HOÀNG PHI NHẤT TIẾU KHUYNH THÀNH

Chương 34: Ám tiễn

Mọi người cẩn thận vớt khăn trong bồn nước lên, trải phẳng trên bàn nghiêm túc quan sát, phía trên khăn có bột phấn màu trắng dạng hạt.

Tiết Tịnh Kỳ đưa tay quét lấy chút bột phấn từ trên khăn tay, để trước mắt cẩn thận quan sát, đang muốn cho vào miệng nếm thử hương vị thì một bàn tay to lớn lập tức nắm lấy cổ tay cô.

“Đừng thử, trên khăn chắc chắn có độc.” Thích Mặc Thanh nhìn chằm chằm tay Tiết Tịnh Kỳ, giọng nói có mấy phần nặng nề.

Không thử sao biết cuối cùng độc trên khăn là gì được, Tiết Tịnh Kỳ hất tay Thích Mặc Thanh ra, nhưng hắn nắm quá chặt, cô thở hổn hển vẫn không hất bàn tay to của hắn ra được.

“Buông tay, nếu không nếm thử là độc gì, sao có thể hốt thuốc đúng bệnh được?” Tiết Tịnh Kỳ nhíu đôi mày thanh tú, hơi bất đắc dĩ nói.

Thích Mặc Thanh lạnh lùng nhìn bột phấn màu trắng dính trên tay cô, hắn sẽ không để cô đặt mình vào nguy hiểm, nếu thật sự phải nếm thử, vậy cứ để hắn.

Hắn nhanh chóng để ngón tay của Tiết Tịnh Kỳ vào miệng mình, tỉ mỉ liếm sạch bột phấn màu trắng bên trên, đảo qua đảo lại trên đầu lưỡi.

Còn Tiết Tịnh Kỳ bị hành động của của hắn doạ sợ, khoang miệng ấm áp bao vây lấy ngón tay hơi lạnh lẽo của cô, hai má lập tức cô nóng rực. Động tác cúi đầu chăm chú của hắn dường như khiến cô quên mất bọn họ đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, vội vàng đẩy hắn ra.

“Huynh sao rồi? Tuyệt đối đừng nuốt vào, nhả ra đi.” Tiết Tịnh Kỳ căng thẳng đến không biết làm sao, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, vươn hai tay mở miệng Thích Mặc Thanh ra.

Cô không hề biết động tác này của mình ngốc nghếch đến mức nào, Thích Mặc Thanh nhịn cười, xoay người phun chất độc mới nếm thử khi nãy ra.

“Độc này không màu không vị, dược tính rất mạnh.” Sau khi Thích Mặc Thanh phun xong thì có chút đầu váng mắt hoa, lập tức sử dụng nội lực chống đỡ, khiến mình đứng vững.

“Như thế thì đúng là cái khăn tay này có vấn đề rồi, người sử dụng độc rất khó đề phòng.” Trong đầu Tiết Tịnh Kỳ lập tức xuất hiện nha hoàn bưng nước vào cho mình.

Tiết Tịnh Kỳ chợt hiểu ra, nha hoàn kia có thể là người bỏ độc!

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa “ầm”, sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn, Thích Mặc Thanh dùng mắt ra hiệu cho Giả Sơn và Nhục Nghê, hai người lập tức đuổi theo.

Lúc này ngoài viện đầy cây trúc bén nhọn như bụi gai, dưới tàng hoa quế có một đám mật ong đang bay vòng vòng, tiếng ong ong quấy nhiễu màng nhĩ của mọi người.

Mấy người đứng im tại chỗ không hành động thiếu suy nghĩ, Giả Sơn rút thanh kiếm đã lâu không sử dụng trên lưng xuống, nhắm thẳng vào vách tường ở đối diện, tập trung nội lực trên người mình, thanh kiếm sắc bén bỗng nhiên vụt ra khỏi vỏ bay sang bên kia tường.

