Lần trước bị hắn lấy đai lưng trói khiến Đồng Hề càng khẩn trương
hơn. Nàng nhìn thấy sắc trời vẫn còn sớm, đây vốn không phải thời điểm
nghỉ ngơi. Cũng chẳng biết sau đó Thiên Chính đế còn muốn làm gì.
Đồng Hề đi theo Thiên Chính đế vào thư phòng của Thâu Hương hiên mới
thấy hắn đang xem sổ tay. Nàng đứng lại sau hành lang, cũng không biết
có nên vào hầu hạ hay không.
-“Quý phi vào đi. Đây là hậu cung. Cho dù Lệnh Hồ thượng thư có tâm
cũng không dám vào đâu.” – Thanh âm Thiên Chính đế lạnh lùng vang ra.
Đồng Hề suýt chút nữa là ngã ngồi trên đất. Nàng có tật giật mình,
mọi việc đều do nàng sắp xếp. Nàng còn tự cho rằng bản thân thông minh,
nghĩ làm xong thần không biết quỷ không hay, nào ngờ vẫn bị hắn nhìn ra
được.
Đồng Hề trả lời rồi đi vào, trong phòng chỉ có một mình Tiết cô cô
hầu hạ bên cạnh hắn. Nàng nhìn bàn sách, nhớ lại những chuyện trước đây
khi đi theo phụ thân mới đánh bạo bước lên vài bước. Lúc này phải cẩn
thận hầu hạ mới làm hắn bớt giận được.
Kỳ thật Đồng Hề cũng không cảm thấy mình làm gì sai, nhưng Thiên
Chính đế không vui cho nên nàng vẫn tự mình lùi ra sau, điệu bộ tỏ vẻ
biết tội.
Hậu cung phi tần xuất hiện trong ngự thư phòng chắc chắn là chuyện
không ổn. Nếu có một ngày nàng đăng vị, chuyện đầu tiên làm chính là cấm cung phi đến ngự thư phòng.
Điều nàng hy vọng nhất bất quá chỉ là có thể giống như Hiếu Huệ Hoàng hậu của tiền triều, vì chúng phi hậu cung và nữ tử trong thiên hạ mà
viết một cuốn, trở thành gương mẫu của nữ tử trong thiên hạ, có thể lưu danh muôn đời.
Sau khi nàng mất, nếu có thể được phong hào (nhân ái), nàng cũng cảm thấy đủ rồi.
-“Thần thiếp giúp Hoàng thượng mài mực.” – Đồng Hề cũng không chờ
Thiên Chính đế phản ứng đã đến gần cầm lấy nghiên mực. Nàng chỉ hy vọng
hắn cho mình một cơ hội.
Hắn thấy nàng đến cũng không nói gì, còn liếc nàng một cái, sau đó tiếp tục xem tấu chương.
Đồng Hề thở ra nhẹ nhõm. Nàng dừng lại, tay trái giữ chặt vạt áo tay
phải, tay phải lại cầm đĩnh mực đều đặn mài, thỉnh thoảng lại thêm một
ít nước. Lúc này trong phòng chỉ nghe tiếng ma xát của đĩnh mực cà vào
nghiên mực.
Thiên Chính đế sau khi xem xong một tấu chương bèn buông bút, nhìn chằm chằm vào tay Đồng Hề.
-“Không ngờ công phu mài mực của nàng cũng không tồi.”
Đồng Hề căng thẳng cười.
-“Thần thiếp lúc nhỏ thích đứng trong thư phòng của phụ thân, giúp
người mài mực viết chữ. Phụ thân đối với việc mài mực yêu cầu rất nghiêm khắc.”
Tay phải Đồng Hề hơi mỏi, lại đổi sang tay trái, nhìn cũng biết là
kết quả của việc luyện tập lâu ngày. Lực đạo tay trái của nàng cũng rất
vừa vặn.
Đồng Hề lúc còn nhỏ, vì muốn được phụ thân yêu thương nên mùa đông
thượng luyện mài mực đến mức tay bị tổn thương do rét buốt. Hôm nay vì
tranh phu sủng lại phải cầm lấy đĩnh mực. Nàng giật mình cảm thấy cũng
có điều thú vị.
Hồng tụ thêm hương, xưa nay đều là giai thoại dưới ngòi bút tài tử.
Nàng chỉ hy vọng mình và Thiên Chính đế có thể như Lương Hồng, Mạnh
Quang, làm một cặp vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, tương kính như tân.
