HOÀNG PHI NHẤT TIẾU KHUYNH THÀNH

Chương 147: Bộc lộ tình cảm

Lòng bàn tay lạnh như băng, đỏ rừng rực, dường như là đống băng tuyết kia vẫn còn đang ở trên tay của mình. Tiết Tịnh Kỳ che kín tay vào trong vải bông, bông vải ấm áp không thể lập tức xua đi cái lạnh, có cảm giác toàn bộ bên trong vải bông đều rất lạnh.

Đột nhiên ở sau lưng bỗng vươn ra một cái tay nắm thật chặt tay của cô lại, nắm bàn tay lạnh lẽo kia trong bàn tay to lớn, đưa lên miệng hà hơi.

“Ta đã nói với nàng cái gì hả? Không cho phép nàng làm tổn thương tới mình, nàng xem lời nói của ta là gió thoảng bên tai sao?” Giọng nói như cắn răng nghiến lợi chậm rãi cất lên.

“Không phải đâu, ta chỉ muốn khuyên bảo Nhục Nghê một chút thôi. Hình như nàng ấy bởi vì chuyện trước kia mà cực kì ghét ngày tuyết rơi...” Tiết Tịnh Kỳ yếu ớt giải thích, bàn tay lạnh lẽo đang từ từ ấm áp dần theo thời gian.

Thích Mặc Thanh dùng sức xoa bóp hai bàn tay của cô, lạnh lùng mở miệng: “Đừng có đem cái này như là cái cớ! Sau này cho dù có gặp phải chuyện gì thì cũng không được làm tổn thương tới mình, nàng đảm bảo với ta đi.”

Chuyện này cũng không được nữa hả? Nhưng mà trước đó Nhục Nghê chính là thị vệ bên cạnh của chàng mà.

Tiết Tịnh Kỳ bĩu môi: “Được rồi, ta đảm bảo. Có điều là Nhục Nghê thật sự rất ghét trời tuyết.”

“Ta biết.” Sắc mặt của Thích Mặc Thanh hơi hòa hoãn một chút, đặt đôi bàn tay mảnh mai như ngọc mà mình vất vả mới làm ấm được vào trong vải bông.

“Chàng biết? Vậy tại sao chàng cứ để cho nàng ấy cứ tiếp tục như vậy, nếu như một người che giấu tâm sự quá kín thì rất dễ dàng khiến cho tinh thần sụp đổ.” Tiết Tịnh Kỳ bất mãn chỉ trích chàng.

“Chuyện cũng không đơn giản như nàng suy nghĩ, sở dĩ nàng có thể suy nghĩ nhẹ nhàng như vậy là bởi vì là nàng không tự mình trải qua chuyện đó, nàng vĩnh viễn cũng không trải nghiệm được đau đớn của Nhục Nghê. Cho nên sau này đừng thử đào thứ gì đó dưới đáy lòng của người khác, nếu không thì không phải nàng bị thương thì chính là người khác bị thương.” Thích Mặc Thanh nghiêm túc răn dạy cô.

Nhục Nghê và nhục phàm đi theo chàng lâu như vậy rồi, sao chàng có thể không biết được chuyện trong lòng của bọn họ, chỉ là muốn xử lý tốt chuyện này thì không phải là chuyện một sớm một chiều liền có thể làm được.

“… Vậy, vậy nói là Nhục Nghê đã tổn thương rồi?”

Thích Mặc Thanh không hề phủ nhận mà gật đầu.

“Để ta đi xem nàng ấy một chút...” Tiết Tịnh Kỳ xoay người rời đi.

Thích Mặc Thanh nhanh chóng kéo tay của cô lại, lắc lắc đầu với cô: “Để nàng ta yên tĩnh một mình đi, có lẽ là lời nói của nàng đối với nàng ta mà nói cũng là một cách để giải thoát.”

Chàng nói không sai, chuyện gì không xảy ra ở trên người của mình thì mình không có cảm giác gì, chỉ khi chuyện đó ập lên đầu mình một cách bất ngờ thì mới có thể phát hiện được đau khổ cũng không hề được giải quyết đơn giản như vậy.

