Hoàng Phu Trùng Trùng

Chương 20

.

.

Thanh niên nọ mỉm cười, ra vẻ nghiêm trang, còn nhân ngư bụng to đứng cạnh thì tái mặt. Trùng Trùng thấy người ta không đáp, cũng im lặng, cúi đầu đi theo bọn họ.

Tiếng hoan hô của dân chúng không hề lọt được vào tai Trùng Trùng, giờ trong đầu cậu chỉ có bóng người đang chuyển động, chuyển tới nỗi khiến cậu hoa mắt váng đầu.

Đúng vậy, thanh mai trúc mã của cậu, người đã bỏ trốn với thầy dạy lễ nghi cho cậu trước ngày đính hôn, giờ họ lại ở hành tinh Kana, chuyện này… Bảo cậu sao chịu nổi.

Cho nên, khi nhìn thấy hai người họ, Trùng Trùng ngây ngẩn, cậu nhận nhầm người rồi sao? Không thể nào, đó là Lạc Lạc cùng thầy dạy lễ nghi cho cậu đó sao? Đúng là không thể nào tin được.

Gặp lại họ, bụng của Lạc Lạc cũng đã to rồi, muốn trách cũng chỉ trách cậu chưa bao giờ quan tâm tới quốc gia đại sự, đến nỗi con cá của cậu tới hành tinh khác làm vương tử phi, cậu cũng không biết.

Trên đường tới hoàng cung Kana, Trùng Trùng luôn trầm mặc.

Bốn người ngồi trong chiếc xe ngựa thật lớn, Alphonse và Brandt nói chuyện hăng say, dù có mang ý tứ chính trị, nhưng dẫu sao thì cũng khá hài hòa.

Vậy Lạc Lạc ngồi bên cạnh Brandt thì thế nào? Cậu ta khẩn trương, siết chặt móng tay, thi thoảng còn liếc đôi mắt đẹp về phía Trùng Trùng.

Thật là xấu hổ quá nha…

Nhớ tới những ngày từng cùng Lạc Lạc đi nhà trẻ, học tiểu học, Trùng Trùng lại càng chua xót. Nhiều năm như vậy, cho dù không có tình yêu cũng có tình bạn mà, sao nói bỏ trốn là bỏ trốn như vậy?

Trùng Trùng thở dài, cho dù có muốn bỏ trốn, ít nhất cũng phải nói với cậu một tiếng chứ. Tuy là Lạc Lạc không thích cậu, nhưng cậu vẫn luôn xem Lạc Lạc là bạn tốt nha…

Cuối cùng xe ngựa cũng tới trước cửa hoàng cung, bốn người cùng bước xuống. Lúc này, vua của hành tinh Kana cũng đã đứng đợi sẵn ở cửa.

Đó là một người trung niên, trên mặt đã có vết hằn của năm tháng. Ông ấy cũng đội vương miện, khí chất vương giả khiến người ta cảm thấy có chút áp lực.

Nhưng Alphonse lại không giống thế, y đi tới, khẽ gật đầu, tất cả những động tác của y đều thật bình tĩnh, phong thái toát ra cũng không kém vua Kana chút nào.

“Đức vua Lala, xin giới thiệu với ngài, đây chính là đứa con lưu lạc bên ngoài nhiều năm của ta, cách đây không lâu ta mới tìm được nó!” Vua Kana vừa nói xong, ra hiệu bảo Brandt đi tới.

“Con trai của vua Kana, đúng là rất có phong thái!” Alphonse cười nói.

Khóe miệng Trùng Trùng giật giật, sao tự dưng cậu có cảm giác đột nhiên Alphonse lại hóa già thế nhỉ? Hoàng Phu Trùng Trùng

“Brandt, đây là bạn tốt của cha, đừng thấy anh ta còn trẻ như vậy mà nhầm, thật ra tuổi của anh ta còn lớn hơn cả cha, cho nên con có gọi một tiếng bác cũng không có gì là sai!” Vua Kana cảm khái.

Brandt hóa đá, khóe miệng Trùng Trùng giật giật, trán Lạc Lạc xuất hiện ba vệt đen…

“Bác!” Brandt vẫn gọi, dù trông đối phương vẫn còn trẻ như mình, nhưng không phải cha anh đã nói rõ rồi sao, người này còn già hơn cả cha anh, cho nên anh quyết định không nhìn mặt Alphonse mà tưởng tượng y thành một cụ già lọm khọm.

“Cháu ngoan!” Alphonse vỗ vỗ bả vai Brandt, nở nụ cười từ ái, “Nào, đây chính là thím của con!” Sau đó, y nắm tay Trùng Trùng.

Khóe miệng Brandt giật giật điên cuồng…

Trùng Trùng cũng trở thành con sâu đá…

Nhìn Lạc Lạc, lại nhìn Brandt, đột nhiên Trùng Trùng cảm thấy vai vế của mình cao hơn nhiều rồi, vì thế cậu cũng học theo dáng vẻ của Alphonse, vờ như rất già, vỗ vỗ bả vai Brandt và Lạc Lạc, “Cháu trai, cháu dâu, chút nữa ta sẽ chuẩn bị cho hai cháu quà mừng kết hôn!”