-“Ngươi đi xuống đi An Hạ.” – Tiết cô cô nhũ danh là Tiết An Hạ, đã
đi theo Thiên Chính đế rất nhiều năm. Qua hai lăm tuổi rồi cũng không
muốn ra khỏi cung, nguyện ở lại hầu hạ hắn.
Tiết An Hạ hành lễ rồi lui ra ngoài. Đồng Hề hơi căng thẳng. Lúc Tiết cô cô lui ra, sắc trời lại nhiễm tối khiến nàng càng căng thẳng.
Thiên Chính đế từ trong mớ tấu chương rút ra một quyển, đúng là của Lệnh Hồ Tiến, phụ thân Đồng Hề.
-“Mực của Lệnh Hồ đại nhân luôn có màu sắc dị thường, mùi hương rất lâu, nhìn ra được là rất coi trọng việc dùng mực.”
Hắn đưa cho Đồng Hề xem và ngửi thử.
-“Đây là Hề mặc.” (22) –Nàng không kìm được nở ra nụ cười.
Nàng không thể không phân tán sự chú ý, cùng Thiên Chính đế trò chuyện,
có thể kéo dài được một lúc thì một lúc, nhất thời nàng cũng trở nên nói nhiều hơn.
-“Tên thật kỳ quái, tên mực nàng vừa nói dường như trẫm chưa từng
nghe qua.” -Thiên Chính đế nghiêng đầu nhìn Đồng Hề, có vẻ thích thú.
Phàm là người đều có những chuyện đặc biệt yêu thích. Chỉ cần cùng
hắn nói chuyện hắn thích, cho dù là hũ nút cũng không nhịn được mà mở
miệng.
-“Mực này là do thần thiếp chế ra. Năm đó phụ thân muốn tìm mực tốt
mà không được. Thần thiếp lúc ấy còn bé, không biết thế nào là trời cao
đất dày, bèn lục lọi các loại sách cổ, thí nghiệm rất nhiều lần mới chế
ra Hề mặc. Nào ngờ phụ thân lại đặc biệt rất yêu thích nên chỉ dùng loại này. Trước lúc thần thiếp tiến cung còn gấp gáp chế cho người không ít, chỉ là không biết tại sao phụ thân còn dư mấy đĩnh như vậy?”
Đồng Hề nhớ tới lúc nhỏ liền cảm thấy vui vẻ. Bởi nàng được phụ thân
thương yêu. Mẫu thân và phụ thân lại là vợ chồng son, tương kính như
tân. Thế nên lúc nhỏ Đồng Hề rất vui vẻ, so với những ngày trong cung
này thì tốt hơn rất nhiều.
-“Không biết mực này chế như thế nào?”
-“Dùng tâm cây tùng xông lên, sau đó phơi khô giã nhuyễn, mỗi cân
trộn 52 giao, lấy sừng hươu trộn tiên vi cao hòa vào, xông khói một lúc. Sau đó lại dùng kê tử bạch ngũ mai, trân châu, phấn hoa mai, toàn bộ
khuấy đều. Giã ba vạn lần trong cối sắt, không được ít hay nhiều hơn.” – Đồng Hề thủ thỉ nói.
-“Sao phải dùng phấn hoa mai?”
-“Vì phụ thân yêu mai.”
Đồng Hề đáp. Thật ra là người thích hương hoa mai là bản thân nàng.
Nàng có tư tâm hy vọng phụ thân mang theo hương hoa mai, đó cũng là thủ
đoạn để nói với mọi người rằng phụ thân yêu thương nàng. Khi còn bé,
tình thương của cha là tất cả vinh quang mà nàng có.
Thiên Chính đế cũng không nói lời nào.
Đồng Hề lại có chủ ý mới, trước đây nàng không nghĩ tới phương pháp này, cũng chỉ vì bình thường cũng ít ở chung một chỗ với hắn
-“Nước hết rồi, thần thiếp đi lấy thêm nước.” – Đồng Hề nhìn chén nước dùng để mài mực.
Nàng đi ra cửa thư phòng, bảo Thúc Bạch đem sương trên mai mà nàng
mang theo đến. Thứ này vốn là dùng để làm trà, nhưng mài mực cũng rất
phù hợp.
Chuyện Đồng Hề thích hương hoa mai, người biết tới không nhiều cũng
không ít. Nếu có tâm thì những người quan trọng đều sẽ biết. Nàng muốn
mượn hương hoa mai trong mực của Thiên Chính đế, ám chỉ cho người khác
biết. Đừng nghĩ Mộ Chiêu Văn có thai, Vạn Mi Nhi muốn vào cung thì có
thể đánh giá thấp nàng.
