“Ngươi không phải A Lạc Lan! Ngươi là ai?” Mặt mày Triết Tông xuất hiện vẻ sửng sốt, cơ thể đột nhiên lùi lại sau hai bước.
Nhân lúc hắn thất thần, Tiết Tịnh Kỳ nhanh chóng từ thắt lưng của mình rút ra một cây ngân châm, phi nhanh về phía cổ của hắn, cây châm đó đâm vào cổ của Triết Tông.
“Ngươi đâm cái gì cho ta?” Triết Tông chỉ cảm thấy cảm giác trên người mình dần dần vừa đau vừa ngứa, loại thống khổ này không thể dùng từ ngữ để hình dung, hắn chỉ biết đây nhất định là thuốc độc, xem ra hắn nhất thời sơ ý, vậy mà để nữ tử này đắc thủ rồi.
“Đương nhiên là độc tố chí mạng, nếu như trong thời gian một nén hương không dùng thuốc giải, ngươi sẽ trở thành một bức tượng, không động đậy được, cả người cứng nhắc mà chết.” Tiết Tịnh Kỳ xoay người ngồi trên giường, trên mặt có loại cảm giác trút được gánh nặng.
Cuối cùng không cần đeo mạng che mặt nữa, có thể càng thấy rõ thế giới này trước mắt, cũng không cần tiếp tục giả vờ mình là A Lạc Lan.
“Ngươi, ngươi ả độc phụ này, ngươi nói, như thế nào mới có thể cho ta thuốc giải?” Triết Tông khó nhọc nói, một tay bám chặt vào mép bàn, cơ thể quả nhiên trở nên rất nặng, đầu cũng rất nhanh không động đậy được, xem ra nữ nhân này không có lừa hắn.
Tiết Tịnh Kỳ mỉm cười với hắn, ngồi ở bên kia bàn rót một ly trà để uống, thản nhiên nhìn Triết Tông, khẽ nói: “Cảm ơn ngươi nói cho ta tất cả mọi chuyện về Hòa Sắt công chúa, ta đã hiểu mọi chuyện rồi, ta mặc quần áo mạo danh Hòa Sắt công chúa, đương nhiên là có lý do của ta, nếu như ngươi tiếp tục giúp ta che giấu thân phận, ta sẽ cho ngươi thuốc giải.”
Không ngờ Triết Tông hắn cả đời nổi danh, vậy mà thua trong tay một tiểu cô nương, lâu như vậy mà cũng không có phát hiện A Lạc Lan không đúng.
“Công chúa thật đâu? Ngươi giấu A Lạc Lan đi đâu rồi? Ngươi mạo danh công chúa rốt cuộc có mục đích gì?” Triết Tông phát hiện bản thân ngay cả giọng nói khi nói chuyện cũng không giống rồi, xem ra dược tính này thật sự rất nhanh.
“Ngươi không có thời gian nói nhảm đâu, ta chỉ có thể nói với A Lạc Lan của ngươi bây giờ rất an toàn, ngươi rốt cuộc có muốn giúp ta không, ta cho ngươi thời gian ba giây suy nghĩ.” Giọng nói của Tiết Tịnh Kỳ đột nhiên trầm xuống, nghiêm túc nói: “1... 2...”
“Ta đồng ý với ngươi.” Triết Tông nhận mệnh rồi, thua trong nữ nhân này chính là kiếp nạn cả đời này của hắn, hắn là nỗi nhục của tướng sĩ Thành Châu, hắn không xứng làm tướng quân.
Vì thuốc giải, hắn vậy mà chọn khuất phục trong tay nữ nhân này, cả đời này của hắn, trước giờ chưa từng hạ giọng cầu xin một ai giống như ngày hôm nay.
Nghe câu trả lời của Triết Tông, Tiết Tịnh Kỳ cực kỳ hài lòng, mỉm cười gật đầu, vỗ vỗ tay: “Tốt.”
Chỉ cần trong quân có người làm việc vì mình, huống chi còn là một tướng quân, hắn nếu như hạ lệnh một tiếng, sợ rằng không có ai dám không phục.
“Thuốc giải cho ngươi.” Tiết Tịnh Kỳ từ thắt lưng chọn ra một túi hương, mở ra, tùy ý lấy ra một loại nước ép từ thảo dược màu đen đưa cho Triết Tông.
Mặc dù bề ngoài có hơi khó coi, toàn là một màu đen xì, nhưng chỉ cần có công hiệu chữa trị là được, bây giờ nửa thân trên của Triết Tông sắp bị tê cứng không động đậy được, vội nhưng lại chậm chạp đưa tay cầm lấy thuốc giải bỏ vào trong miệng, không do dự mà nuốt xuống.
Uống thuốc giải, Triết Tông cảm thấy quả nhiên tốt hơn rồi, cánh tay cũng không có tê cứng nữa, ngay cả nuốt nước bọt cũng rất dễ dàng, không có cảm giác khổ sở như vừa rồi, thuốc này quả thật là thần dược.
“Từ giờ khắc này, ngươi chính là người của ta rồi, bây giờ việc muốn ngươi làm chính là, khiến ta làm Hòa Sắt công chúa, bình an đưa tới kinh thành hòa thân.” Tiết Tịnh Kỳ khoanh hai tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Triết Tông, trên người tỏa ra bá khí, giống như ánh mắt của cô.
Triết Tông giữ vững cơ thể có hơi lảo đảo của mình, mím chặt môi, ánh mắt tối sầm nhìn phía trên, kéo cơ thể có hơi cứng đi ra ngoài, ngay cả đầu cũng quay lại.