Sắc mặt Lạc Lạc và Brandt trở nên rất khó coi.

Bởi vì cảm thấy mình cao hơn Brandt một bậc, Trùng Trùng hào hứng vô cùng. Vua Kana rất hiếu khách, nhưng do có quốc sự phải bàn với Alphonse, nên bảo Lạc Lạc dẫn Trùng Trùng đi dạo hoa viên, thêm một giờ nữa là có thể dùng cơm rồi.

Hai người bạn thuở nhỏ vô tư vui vẻ bên nhau giờ bỗng trở nên tẻ ngắt. Hai người đi một vòng hoa viên, không ai lên tiếng, ai cũng đang có tâm sự của riêng mình.

“Lạc Lạc!” Cuối cùng, vẫn là Trùng Trùng mở miệng trước.

Lạc Lạc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào trong mắt Trùng Trùng. Lúc này cậu ta mới phát hiện là đôi mắt màu xanh nhạt của Trùng Trùng đã ươn ướt rồi. Lạc Lạc thấy sống mũi mình cay cay, cậu ta bước tới, kéo góc áo Trùng Trùng, nói: “Trùng Trùng, xin lỗi!”

Khóe miệng Trùng Trùng giật giật, giống như là nhịn cả buổi trời, cuối cùng nhịn không nổi nữa, phun trào: “Cậu có biết không, vì cậu và Brandt bỏ trốn mà tôi đã khóc rất nhiều, mẫu phụ của cậu tìm tôi đòi người, chỉ còn thiếu chuyện đánh nhau với Wright ba ba của tôi. Cho dù cậu có muốn bỏ trốn cũng phải nói trước với tôi một tiếng để tôi chuẩn bị sẵn tâm lý chứ. Còn nữa, cậu không thích tôi, sao không nói sớm một chút, hại tôi đau lòng muốn chết, khóc lóc mấy ngày, cuối cùng còn bị ép…”

Nói tới đó, Trùng Trùng mới ý thức được là không thể nói thêm được nữa, cậu vội vàng lấy tay che miệng lại, sau đó nén giận nhìn Lạc Lạc.

Lạc Lạc cũng thấy ủy khuất, lẩm bẩm: “Từ nhỏ tới lớn tôi đã nói với cậu là không thích cậu rồi, chỉ tại cậu không tin mà thôi! Tôi cũng có nói là tôi muốn bỏ trốn, lúc đó cậu còn nói, ‘ai da, Lạc Lạc, thêm hai ngày nữa là chúng ta đính hôn rồi, tôi sẽ cho phép cậu tùy hứng thêm một lần’. Cậu coi đi, là do cậu không tin nha!”

Trùng Trùng ngây ra, ngẫm lại, dường như… Có vẻ là Lạc Lạc từng nói không thích cậu, muốn bỏ trốn hay hủy hôn gì đó…

Muốn trách thì chỉ có thể trách ba ba Wright của Trùng Trùng, ông từng nói: “Người đang yêu rất ngộ, cậu ta nói không thích con, thật ra là đang thích con; cậu ta nói ghét con, thật ra là đã yêu con tới đòi sống đòi chết; cậu ta nói muốn bỏ trốn, rời khỏi con, thật ra là không muốn rời xa con… Vân vân và vân vân…”

Vì thế Trùng Trùng vẫn cho rằng, thanh mai trúc mã Lạc Lạc của cậu đang thử cậu. Bởi vậy, mỗi khi Lạc Lạc nói ‘tôi không thích cậu’, cậu vẫn cứ cười ha ha, nói: “Tôi biết cậu thích tôi mà!”

Nghĩ tới đó, Trùng Trùng cảm thấy mối tình đầu ngây ngô, duy mỹ ngày xưa giờ như một gáo nước lạnh dội lên đầu cậu, quá khôi hài… Không còn gì để quyến luyến…

“Trùng Trùng, sao cậu lại ở cùng bệ hạ? Từ lúc tới hành tinh Kana tới nay, bọn tôi không có để ý tới những chuyện xảy ra ở hành tinh Lala!” Lạc Lạc tò mò, hỏi.

Nhắc tới Alphonse, Trùng Trùng thấy lòng mình ấm áp, dù anh ta hay làm những chuyện bạo lực, nhưng tính ra thì anh ta cũng không tệ lắm, chỉ là có hơi già chút thôi, Trùng Trùng rất sợ Alphonse sẽ chết sớm…

“Thì… Thì cứ ở cùng nhau thôi!” Trùng Trùng cũng không biết nên kể ‘tình sử’ giữa cậu và nhà vua thế nào. Bởi vì, vốn dĩ hai người họ không có tình cảm gì, mà chỉ có bức ép… bức ép trắng trợn…

“Aizz, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mặt bệ hạ đó nha, đúng thật là xinh đẹp!” Lạc Lạc say mê, nói.

Trùng Trùng bĩu môi, trông đẹp thì thế nào, chỉ có mình cậu mới chịu nổi cái tính bạo lực gia đình của anh ta thôi, nếu như đổi lại là Lạc Lạc, e là đã bị ngược đãi tới mức phải ly hôn.