Nàng kín đáo suy nghĩ mà quay lại ngự thư phòng.
Cũng không biết Thiên Chính đế có đoán được tâm tư của nàng không,
nhưng hắn không tỏ vẻ gì, cũng không thấy giận hờn. Đồng Hề nhẹ thở ra.
Đồng Hề cẩn thận hầu hạ bên cạnh Thiên Chính đế, cảm thấy tâm mệt,
thân cũng mệt. Cuối cùng không chịu được ngáp một cái. Nếu không phải
Thiên Chính đế giá lâm thì lúc này nàng đã đi nghỉ rồi.
Trái lại, Thiên Chính đế còn rất tràn đầy tinh thần xem tấu chương,
một chút mệt mỏi cũng không thấy. Đồng Hề cảm thấy bội phục. Thân là
thiên tử, cai quản chuyện tứ phương cũng chẳng phải chuyện thoải mái gì.
Thiên Chính đế gấp tấu chương lại.
-“Trẫm hơi mệt rồi, đến Lan Diễm Thang đi”
Đồng Hề sửng sốt. Lan Diễm Thang là suối nước nóng của Thâu Hương
hiên. Lúc này trời đã tối, Thiên Chính đế sao lại có hứng ngâm nước
nóng? Nàng cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn bảo hạ nhân đi chuẩn bị.
Lan Diễm Thang ở bên phải Thâu Hương hiên, dọc theo những bậc thềm đá nhỏ trong hậu viện mà đi tới. Lan Diễm Thang nằm trong chỗ trũng của
Nam Hành cung, ba mặt giáp núi. Mặt duy nhất trống trải là nhìn xuống
vực sâu, có thể trông thấy cổ hồ ở phía xa, vị trí cực kỳ bí mật. Vì vậy Thâu Hương hiên tuy nhỏ, nhưng bởi vì có Lan Diễm Thang này, nên chỉ có sủng phi mới có tư cách ở.
Đồng Hề đưa Thiên Chính đế đến trước bậc thềm thì bắt đầu do dự,
không biết mình có nên theo hay không, cũng không biết ý hắn là muốn một mình yên tĩnh hay là… Đồng Hề nghĩ đến đây liền đỏ mặt.
Thiên Chính đế chỉ ngẩng đầu đi về phía trước, giống như không nhận
ra Đồng Hề đang lưỡng lự. Một mình hắn bước lên bậc thềm, gió đêm mát
lạnh, bóng người tắm dưới trăng. Đồng Hề chỉ cảm thấy khí lạnh bốc lên
tứ phía.
Huyền Huân ở phía sau sốt ruột dậm chân. Nàng biết tính tình chủ tử
nàng. Huyền Huân tuổi cũng cập kê, chuyện nam nữ tuy rằng chưa biết hết, nhưng trước kia ở Lệnh Hề phủ cũng từng cùng gã sai vặt đùa giỡn, cũng
từng trải qua loại tình cảm nữ tử tỉnh tỉnh mê mê này. Sau khi vào cung
thì tịch mịch, chứng kiến cung nữ lén trao đổi thức ăn, tán chuyện, cũng hiểu được ba phần. Nhìn thấy dáng vẻ chủ tử như vậy, lại thay nàng sốt
ruột. Nhưng Đồng Hề xưa nay làm việc đều có chủ trương. Các nàng đều là
hạ nhân cũng không dám lắm miệng.
Có điều lúc này, Huyền Huân cũng bất chấp. Đồng Hề trước có lang sau
có hổ, nếu còn không biết tranh thủ, sau khi Chiêu phu nhân hạ sinh
hoàng tử, Vạn Mi Nhi vào cung, muốn tranh lại cũng khó. Vậy nên nàng ta ở phía sau nhẹ đẩy Đồng Hề một cái, Đồng Hề có hơi lảo đảo, liền bước lên bậc thềm.
Kỳ thật nàng sao lại không biết mình nên làm gì? Chỉ là trong lòng sợ hãi, giờ nàng đã lấy lại chủ ý, cũng chỉ có thể tiếp tục bước lên.