Tường vây bị thanh kiếm sắc bén lách qua, chưa đến hai giây thì vách tường đã sập xuống, chỉ chốc lát, vô số cây trúc sắc nhọn bay tới chỗ bọn họ.Lúc này, không biết là ai hét lớn: “Có mai phục, mau lùi về sau!”

Thích Mặc Thanh nhanh tay lẹ mắt bảo vệ Tiết Tịnh Kỳ sau lưng mình, một cây trúc sắc nhọn bay ngang qua cánh tay hắn, cắm mạnh lên vách tường trong phòng.

“Tịnh Kỳ, nguy hiểm! Nàng mau đi vào!” Giọng nói lạnh như băng của Thích Mặc Thanh vang lên rõ ràng bên tai Tiết Tịnh Kỳ vào lúc nghìn cân treo sợi tóc.

Ai cũng nói có hoạn nạn mới thấy chân tình, vào lúc nguy hiểm này, Thích Mặc Thanh vẫn đặt mình ở vị trí quan trọng nhất, có phải hắn thật lòng thật dạ với mình không? Tiết Tịnh Kỳ không kịp suy nghĩ quá nhiều đã bị Thích Mặc Thanh đẩy vào trong, cửa cũng bị khoá lại.

Trong phòng im lặng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh bọn họ dùng đao kiếm ngăn cản cây trúc sắc nhọn, Tiết Tịnh Kỳ nhoài người bên cạnh cửa, nhìn chằm chằm bóng dáng không ngừng qua lại của Thích Mặc Thanh.

Vô số cây trúc sắc nhọn bắn vào từ bên ngoài tường, ngăn cản một lúc lâu, cuối cùng đã không còn động tĩnh gì nữa.

Thích Mặc Thanh cầm kiếm trong tay, dưới đất đầy rẫy trúc nhọn vừa bị chặt, xem ra là có người ở một nơi bí mật khống chế cơ quan phóng ám tiễn.

“Giả Sơn, Nhục Nghê, đừng hành động thiếu suy nghĩ, trong tối vẫn có người mai phục.” Thích Mặc Thanh bình tĩnh chỉ huy hai người, ánh mắt như chim ưng nhìn kỹ xung quanh.

Đột nhiên, hắn nhặt mấy cây trúc nhọn dưới đất lên, sau đó ném chúng nó vào giữa viện, như tiếng bước chân của mấy người.

Ngay lúc rơi xuống, trên viện đột nhiên ập xuống một cái lưới lớn vây lấy trúc nhọn dưới đất, nhanh chóng treo lên.

Giả Sơn và Nhục Nghê nhìn thấy từng tầng cơ quan này, trong lòng không nhịn được đổ mồ hôi lạnh, cuối cùng là cao thủ thế nào mới có thể bày trí ra từng vòng cơ quan chặt chẽ thế chứ!

Mấy trò hề nho nhỏ thế này, Thích Mặc Thanh vẫn không để vào mắt, hắn lạnh lùng cong môi, giơ kiếm trong tay lên, đột nhiên bắn tới cái lưới ở giữa không trung kia.

Lưới lập tức rơi xuống, chỉ là trước mắt Thích Mặc Thanh ngày càng mơ hồ, đầu cũng ngày càng nặng nề, sau lưng có một cánh tay mảnh khảnh ôm lấy mình, sờ má mình. Khuôn mặt kia rất quen thuộc, ngũ quan tinh tế khéo léo lắc lư trước mắt hắn …

Trong lúc mơ màng, hắn nghe thấy giọng nói run rẩy của Tiết Tịnh Kỳ: “Mặc Thanh, huynh mở to mắt nhìn ta đi, đừng nằm xuống…”

Thích Mặc Thanh cố gắng để mình tỉnh táo lại, nhưng tay không cách nào dùng sức được, hắn rất muốn nắm lấy tay Tiết Tịnh Kỳ, bảo cô đừng lo lắng, chỉ là lời muốn nói lại trở thành phun ra một ngụm máu.

“Thích Mặc Thanh, huynh không được chết, mở to mắt nhìn ta đi!” Giọng nói gần như phát điên của Tiết Tịnh Kỳ vang lên bên tai mọi người.