Tiết Tịnh Kỳ tưởng hắn không buông được mặt mũi xuống, ra khỏi đây để xả tức giận, cho nên thản nhiên uống trà, trong đầu nghĩ đến cảnh cô về kinh nhìn thấy Thích Mặc Thanh, không khỏi cười ngốc.
Tấm rèm lại bị người khác vén ra, Triết Tông sắc mặt bất thiện từ bên cửa đi vào, mặt mày âm trầm không vui, trong tay hắn bê một bát nước, từ từ đi đến trước mặt bàn, dằn mạnh xuống khiến nước bắn ra.
“Ngươi...” Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày nhìn hành động kỳ lạ của hắn, đứng dậy, mới nói được một chữ, ngón tay đau nhói, trong lúc bất tri bất giác ngón tay của cô bèn bị Triết Tông cứa một vết, bàn tay thô ráp của hắn nắm chặt bàn tay nhỏ của cô để vào chính giữa cái bát, một giọt máu ‘tõm’ một tiếng nhỏ vào trong bát.
Máu tươi lập tức rơi vào trong bát, hòa trộn vào trong bát nước trong lạnh lẽo, càng lúc càng nhạt.
Triết Tông cũng không dừng lại, cầm con dao nhỏ cứa một đường nhỏ trên ngón tay của mình, cũng nhỏ một giọt máu vào trong bát. Hai giọt máu không có hòa trộn lại, mà theo các hướng mà di động, bỗng chốc hòa trộn với nước.
Khi Tiết Tịnh Kỳ đang sững người, Triết Tông mặt mày không có biểu cảm gì mà cầm bát nước uống.
Sau khi làm xong một chuỗi động tác này, Triết Nhu lại đưa ba ngón tay lên thề: “Ta, tướng quân Triết Tông nước Thành Châu, lấy danh nghĩa thần linh của nước Thành Châu thề, từ nay về sau, chỉ trung thành với Tiết Tịnh Kỳ, thề chết không đổi. Thần linh làm chứng, nếu như vi phạm lời thề, sẽ bị thiên lôi đánh, chết không được tử tế.”
Giọng nói của hắn trầm thấp lại khàn khàn, giống như không cam tâm, lại giống như kiên định quyết tuyệt.
“Ngươi làm gì vậy?” Tiết Tịnh Kỳ nghi hoặc nhìn hành động của hắn, không hiểu hỏi.
“Ở nước Thành Châu, nếu như gặp được một nữ tử lợi hại hơn mình, hơn nữa bị nàng ta chế phục thì cả đời này phải trung thành với nữ tử đó. Đây là minh ước của chúng ta, để máu của chúng ta hòa lại với nhau, ta uống vào, sẽ hoàn thành minh ước.” Triết Tông nhàn nhạt nói.
Không ngờ ở nước bọn họ, vậy mà còn có chế độ như vậy, xem ra chuyến đi lần này cũng không phí công, còn nhặt được người lập minh ước trung thành. Có Triết Tông, cô cũng không cần lo lắng có ai sẽ phản bội cô nữa.
“Nếu đã như thế, vậy ngươi sau này chỉ trung thành với ta, có điều quan hệ giữa chúng ta không phải như thế này, ta hy vọng ngươi có thể coi ta thành bạn của ngươi, chứ không phải quan hệ trung thành giữa chủ và tớ.” Tiết Tịnh Kỳ thu lại ngân châm ở thắt lưng, đem chúng để vào trong túi gấm của mình, xem tình hình ngày hôm nay, dường như đã không cần dùng đến nữa rồi.
“Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, có chuyện gì có thể gọi ta.” Triết Tông mặc dù rất không cam tâm thua Tiết Tịnh Kỳ, nhưng minh ước này là chuyện anh hùng của nước Thành Châu bọn họ nhất định phải làm.
Nếu như hắn không làm như vậy, vậy chứng minh hắn không phải anh hùng, mà là một kẻ không có chịu trách nhiệm, hèn nhát, yếu đuối.
Triết Tông gật đầu, không thèm quay đầu đi ra ngoài.
Sau khi hắn rời khỏi, bên trong lại là một mảng yên tĩnh, giống như hắn trước giơ chưa từng đến đây.
Tiết Tịnh Kỳ vắt khăn lông, lau mặt, xác nhận bên ngoài không có động tĩnh gì nữa mới xoay người lên giường.
Đợi đến sáng ngày mai, cô phải tìm được Minh Khê, lại lần nữa xuất phát đến kinh thành.
Đội ngũ yên tĩnh chưa từng có, ngay cả hai thị nữ hầu hạ cô cũng đã đổi người, giống như bị câm không nói một lời chải đầu, tắm rửa, thay lớp lớp quần áo cho cô. Không hổ là thị nữ đi theo từ trong cung ra, hầu hạ người khác cũng thuộc hạng nhất lưu.
Lại có thị nữ từ ngoài cửa bê cháo và một ít điểm tâm vào, nhìn trông rất thanh đạm sạch sẽ, khiến ngườu ta thấy rất đói.
“Công chúa, đây là đồ ăn sáng mà tướng quân căn dặn đưa đến, hơn nữa căn dặn sau khi đợi người dùng bữa sáng xong thì sẽ khởi hành vào kinh.” Trong số thị nữ có người từ đầu đến cuối không nói một lời.
“Được.” Tiết Tịnh Kỳ nhàn nhạt nói.
Bởi vì những thị nữ này toàn bộ đều là người của Triết Tông, chắc cũng được nhắc nhở rồi, khi bọn họ nhìn thấy gương mặt xa lạ của Tiết Tịnh Kỳ, cũng không có biểu hiện ta vẻ sửng sốt.