HOÀNG PHI NHẤT TIẾU KHUYNH THÀNH

Chương 141: Cho mời thần y

Động tĩnh của phủ Doãn vẫn không giảm, lúc này cửa cung đã mở ra, sau khi truyền vào, chẳng những đánh thức Doãn hoàng hậu, còn đánh thức Gia Thành Đế.

"Hoàng thượng, ngài nghỉ ngơi đi, mời thái y đến là được rồi, đêm hôm khuya khoắc thế này, nếu bị cảm lạnh thì sao?" Doãn hoàng hậu ngăn Gia Thành Đế đang muốn chạy ra ngoài lại.

Sau khi nghe Doãn Tiêu La có hô hấp lại, trong lòng bọn họ đã khẩn trương vừa nghi ngờ, thật muốn tìm hiểu đến tột cùng, nhất là Gia Thành Đế. Làm mưa làm gió lâu như vậy, vẫn chưa từng nghe qua chuyện này.

"An công công, ngươi đi lấy lệnh bài của trẫm để những thái y đi đến phủ Doãn khám và chữa cho Doãn tam tiểu thư lại đến phủ Doãn một chuyến." Gia Thành Đế vẫn bị Doãn hoàng hậu khuyên lại, ngày mai còn phải lâm triều, hắn như vậy có chút cổ hủ.

An công công nhận mệnh lệnh lập tức đi làm.

Thánh chỉ này là hắn ta tuyên, hắn ta cũng chính ta nghe thấy tin Doãn Tiêu La uống thuốc độc tự vẫn, mặc dù không nhìn thấy thi thể, nhưng nghe Doãn hoàng hậu miêu tả thì chính là một người chết rồi.

Đoàn thái y vội vàng bị gọi vào cung, có người thậm chí còn buồn ngủ, nhưng mà người nghe thấy tam tiểu thư phủ Doãn lại có hô hấp, cả người lập tức tỉnh táo lại, vội vàng mặc quần áo ra ngoài.

"Mấy người nói xem là có chuyện gì? Sao một người rõ ràng đã qua đời rồi lại còn có hô hấp chứ?” Một thái y trẻ tuổi không hiểu nói.

Một thái y lớn tuổi vội vàng nói: "Đây tuyệt đối không có khả năng, tám phần là có cái gì đó đang tác quái, để cái này cho chúng ta đi cũng vô dụng! Còn không bằng để pháp sư tụng kinh đi!"

"Căn bản cũng không cần pháp sư tụng kinh, ta nói cái này tám phần là do phủ Doãn tự mình làm ra, không tin người đã chết rồi, bảo chúng ta đến khám lại một lần nữa." Lại có một thái y lắc đầu.

An công công đứng sau bọn họ ho nhẹ một tiếng, nói: "Các vị đại nhân không cần suy đoán, lát nữa đến phủ Doãn thì sẽ biết ngay có chuyện gì xảy ra."

Tất cả thái y cũng không nói thêm gì nữa, đạp lên tuyết dày đi đến cửa cung, An Công Công lấy lệnh bài của Gia Thành Đế đưa cho thị vệ xem, thị vệ lập tức mở cửa cung, bên ngoài bảy tám chiếc xe ngựa đã đợi sẵn.

Xe ngựa cẩn thận đi đến phủ Doãn, ngọn đèn dầu bên trong sáng rực, quan tài trong linh đường vẫn để ở đó, nhìn có chút sởn tóc gáy, như là địa ngục vậy.

"Thái y xin mời theo tôi." Kim Ngọc đứng trước linh đường nghênh đón bọn họ, lễ nghĩa chu toàn dẫn bọn họ đến của phòng Doãn Tiêu La.

"Đây là phòng của tam tiểu thư, lão gia phu nhân cũng ở trong." Kim Ngọc cười với bọn họ, gõ cửa phòng, cho đến khi bên trong truyền đến tiếng của Doãn Quốc Công mới đẩy cửa đi vào.

Gian phòng rất lớn, đốt nhiều ngọn đèn sáng, Doãn Quốc Công sắc mặt uy nghiêm ngồi bên trên, vừa nhìn thấy đám thái y đến, xỏ giày đi xuống.

"Kim Ngọc, ngươi kể lại tình huống cho thái y nghe đi." Doãn Quốc Công nhìn Kim Ngọc, nàng là một trong những người rõ ràng chuyện này nhất.

Kim Ngọc gật gật đầu, kể lại rõ ràng chuyện đã xảy ra cho đám thái ý, không thêm thắt chút nào, nhưng thái y vẫn không tin chuyện quỷ quái.

Lý thái y dẫn đầu vuốt chòm râu trắng bệch của mình, lông mày thưa thớt nhíu lại, có chút không dám tin nói: "Nếu thật như thế, trước hết để tôi bắt mạch cho Doãn tam tiểu thư rồi sẽ rõ."