Bắt đầu từ lúc Thích Mặc Thanh nhắm mắt trước mặt cô, trái tim cô như bị một thẳng búa gõ mạnh lên, di chuyển lên xuống, lo lắng, luống cuống, sợ hãi lập tức xuất hiện trong lòng, cô run rẩy lấy ngón tay lau đi máu tươi bên miệng Thích Mặc Thanh.

Không ai đáp lại tiếng hét đó, chỉ có tiếng gió gào thét qua bên tai, mồ hôi dinh dính từ trên trán cô rơi xuống đất. Trong chốc lát, chỉ có thể nghe thấy tiếng sợ hãi tuyệt vọng của cô.

Giả Sơn và Nhục Nghê không kịp cứu giúp Thích Mặc Thanh đã đuổi theo người bắn ám tiễn trên nóc nhà, đó là một cô gái mặc đồ đen, vóc người thon thon.

Thì ra kẻ phóng ám tiễn lại là một cô gái, người nọ bay qua bay lại trên nóc nhà, Nhục Nghê mở to mắt, nhanh chóng lấy một miếng lụa trắng trong tay áo mình ra, cho nó bay về phía cô gái kia trong ánh nắng gắt, lập tức quấn lấy eo nàng ta.

Giả Sơn thấy cô gái đã bị quấn lấy lập tức rút kiếm trong tay ra đâm tới chỗ nàng ta, thanh kiếm sắc bén vô tung vô ảnh quét qua mắt cá chân, lập tức cắt đứt gân chân của cô gái.

Máu chảy quay cuồng trong không trung, rơi xuống đất theo cô gái kia.

“Là ai phái ngươi tới?” Nhục Nghê giẫm chân lên lưng nàng ta, một tay khác vặn hai tay nàng ta lại.

Cô gái vì đau đớn mà trên trán chảy mồ hôi, cắn chặt răng, im lặng chẳng nói câu nào.

Nhục Nghê đưa tay kéo khăn che mặt của nàng ta xuống, chính là nha hoàn mới bưng nước vào kia! Nhục Nghê rút kiếm ra, đang muốn dùng kiếm khoét hai mắt nàng ta thì bị Giả Sơn ở phía sau ngăn lại.“Nhục Nghê, chúng ta vẫn nên mang về cho Vương gia thẩm vấn đi, nói không chừng cô ta biết chủ mưu đứng sau chuyện Thái Tử trúng độc đấy.”

Lời của Giả Sơn không phải không có lý, nếu lúc này tuỳ tiện hành động, nói không chừng ngay cả người này cũng bắt phí công, bệnh tình của Thái Tử cũng không có chuyển biến tốt đẹp, ngay cả hung thủ cũng chẳng biết là ai.

Hai người im lặng suy nghĩ một lát, trói tay cô gái ra sau lưng, đưa đến trước mặt Thích Mặc Thanh.

Ngay sau khi bọn họ rời khỏi, một người đàn ông che mặt mặc đồ đi đêm từ từ thò đầu ra từ tường cao bên ngoài nhìn đống hỗn độn khắp viện, đắc ý cười độc ác, sau đó bay người rời đi.

Lúc bọn họ đuổi bắt được nha hoàn đó rồi trở về viện, Thích Mặc Thanh và Tiết Tịnh Kỳ đã không thấy đâu, chỉ để lại chút máu tươi dưới đất.

“Xảy ra chuyện gì? Vương phi và Vương gia đâu?” Nhục Nghê ngạc nhiên tìm kiếm xung quanh.

Trong phòng chỉ có Thái Tử miệng phun máu đen và mấy cây trúc sắc nhọn lúc đánh nhau khi nãy vô tình rơi vào, còn lại xung quanh đều trống rỗng, cực kỳ yên tĩnh.

Hai người chia ra tìm kiếm ở gần đó một chút, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Thích Mặc Thanh và Tiết Tịnh Kỳ.

Trong nhà thuốc của phủ Thái Tử, chỉ có bóng râm phủ xuống từ bên trên, ngay cả một ngọn nến cũng không có, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào xuyên qua khe cửa mang theo cát bụi bay múa vào trong nhà thuốc nhỏ hẹp.

