp chết rồi.

Nhưng xác thật không thể chết ở bên ngoài được, vì thế Lý Việt lại trở về Tễ Tuyết Viện, phái mấy hạ nhân đi ra ngoài hỏi thăm, cũng may vị phu nhân này tuy tính tình quá mức nhu hòa, nhưng cũng rất có uy nghiêm với đám hạ nhân, hắn vừa mới nói, bọn họ liền chạy đi làm việc.

Sau khi an bày việc này xong, Lý Việt lại cúi đầu đánh giá chính mình, thân thể này thật sự quá kém, hắn không biết mình còn phải ở trong cái thân thể này bao lâu nữa, nhưng cứ nhu nhược thế này làm hắn thực không có cảm giác an toàn. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ uống thuốc thôi khẳng định là không đủ, hắn cần phải rèn luyện thêm, vì thế liền có cái màn làm cho Thanh Bình cảm thấy toàn bộ thế giới thật huyền huyễn.

Lý Việt đi không được chốc lát, thì bọn hạ nhân buổi sáng phái đi đều đã trở lại, theo sau bọn hạ nhân còn có mấy lão nhân ở Vinh Huy Đường. Năm đó, khi thu săn trên núi Tùng Sơn, lão hầu gia cứu được tiên hoàng, những hạ nhân đi theo bên cạnh lão hầu gia cũng ra sức rất nhiều. Hiện tại bọn họ tuổi tác đã lớn, hầu phủ không thể đuổi bọn họ đi, liền xây Vinh Huy Đường để dưỡng bọn họ.

Cứ trung tuần mỗi tháng bọn họ đều sẽ đến chỗ Mạnh Phất muốn bạc, hiện giờ nhi tử tôn tử của bọn họ đều thành gia, chỗ cần tiền cũng càng nhiều, cho nên ăn uống càng lúc càng lớn.

Tháng trước mỗi người bọn họ muốn ba mươi lượng, tháng này bọn họ chuẩn bị xin nhiều hơn một chút, phu nhân da mặt mỏng, cố kỵ thể diện hầu phủ, không tiện không cho, hơn nữa hầu phủ gia nghiệp lớn như vậy, khẳng định không thiếu chút bạc này.

Đối với chuyến đi hôm nay, bọn họ tin tưởng tràn đầy, trong lòng nghĩ lát nữa nên nói như thế nào, chỉ chờ Mạnh Phất mở miệng hỏi là có thể nói.

Nhưng hiện tại Lý Việt căn bản không chú ý tới bọn họ, hắn ngồi trên ghế đá, nghe bọn hạ nhân hồi báo lại, cũng không có nghe nói trong cung có đại sự gì xảy ra.

Hắn nhíu mày, không phải rất vừa lòng với kết quả này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ít nhất trong cung không truyền ra tin tức hoàng đế băng hà cũng coi như là một chuyện tốt.

Bọn hạ nhân thấy sắc mặt hắn không tốt, áp lực trên người đột nhiên tăng mạnh, phu nhân rất ít khi lộ ra biểu cảm ngưng trọng như vậy đối với bọn họ, chẳng lẽ là đang ghét bỏ bọn họ vô năng? Vì thế bọn họ vội vàng kể lại tỉ mỉ cẩn thận những gì tai nghe mắt thấy trong lúc đi ra ngoài, mấy chuyện này đối với Lý Việt cũng chưa có tác dụng lớn gì, mãi đến khi nghe được có người nói: "Lúc chúng ta trở về, có đi ngang qua Ngụy phủ, thấy Ngụy đại nhân từ trong kiệu bước xuống, thoạt nhìn tựa như vô cùng cao hứng."

Mặt Lý Việt mặt xoát một cái trầm xuống, cái tên cáo già Ngụy Quân An kia có thể đầy mặt cảnh xuân mà trở về Ngụy phủ, xem ra chuyện đánh giá thành tích hơn phân nửa là thất bại, lấy tính tình nhu thuận của vị phu nhân này, có lẽ còn phi thường thảm thiết.

Mặt hắn trầm như nước, không nói một lời, rõ ràng là ngày hè chói chang, hạ nhân lại cảm thấy bốn phía không khí tựa hồ đều bị đông lại, bọn họ bị Lý Việt nhìn một cái, trong lòng liền sẽ trào ra một xúc động muốn quỳ xuống kêu tha mạng.

Mấy lão nhân chuẩn bị tiến lên đòi tiền thấy dáng vẻ hắn thế này cũng đều nuốt một ngụm nước miếng, yên lặng thu cái chân đang bước tới trước của chính mình về.

Lý Việt quét mắt nhìn qua bọn hạ nhân một cái, thu hồi ánh mắt lại, không để ý đến bọn họ, đứng dậy đi lòng vòng quanh bàn đá. Tính tình hắn tuy rất nóng nảy, nhưng chưa bao giờ trút giận lên người vô tội, một sân này toàn là người vô tội, mấy đám quan viên Ngụy Quân An đều không có ở đây, hắn chỉ có thể nuốt cục tức giận đó vào trong bụng, nhưng nhịn thế này cũng rất khó chịu.

Thân thể Mạnh Phất vốn không tốt, Lý Việt càng đi càng nhanh, cũng càng đi càng khó chịu, mà đám hạ nhân đang đứng đầy trong sân, theo tiếng bước chân hắn chợt xa chợt gần, trái tim cũng treo cao lên, bọn họ trước nay chưa từng thấy phu nhân bực bội như vậy lần nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhỉ?

Lý Việt nghĩ thầm, cái tên cáo già Ngụy Quân An kia rất ít khi cho người ta gương mặt tươi cười, lần này nếu có thể cười mà hồi phủ, ắt hẳn trong triều cũng chiếm được không ít chỗ tốt. Nhưng hiện tại hắn đã trở thành Mạnh Phất, không vào được cung, cũng không đi được Ngụy phủ.

Tưởng tượng như vậy, Lý Việt càng tức giận, hắn rất hiếm khi phải cố kỵ đủ mọi thứ như thế này.

"Phu nhân, ngài dừng, dừng, dừng lại trước đã," Thanh Bình đánh bạo đi tới, giữ chặt tay áo Lý Việt, nhỏ giọng nói, "Hầu gia tới."

"Hắn tới làm gì?" Lý Việt rút tay áo mình ra khỏi tay Thanh Bình, không kiên nhẫn hỏi.

"Nô tỳ cũng không biết," Thanh Bình ngừng một chút, lại lo lắng mà nói, "Nhưng mà nghe nói hầu gia từ bên chỗ Đinh Thuỷ Các lại đây, có khi nào là do Khúc di nương cáo trạng với Hầu gia hay không?"

Lý Việt lạnh lùng nói: "Nàng ta còn có lý mà cáo trạng?"

Vậy mà còn không biết xấu hổ đi cáo trạng?

Thanh Bình thầm nghĩ, chuyện này không phải có lý hay không lý, còn không phải là xem ý Hầu gia sao, mà Hầu gia lúc nào cũng rất thiên vị.

"Tới cũng tốt, bảo hắn lăn tới đây." Lý Việt nói.

Vừa lúc cục tức trong lòng hắn không có chỗ phát tiết, hiện lại lại có cái trứng xui xẻo Tạ Văn Chiêu này tới tìm mình.