“Còn cậu, sao rồi? Sao lại tự dưng mập ra như vậy? Trước đây eo cậu nhỏ lắm nha! Giờ nhìn coi, mập lên nhiều quá!” Ngay từ đầu, tầm mắt của Trùng Trùng đã dán chặt lên bụng Lạc Lạc, tới giờ mới thốt ra nghi vấn trong lòng mình.

Lạc Lạc đỏ mặt, nói: “Tôi mang thai!”

“Hả? Thật sao?” Trùng Trùng kinh hô, vươn tay, chỉ chỉ bụng Lạc Lạc, “Trong đây có em bé sao? Mau gọi nó ra đây cho tôi xem thế nào đi? Nhất định là giống tôi trước đây, rất xấu xí đi!”

Lạc Lạc nén xuống xúc động muốn hành hung Trùng Trùng, giật giật khóe miệng, nói: “Brandt là thú nhân tộc, chắc là sẽ sinh ra một bé thú nhân rồi!”

Vừa nhắc tới đứa nhỏ trong bụng mình, Lạc Lạc lại bắt đầu mơ mộng.

Trùng Trùng tò mò, đưa ngón tay chọt chọt bụng Lạc Lạc, nói khẽ, “Xin chào, chú là anh trai của mẫu phụ cháu, chú là Zosya, sau này cháu lớn lên nhất định phải tới nhà chú chơi nha!”

Lạc Lạc che miệng, nở nụ cười, trong thoáng chốc, ngăn cách giữa hai người bạn chơi thân từ nhỏ đã biến mất. Giống như là trở về với ngày tháng trước đây, có bí mật gì cũng nói với nhau, chia ngọt sẻ bùi.

Đúng lúc đó Alphonse đi tới hoa viên tìm Trùng Trùng đã thấy cảnh này, hàng mi xinh đẹp nhíu lại, tuy ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nhưng thật ra tay y đã sớm nổi gân xanh rồi.

Tuy là đã tha thứ chuyện Lạc Lạc có lỗi với mình, nhưng Trùng Trùng vẫn hận chết cái tên Brandt ấy, bảo là dạy lễ nghi cho cậu, thực chất là đang lén dụ dỗ Lạc Lạc, đáng ghét.

Dự tiệc chiêu đãi, Trùng Trùng có cảm giác Alphonse không thèm ngó tới cậu, không đúng, Alphonse vốn có để ý tới cậu đâu, nhưng giờ ngay cả nhìn anh ta cũng không nhìn, khiến cậu càng thêm buồn bực.

Đoàn người bọn họ ở lại trong khách sạn xa hoa nhất ở hành tinh Kana, tham gia tiệc chiêu đãi xong, họ trầm mặc trở về khách sạn. Khách sạn xa hoa nhất, bất kể là về cách bài trí hay thứ gì, đều không có nơi nào có thể so sánh được. Bởi vì, nó rất xa hoa.

Quả thật… Quả thật là cứ tự nhiên như nhà mình thôi…

Dù là khách sạn, nhưng ngoài cảm giác xa hoa, lộng lẫy ấy ra còn có chút ấm áp. Quản gia xà yêu đã chu đáo xả nước đầy bồn tắm cho hai người. Trùng Trùng thấy tâm trạng Alphonse không tốt, lập tức nịnh nọt kiêm dụ dỗ, “Alphonse, anh muốn tôi giúp anh tắm không? Chà lưng, tắm cánh, còn có thể giúp gội đầu nữa nha!”

Alphonse hừ một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm để ý tới cậu.

Lúc này, Alphonse đột nhiên có một suy nghĩ, thật ra Trùng Trùng của chúng ta không phải là một con sâu ngây thơ đáng yêu mà là một con sâu trăng hoa. Vừa mới thân mật, nói nói cười cười với vương tử phi của người ta xong, giờ lại vờ như không có gì, muốn nịnh nọt y sao?

Nhớ tới cái vẻ thân mật giữa Trùng Trùng và Lạc Lạc, Alphonse thấy buồn bực không thôi, y nhìn Trùng Trùng, cười gian.

Trùng Trùng sợ tới mức nhảy vào trong nước né tránh, cậu chột dạ, không biết có phải Alphonse đã phát hiện cậu lén mặc quần lót của anh ta hay không? Hay là chuyện trong lúc dùng cơm, cậu đã lén ăn bên phần anh ta một miếng?”

“Al.. Alphonse, anh cười gì vậy?” Trùng Trùng chột dạ, trốn trong nước bẻ bẻ ngón tay.

“Tôi cảm thấy, có lẽ là tôi nên lập một gia quy, từ từ mà dạy dỗ cậu!” Alphonse cười tà, nhảy vào trong bồn bồn tắm, nước văng ra rất nhiều, y ra lệnh: “Mau tắm cánh cho tôi, tắm xong tôi sẽ lập gia quy!” Hoàng Phu Trùng Trùng

“Ừm!” Trùng Trùng mừng thầm, hên quá, chuyện cậu lén mặc quần lót của anh ta còn chưa bị phát hiện…