Dưới đất để một cái xe lăn, bên trên có một người đàn ông nằm nghiêng, bên môi anh có máu tươi đã khô, lúc này đôi mắt sắc bén cũng đã biến thành lông mi ngoan ngoãn rũ xuống.

Trong nhà thuốc, có một cô gái đang luống cuống lật tìm đủ loại thuốc ở xung quanh, nếu mỗi hàng thuốc đã kiếm không có loại cô cần tìm thì đều rơi hết xuống đất.

Mỗi hàng thuốc mà tay cô lướt qua đều rớt xuống ầm ầm.

“Tịnh Kỳ…” Một giọng nam yếu ớt vang lên từ bên ngoài, tựa như cơn gió như có như không tiến vào tai Tiết Tịnh Kỳ.

Hai tay đang tìm thuốc của cô lập tức dừng lại.

Bên ngoài lại gọi một tiếng: “Tịnh Kỳ.”

Hốc mắt Tiết Tịnh Kỳ hơi ướt, ném thuốc trên tay mình xuống, đi tới chỗ người ngồi trên xe lăn bên ngoài.

“huynh tỉnh rồi, ta còn cho rằng huynh …” Tiết Tịnh Kỳ ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nắm chặt lấy hai tay hắn, giọng nói hơi run rẩy.

Thích Mặc Thanh cầm ngược lấy hai tay cô, nhẹ nhàng an ủi: “Ta không sao, chỉ là thuốc mới thử có tác dụng kéo dài, nhưng vấn đề không lớn, hại nàng lo lắng rồi.”

Hắn biết vào khoảnh khắc mình trúng độc, trong lòng không hề sợ hãi, ngược làm còn thấy may mắn, may mắn vì người thử thuốc là mình chứ không phải Tiết Tịnh Kỳ.

“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” Tiết Tịnh Kỳ thở phào nhẹ nhõm.

Đôi tay mang theo vết chai đột nhiên sờ lên hai má cô, sự dịu dàng như tạo ra chút đốm lửa trong bóng tối không nhìn rõ gì. Gò má cô dần ấm, rồi nóng lên, cuối cùng cầm lấy bàn tay không chút kiêng dè của Thích Mặc Thanh.

“Dáng vẻ nàng lo lắng cho ta khi nãy, cả đời ta cũng không quên được.” Trong lời nói của Thích Mặc Thanh có mấy phần trêu chọc, hai tay hắn dừng lại trên mặt, ngón tay có vết chai sờ khuôn mặt hơi ướt của cô.

Tiếng hít thở vội vàng dồn dập phả vào tai Tiết Tịnh Kỳ, hơi thở ấm áp khiến thân thể hắn bất giác nóng lên.

Hơi thở của hắn ngày càng gần, vào lúc đôi môi ấm áp sắp dán lên môi Tiết Tịnh Kỳ, cửa lớn đột nhiên bị người ta đạp mạnh, ầm ầm ngã xuống.

“Vương gia, Vương phi, hai người ở bên trong sao?” Tiếng la căng thẳng của Nhục Nghê đánh vỡ cảnh tượng ấm áp trong bóng tối.

Tiếng bước chân gấp rút của nàng ta và Giả Sơn liên tục vang lên, tới tấp phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, khi bọn họ tìm thấy hai người thì lập tức ngơ ngác.

Ánh mắt lạnh như băng của Thích Mặc Thanh quét trên mặt bọn họ, trong mắt có thêm mấy phần sắc bén, dáng vẻ cực kỳ tức giận. Còn Tiết Tịnh Kỳ ở bên cạnh cả mặt đỏ ửng nhanh chóng xoay người, ngón tay đan chéo vào nhau.

Trong không khí mang theo hơi thở kỳ lạ, Nhục Nghê xấu hổ nhìn thoáng qua Giả Sơn, cúi đầu không dám nói một câu.

Thì ra Vương gia và Vương phi trốn tới đây thân thiết!