“Vương gia, vương phi, người của Doãn phủ đã đến, nói là Doãn Quốc Công ở Doãn phủ đã tổ chức thiết yến để chiêu đãi vương gia và vương phi, còn nói là người nhất định phải đến đó.” Quản gia vội vàng chạy đến từ hòn non bộ, cầm trong tay một tấm thiệp mời đỏ tươi, trên thiệp có mấy chữ mạ vàng lớn sáng lấp lánh.

Thiệp mời này chính là do Doãn Quốc Công đã sai người đưa đến, không cần nghĩ cũng biết ông ta muốn làm cái gì. Thích Mặc Thanh đưa tay nhận lấy tấm thiệp mời đỏ chói đó, nội dung ở bên trong rất đơn giản, chính là mời tối nay chàng dẫn theo Tiết Tịnh Kỳ đến dự tiệc.

“Có cần đi không?” Tiết Tịnh Kỳ nghi hoặc hỏi.

Thích Mặc Thanh nhét tấm thiệp mời vào trong tay áo, một cái tay khác thì nắm tay Tiết Tịnh Kỳ: “Đương nhiên là phải đi rồi, chuyện tốt như vậy sao có thể không đi được chứ? Bây giờ tất cả mọi người đều biết nàng đã cứu được một người nằm ở trong quan tài, nàng chính là tuyệt thế thần y đúng với danh xưng.”

Cất bước đi về phía chính phòng, nha hoàn đẩy tấm rèm nặng nề ra, hai người bọn họ đi vào trong phòng ấm áp, ngồi ở trên giường. Nha hoàn rót một ly sữa bò nóng hổi cho Tiết Tịnh Kỳ, rồi lại rót một chén trà nóng cho Thích Mặc Thanh.

Sắc mặt của Tiết Tịnh Kỳ hơi không tốt, hai tay nắm lấy sữa bò lên án: “Danh xưng tuyệt thế thần y phải là chàng mới đúng, sự thật chứng minh, kỹ thuật có tốt đến đâu cũng không bằng người có đầu óc thông minh. Nhưng mà rốt cuộc là thương thế của chàng như thế nào vậy? Lãnh Tước nói với ta...”

“Ta thật sự không sao cả, Lãnh Tước thích nói quá mọi chuyện lên, ta hôn mê hai ngày hôm nay đã hại nàng lo lắng rồi.” Thích Mặc Thanh mơ hồ thấy áy náy.

“Chàng biết thì tốt rồi, trên người của chàng vẫn còn có vết thương cũ, tại sao lại bị vậy?” Tiết Tịnh Kỳ hỏi, cô vẫn luôn nghe Lãnh Tước nhắc đến là do nội lực bị hao tổn, cộng với việc vết thương cũ tái phát nên mới có thể dẫn đến hôn mê nghiêm trọng như vậy.

“Vết thương cũ, đều là chuyện cũ thôi... chuyện rất lâu trước đây, ta cũng không nhớ rõ ràng cho lắm.” Thích Mặc Thanh không có biểu cảm gì.

Quá khứ cũng đã trôi qua, giống như là chính chàng đã nói, Tiết Tịnh Kỳ sẽ không kéo miệng vết thương của chàng ra, ép buộc chàng nói ra chân tướng của mọi chuyện, chuyện này giống y như là lại bổ thêm một đao.

Hốc mắt của Tiết Tịnh Kỳ chua xót, lúc nhìn chàng cũng đã nhiều hơn một phần đau lòng so với trước kia, không hỏi thêm cái gì nữa, chờ đến lúc chàng muốn nói thì cô nhất định sẽ nghiêm túc lắng nghe.

“Nè, ngươi bị sao vậy? Trốn ở đây làm cái gì?” Giả Sơn nhặt một cục đá ở trên đất, nhẹ nhàng ném qua một cái liền ném thẳng đến trước mặt của Nhục Nghê.

Trong đình nghỉ mát ở phía đông của vương phủ lúc này đã biến thành đình tuyết, tuyết rơi ở trên trời rất dày... bên hai bên hành lang của đình cũng đầy lớp tuyết đọng.

Nhục Nghê ngồi trên lan can phủ đầy tuyết mà không có bất cứ cử động gì, vẻ mặt ngây dại.

Mãi cho đến khi cục đá của Giả Sơn ném tới mới có thể hồi thần lại được, nhưng mà cũng chỉ thờ ơ liếc mắt qua liền thu hồi ánh mắt lại.