-“Các ngươi đều lui xuống đi.” – Đồng Hề phất tay phân phó. Lang Diễm Thang địa thế có hạn, lại trang trí theo phong cách cổ. Hai tòa lục
trúc, phía trước là nơi thay quần áo, gian sau là Lang Diễm thang đối
diện vực thẳm, còn lại là băng tiêu sa. Gió đêm kéo tới băng tiêu sa làm trên dưới nhộn nhạo, bên trong có thể mơ hồ thấy được sóng nước. Nơi
này tuyệt đối không cách âm hiệu quả, cho nên Đồng Hề chỉ còn cách đuổi
hạ nhân đi.
Thiên Chính đế có vẻ sửng sốt nhìn Đồng Hề, nhưng cũng gật đầu với Giang Đắc Khải.
Nàng nhỏ giọng kinh ngạc. Tất của Thiên Chính đế đã bị tróc ra, cũng không biết thái giám hầu hạ hắn thế nào nữa.
Thiên Chính đế liếc mắt.
-“Vá lại là được.” – Giống như đây chỉ là chuyện thường tình. Đối với Đồng Hề, cơm càng trắng tinh càng thích, gỏi thái càng nhỏ càng ngon …
làm sao nghĩ được chuyện như thế này.
Đồng Hề bỏ hài ra, lại tiếp tục giúp Thiên Chính đế cởi bỏ đai lưng,
cởi áo. Lại giúp hắn khoác thêm áo choàng. Những việc này đối với nàng
đều là bổn phận của phi tử nên cũng không có ý riêng gì.
Thiên Chính đế chậm rãi bước lên Lan Diễm Thang, Đồng Hề cũng ở phía
sau hầu hạ. Hắn đi vào trong hồ, nhẹ nhàng cởi áo choàng. Đồng Hề quay
đầu lại không dám nhìn, nào ngờ đột nhiên Thiên Chính đế vươn tay nắm
chặt đai lưng nàng, kéo về phía hắn. Thân hình Đồng Hề chênh vênh,
thoáng cái đã ngã vào hồ.
Bị bàn tay hắn chặn thắt lưng lại, đầu thế nào cũng không thể ngoi
lên mặt nước. Đồng Hề vì bất ngờ mà uống liên tiếp hai ngụm nước, lồng
ngực khó chịu, nhưng kỳ lạ là đầu óc lại cực tỉnh táo. Nàng nhìn thấy
thân hình hắn trong làn nước, giống như thanh phong lãng nguyệt, cao quý như tuyết ở tái ngoại, sao lại có thể làm ra chuyện hạ lưu thế này?
Mắt nàng mở to nhìn hắn cúi người xuống, đôi môi che phủ môi mình.
Trong môi hắn thoát ra luồn không khí, Đồng Hề theo bản năng hít vào.
Vốn Đồng Hề không cách nào chấp nhận chuyện nam nữ miệng đối miệng,
hút nước bọt của nhau, cho nên tuy rằng nàng cho Thiên Chính đế mọi thứ
thuộc về mình, nhưng đáy lòng lại vô cùng ghét việc này. Nhưng hôm nay
lại phải nhờ đến môi hắn để hít không khí, trong lòng lại vượt qua một
giới hạn đạo đức, bỗng nhiên phát hiện thì ra hôn môi cũng không phải
đáng ghét lắm, có chút run rẩy.
Biết rõ mình không thể thoát khỏi sự kìm hãm của hắn, Đồng Hề đã nhẫn nhịn đến cực hạn, hắn sao lại có thể khi dễ mình như vậy? Hai tay nàng
giơ cao, giống như muốn bắt lấy không khí, tìm một nơi để mượn lực, gắng trồi lên mặt nước. Nhưng cuối cùng cũng vô ích. Nàng nổi giận kéo ngọc
trâm và ngọc quan trên đầu hắn ra.
Hắn cũng chẳng tức giận, nhưng môi lại dùng sức hơn một chút.
Chân Đồng Hề đá lung tung, lại bị hắn kéo váy lên.
Không biết có phải do nước vào đầu không. Một tay hắn cởi bỏ vạt áo
nàng, tay kia lại nhẹ nhàng cọ xát trên quần áo ẩm ướt, tư vị này cực kỳ bức bối, khiến cho cả người nàng cứ như bị kiến bò, toàn thân tê dại.
Nàng toàn lực muốn né tránh, nhưng khi động tác hắn ngừng lại, trong
lòng nàng lại nhớ đến cảm giác tê dại kia.
Đồng Hề bỗng cảm thấy hoang mang, cảm giác sợ hãi cũng không phải đến từ hắn, ngược lại là từ trong lòng bốc lên. Nàng sợ hãi loại khát vọng
này. Nàng làm sao lại có thể khát vọng được một nam nhân vuốt ve?
