A Cửu thình lình mở mắt, nhìn về phía sau, phát hiện Thu Mặc đang ôm một bó củi đốt khẩn trương chạy tới, “Mai tiểu thư, bọn họ tới tìm người.”
A Cửu đưa tay chống trên mặt đất, khiến đau đớn từ phổi kịch liệt truyền tới, nhịn không được liên tục ho khan.
Thu Mặc nói không sai, có một đoàn xe đang đi về phía bên này.
A Cửu cúi đầu, phát hiện trên người đang khoác áo khoác Thu Mặc, thân thủ cầm áo bỏ xuống, trả lại cho Thu Mặc, mới phát giác không chỉ có phổi đau, ngay cả cánh tay cũng bắt đầu đau trở lại.
“Ta thay quần áo, ở nơi này chờ bọn họ.”
Tối hôm qua nàng đã nghĩ thông suốt, lần này tới nơi này, cũng không phải cơ duyên luôn hảo hợp. Quân Khanh Vũ, ngọc tỷ, còn có người cùng bộ dạng Thập Nhất giống nhau như đúc Cảnh Nhất Bích. Nàng nhất định phải hiểu rõ, mà phương pháp duy nhất chính là tiến cung. Chỉ có như vậy, mới có thể lấy được ngọc tỷ của Quân Khanh Vũ, cũng có thể tới gần Thập Nhất…
Sau khi xiêm y đổi xong, phía sau liền truyền đến tiếng vang bánh xe nghiền.
Thu Mặc đỡ A Cửu đứng lên, nhìn thấy cỗ xe tinh sảo dừng ở trước mặt, mà Thôi Bích Ảnh xinh đẹp cũng từ bên trong ló ra. Ánh mắt rơi trên người A Cửu hiện lên một tia ngạc nhiên cùng địch ý. Bất quá rất nhanh lại bị bộ dáng như hoa như ngọc che giấu.
“Ái chà, Tư Noãn muội muội, chúng ta cuối cùng cũng tìm được muội.”
Thôi Bích Ảnh từ trên xe ngựa nhảy xuống, nhiệt tình kéo A Cửu nói, vẻ mặt quan tâm tựa như quan sát A Cửu một phen, “Tư Noãn muội muội bình yên vô sự, ta cũng thở phào được rồi.”
Nhìn thấy Thôi Bích Ảnh, Thu Mặc kinh sợ muốn quỳ xuống, nhưng lại bị A Cửu dùng ánh mắt ngăn lại.
Tư Noãn muội muội? Cùng Thôi Bích Ảnh tiếp xúc tới nay, nàng ta từ trước vẫn đối với Mai Tư Noãn đều lạnh nhạt. Đột nhiên nhiệt tình như vậy, hẳn là đang diễn trò cho người nào đó xem đi.
Ánh mắt rơi tới chiếc xe ngựa cuối cùng, nàng nhìn thấy Cảnh Nhất Bích từ bên trong đi ra.
Thập Nhất… A Cửu hơi thất thần, đột nhiên có cảm giác bị Thôi Bích Ảnh nắm tay làm đau, “Tư Noãn muội muội, tối hôm qua chúng ta tìm muội khắp nơi mà không được, thật lo lắng a… Muội xem đi, Bích công tử cũng phải tự mình đến tìm muội đó.”
Móng tay đỏ tươi của đối phương áp chặt vào lòng bàn tay nàng ấn mạnh.
A Cửu lãnh đạm trở tay nắm chặt Thôi Bích Ảnh, hơi dùng sức, khiến sắc mặt nàng ta lập tức trắng bệch.
A Cửu mỉm cười, “Bích Ảnh tỷ tỷ, phiền tỷ lo lắng, là muội muội không đúng.”
Chỉ cần nàng muốn, cánh tay này của Thôi Bích Ảnh sẽ lập tức tàn phế.
“Bích Ảnh tỷ tỷ, muội xem sắc mặt tỷ không tốt, tối hôm qua sợ không nghỉ ngơi đầy đủ. Vậy nên trước lên trên nghỉ ngơi chút đi.” Nói xong A Cửu lại dùng lực, Thôi Bích Ảnh đau đến thiếu chút nữa khóc lên. Nhìn A Cửu, ánh mắt lạnh như hàn băng, sát khí sắc bén. Thôi Bích Ảnh trong lòng sợ hãi, vội rút về tay, nhưng ánh mắt nhìn A Cửu lại hơn một tia hung ác.
“Mai tiểu thư, tối hôm qua làm nàng sợ hãi rồi.”
Cảnh Nhất Bích một thân tuyết trắng y sam, mộc mạc như tia nắng ban mai mùa thu, đứng trước người A Cửu.
Hắn mặt mày như họa, đường nét hoàn mỹ mà nhu hòa, đôi mắt một hoằng tĩnh lam ôn hòa nhìn nàng.
Nhưng mà, nụ cười này, lại rõ ràng xa lạ cùng xa cách…
“Không sao, chẳng qua là khi thấy hỏa diễm nên hoảng sợ, lập tức mang theo Thu Mặc chạy ra. Bây giờ còn làm phiền Bích công tử, Mai Tư Noãn thực có lỗi.”
Không biết vì sao, thanh âm của nàng lại có vẻ run rẩy.