“Nhục Nghê, ngươi bị sao vậy?” Giả Sơn cảm thấy rất tò mò bình thường nàng ta không phải là như vậy, có kêu nàng ta như thế nào thì cũng sẽ không chịu để ý đến mình.

Bước lên bậc thềm, bước chân giẫm lên lớp tuyết dày ở phía dưới không theo quy luật, lúc sâu lúc cạn đi đến sau lưng của Nhục Nghê.

Một câu cũng không thể nói ra, bóng người ngồi ở trước mắt đột nhiên loạng choạng đứng dậy, giang ống tay áo ra rồi kiềm chế thân thể của hắn ta.

Lời muốn nói đã bị kẹt trong cổ họng của Giả Sơn, tay chân của hắn ta luống cuống không biết là nên để ở nơi nào.

Thân trên bị người khác ôm chặt lấy, bông tuyết lạnh lẽo bị đè ép, chỉ trong chốc lát nhiệt độ toàn thân trên dưới liền cao lên.

Giả Sơn giống như cười mà không phải cười: “Nhục, Nhục Nghê, ngươi, ngươi làm sao vậy? Đã xảy ra, chuyện gì?”

“Ôm ta một cái đi...” Giọng nói chán nản không vui của Nhục Nghê phát ra giữa y phục của hắn ta.

Giọng nói này giống như nhiễm phải ma lực truyền vào trong lỗ tai của Giả Sơn, từ từ móc vào, làm cho hắn ta muốn dừng mà không dừng được. Hai tay chậm rãi choàng lên người của nàng ta, dùng sức ôm nàng ta thật chặt ở trong ngực.

Tuyết lớn ở bên ngoài cũng không thể nào ngăn cản được cái ôm của hai người bọn họ, hai thân thể ấm áp quấn vào nhau, ôm chặt lấy, mặc cho gió tuyết có thổi như thế nào đều cũng không chạm đến trên người của bọn họ.

“Có phải là ai đã bắt nạt ngươi hay không? Ta sẽ đi báo thù giúp cho ngươi…” Giọng nói trầm thấp của Giả Sơn đột nhiên lại trở nên hung dữ, giả bộ như là muốn đẩy thân thể của Nhục Nghê ra mà đi báo thù cho nàng ta.

Nhưng mà thân thể vốn đang ôm chặt lấy bị hắn ta đẩy nhẹ nhàng một cái liền đẩy ra được, Nhục Nghê cúi đầu không nói lời nào.

Đột nhiên nàng ta bỗng nhiên ôm lấy cổ của Giả Sơn, dán ở trên thân thể của hắn ta, kiễng mũi chân lên hôn lên đôi môi mỏng của hắn ta.

Một đôi môi lạnh lẽo in lên trên một đôi môi lạnh lẽo khác, thoáng chốc liền đốt lên va chạm nóng bỏng giữa hai người. Giả Sơn trừng to mắt, một bộ dạng không thể tin được, tùy ý để Nhục Nghê hôn đôi môi mỏng của hắn ta.

Người mà hắn ta nhớ nhung đã lâu, thầm mến đã lâu, khát khao đã lâu lại tự mình dâng môi của nàng ta đến, lòng của hắn ta tràn đầy vui sướng, thành thật đón nhận niềm vui bất chợt. Hắn ta bỗng nhiên nắm giữ quyền chủ động, chế trụ sau gáy của nàng ta, chậm rãi làm sâu nụ hôn này hơn.

Hắn ta không có bất cứ kinh nghiệm nào, cứ dựa vào cảm giác của mình mà hành động, đôi môi lạnh lẽo lại tô điểm thêm tia lửa lên trên môi của nàng ta.

Nhục Nghê thở hổn hển, lắc đầu tránh né thân thể của Giả Sơn, cúi đầu, một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt, đôi môi bị hắn ta hôn đỏ thắm.

“Nhục Nghê, rốt cuộc là ngươi bị sao vậy? Nói với ta một chút đi có được hay không.” Giả Sơn cắn môi dưới, có chút ngượng ngùng mà nói: “Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi...”

“Thật sự xin lỗi, không có cái gì cả.” Nhục Nghê lau lau nước mắt, giọng nói hơi khàn khàn.

Nàng ta cũng không biết tại sao mình lại làm chuyện này với hắn ta, hình như là kiềm lòng không được.

“Cái gì?” Giả Sơn có dự cảm không tốt.