Khó khăn lắm Thiên Chính đế mới buông tha nàng, để toàn thân nàng
trồi lên mặt nước. Nàng tham lam mở miệng hớp không khí, tay hắn lại mở
chân nàng ra, đẩy vào. Trong lúc ấy nàng cũng không có cảm giác xé rách
đau đớn như trước đây.
Hắn lại thả nàng vào nước, tiếp tục phủ lên môi nàng, trừng phạt
nàng. Đồng Hề chỉ cảm thấy thân mình trong nước lay động, thiếu một chút đau đớn, hơn nữa lại có một loại cảm giác thỏa mãn không thể nói rõ
ràng.
Đợi đến khi gió êm sóng lặn, đã là chuyện rất lâu sau. Đồng Hề chỉ
cảm thấy mình mơ mơ màng màng bị Thiên Chính đế ôm lên bậc thềm đá.
Thiên Chính đế đi rồi, Huyền Huân Thúc Bạch theo lệ thường lại đưa
thuốc đến. Đồng Hề nhìn bản thân mình, hôm nay chắc cũng không cần dùng. Cũng không biết là do dưới nước trơn nhẵn hay do hắn ôn nhu hơn rất
nhiều, trên người nàng không có những vết thâm xanh tím nữa. Chỗ đó cũng không đau đớn như trước, ngược lại còn có một cảm giác trống rỗng không nói nên lời. Đồng Hề khép hai chân lại, hận không thể khép chặt hơn
nữa.
Hôm sau Đồng Hề tỉnh dậy, nhớ lại chuyện đêm qua, hai má đồng tiền
lại nhẹ nở ra, tự cảm thấy xấu hổ không chấp nhận được. Loại cảm giác
vừa đau vừa vui thích này rõ ràng là một loại sỉ nhục. Rõ ràng là đau
đớn, nhưng Đồng Hề lại cảm thấy được tự mình vui vẻ, nàng cảm cảm thấy
bản thân thật sa đọa. Đây không phải chuyện nên làm.
Thế nên sau đó Huyền Huân và Thúc Bạch thấy nàng cả ngày mệt mỏi bèn
đề nghị nàng đi ngâm hồ nước nóng. Các nàng còn tưởng thân thể chủ tử
không thoải mái. Chỉ có Đồng Hề biết, chỉ cần nghĩ đến làn khói bốc lên
từ Lan Diễm thang, nàng liền xấu hổ đến chịu không nổi, tự bảo mình
không được nhớ lại. Nhưng suối nước nóng đó nàng cũng không dám đi nữa.
Mặc kệ tâm tình thế nào, có một số việc vẫn nên làm. Vậy nên Đồng Hề
xốc lại tinh thần đến Vân Hạc viên. Bởi vì các vương phủ, gia đình quyền quý đều tiến cống mỹ nhân vào cung, rồi các phi tần Đại Minh cung cũng
đến Nam Hành cung nên Độc Cô Viện Phượng phải ở Vân Hạc viên thiết yến,
muốn nếm thử “Thiên luân chi nhạc.”
Đồng Hề chọn áo quần màu vàng nhạt, trên cung trang thêu lưới kim hải đường, buộc đai lưng gấm cùng màu, lại đeo phỉ thúy hồ điệp rất sinh
động trên đó. Chải cửu cung tiên kế, trâm hoa mai như ý thập lục nhánh, ở giữa là một đóa kim hải đường. Dưới hải đường đan một viên minh châu
lay động trên trán.
Vì với rất nhiều người đây là lần đầu gặp mặt nàng, nên cũng không
thể ăn mặc tùy tiện được. Cái gọi là người dựa vào ăn mặc, phật dựa vào
kim trang chính là vậy. Trong cung nhận ra cũng không phải người, mà là
quần áo cùng vị phân.
Đồng Hề tự hỏi nếu bỏ đi thân phận nhi nữ của Lệnh Hồ gia, nàng cái
gì cũng không có. Cho dù có là quốc sắc thiên hương, năng lực thế nào
thì vận mệnh cuối cùng bất quá cũng chỉ là bụi nơi trần thế. Mà lúc này
nếu bỏ đi thân phận Quý phi, chỉ sợ càng bị nhân sinh nuốt chửng, cũng
chỉ là mỹ nhân lót giường trên tháp thượng mà thôi.