“Thật sự xin lỗi. Giả Sơn, ngươi cứ coi như là ta uống say đi, cứ quên đi chuyện này đi.” Nhục Nghê vừa dứt lời liền quay người đưa lưng về phía hắn ta.

Thân thể của Giả Sơn khẽ run rẩy, giống như là có một cái chùy nặng nề đánh vào trong lòng của mình, cả người rơi vào trong biển đen vô tận, nước biển che mất toàn thân của hắn ta từng chút từng chút một, lạnh phát run, lạnh phát sợ.

Hắn ta đưa tay ra nắm lấy tay của Nhục Nghê, nàng ta vừa giãy dụa rất nhanh liền buông lỏng ra.

Cái gì được gọi là xem như uống say? Không phải là bọn họ đã xác định đối phương đều thích lẫn nhau hay sao? Tại sao mà phải nói xin lỗi?

Trái tim của hắn ta trùng xuống từng chút từng chút một.

Đường chân trời từ từ dâng lên, tản ra trên bầu trời, sắc trời tối tăm cũng đã có những bông tuyết lơ lửng, bông tuyết yếu ớt vẫy lên trên người của mỗi người đều có một một loại cảm giác khác biệt.

Quản gia đã chuẩn bị xe ngựa, Tiết Tịnh Kỳ thấy sắc mặt của Nhục Nghê cũng không phải là quá tốt, cho nên để nàng ta ở lại trong phủ. Giả Sơn cũng giống như vậy, đến trưa vẻ mặt cũng cực kỳ khó coi, trắng xanh tái nhợt, vẫn luôn cúi đầu không muốn nhìn người khác, Thích Mặc Thanh cũng để hắn ta ở lại trong phủ.

Nắm tay Tiết Tịnh Kỳ ra khỏi cửa lớn, sau khi dìu cô lên xe, Thích Mặc Thanh sải bước một cái liền leo lên xe ngựa, bây giờ việc đi bộ đối với chàng mà nói ngày càng đơn giản.

“Chàng nói thử xem, bữa cơm ngày hôm nay của Doãn Quốc Công chỉ đơn giản là cảm kích thôi sao?” Tiết Tịnh Kỳ ngồi thẳng người, lúc suy đoán ra cái gì đó thì vẫn là nhịn không được mà hỏi.

“Dựa vào tình huống trước mắt mà quan sát thì có lẽ là vậy, ông ta không có bất kỳ lý do gì để phải ra tay với chúng ta. Yên tâm đi, bây giờ nàng chính là ân nhân của ông ta, nếu như xảy ra chuyện gì ở Doãn phủ, phụ hoàng sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho ông ta.” Lời nói của Thích Mặc Thanh làm cho trong lòng của cô nhẹ nhõm.

Cô cẩn thận từng li từng tí như vậy đến cùng là vì ai?

Nhục Nghê và Giả Sơn không đi cùng, cô cũng không biết võ công, mặc dù là trên người có mang theo châm độc, nhưng mà cũng không được mấy cây, mà Thích Mặc Thanh lại bị thương, cô không thể nào lại để cho chàng bị thương được nữa.

“Tóm lại là cho dù như thế nào, nếu Doãn Quốc Công muốn ra tay với chúng ta, chàng nhất định phải trốn ở sau lưng của ta.” Tiết Tịnh Kỳ không hề phát giác trong lời nói của cô có chỗ nào không ổn, gật gật đầu, không sai, phải trốn ở sau lưng của cô.

Thích Mặc Thanh đưa tay ra nhẹ nhàng nhéo nhéo gương mặt của cô: “Vậy được rồi, ta sẽ chờ nàng bảo hộ vi phu.”

Tiết Tịnh Kỳ gật gật đầu, biểu hiện nhiệm vụ cực kỳ khó khăn, nhưng không phát hiện trong lời nói đều là ý vị trêu chọc.

Thích Mặc Thanh nhịn không được mà đặt một nụ hôn lên trên tóc của cô, vuốt vuốt tóc của cô, ôm cô thật chặt vào trong lòng ngực của mình.

Xe ngựa chậm rãi chạy đến cổng Doãn phủ, ở bên ngoài đã có mấy ngọn đèn được đốt sáng tỏ.

Người hầu đến dẫn ngựa giúp cho bọn họ, đồng thời mở cửa ra.