"Thái y mau xem." Doãn Quốc Công nghe vậy, vội vàng tránh ra một con đường cho thái y bước lên.

Nha hoàn bên cạnh thả một khăn tay tơ lụa lên cổ tay nàng.

Lý Thái y trước tiên dùng ngón tay thăm dò hơi thở Doãn Tiêu La, ngón tay vừa chạm phải mũi của nàng lập tức rụt trở về bước chân loạng choạng, tư thế cũng muốn chạy trốn đi.

Ông ta có chút lắp bắp nói: "Sao, làm sao có thể? Lần trước rõ ràng không phải như thế."

"Lý Thái y, như thế nào? "

"Không có khả năng, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng! Để ta bắt bạch cho Doãn tam tiểu thư."

Lý Thái y nói nói, hai tay run run chạm lên cổ tay của nàng, chỗ được khăn lua che có nhiệt độ của một người bình thường!Đây đến cùng là xảy ra chuyện gì?

Ông ta là trưởng viện thái y, lúc trước chính ông ta kết luận Doãn Tiêu La qua đời, hôm nay tự mình lại phán đình nàng không chết chẳng phải là nâng đá đập chân mình sao?

Nhưng mà lúc bắt mạch, mạch đập vững vàng, vững vàng như một người bình thường.

"Không biết vì sao, mạch Diệp Tam Tiểu Thư rất vững vàng, giống như là không có chuyện gì xảy ra, này, ai! Năng lực của ta không đủ, không có biện pháp gì có thể làm cho nàng tỉnh lại." Lý Thái Y nặng nề rủ đầu xuống, uể oải nói.

"Vậy đến cùng là La Nhi xảy ra chuyện gì?" Doãn Quốc Công cau mày, ngay cả Lý Thái y cũng không cón cách nào, vậy ai có thể cứu tỉnh La nhi?

Mấy vị thái y khác thấy Lý thái y không còn cách nào, y thuật non trẻ như bọn họ cũng không dám động vào củ khoai lang phỏng tay này, lui về sau một bước.

"Ân... Doãn Quốc Công đại nhân, chúng ta cũng bó tay chịu trói rồi, nhưng mà... ông có thể tìm thử một vị thần y tuyệt thế nào đó đến xem cho Diệp Tam Tiểu Thư."

Dứt lời, vội vàng xoay người rời đi, toàn bộ thái y lắc đầu, đi theo Lý Thái y rời đi, dù cho Doãn Quốc công gọi sau lwung cũng không quay đầu lại.

"Lão gia, lão gia, Lý Thái y cũng đã nói như vậy, chúng ta nên mời tuyệt thế thần y đến xem vậy, dù sao La Nhi cũng mãi không tỉnh lại." Tứ phu nhân từ phía sau chậm rãi đi tới trước mặt Doãn Quốc Công, nắm chặt áo choàng của ông.

"Tuyệt thế thần y? Là Minh vương phi sao? Người tới, nhanh đi mời Minh vương phi đến cho ta, cho dù là giá nào cũng phải mời đến cho ta!" Bất kể là ai, chỉ cần có thể chữa cho Doãn Tiêu La, ông ta đều muốn thử hết một lần.

Gã sai vặt dạ một tiếng, vội vàng chạy đi.

Đại phu nhân lại thở dài một hơi: "Lão gia, ông thật muốn mời Minh vương phi tới?"

Thế nhưng từ trước đến nay Minh vương phủ và phủ Doãn không thân, bây giờ phủ Doãn xảy ra chuyện phải đi cầu bọn họ, không biết nghênh đón là sự lạnh lùng hay cười nhạo. "Đúng." Doãn Quốc Công kiên định gật gật đầu

Không thể không nói, y thuật của Minh vương phi vô cùng cao minh, trong kinh thành có bệnh nào không phải cô chữa khỏi?

Trời đã sáng rồi, tuyết bên ngoài cũng ngừng, tuyết lớn tích lại trên mặt đất tối hôm qua bay tán loạn, dày đến mắc cá chân của một người trưởng thành.

Thích Mạc Thanh lưu luyến không rời buông Tiết Tịnh Kỳ ra, cẩn thận sợ làm phiền cô, nhưng mà hắn mới ngồi dậy mặc quần áo, cô cũng đã ngồi dậy.

"Sao dậy sớm như vậy? Ngủ thêm đi." Gương mặt lúc ngủ của Thích Mạc Thanh có chút ngây thơ vô hại, dung mang tuyệt mỹ không có chút sát thương.

"Không ngủ, hôm nay chúng ta có chuyện lớn phải làm, vẫn nên dậy sớm một chút." Tiêu Tịnh Kỳ đưa tay đấm lưng, ngọt ngào cười nói.

Động tác mặc quần áo của Thích Mạc Thanh nhanh nhẹn, bình thường hắn có thói quen dậy sớm, mà cô dường như không quen dậy sớm như vậy, hắn cố gắng nhân nhượng thói quen của cô, thích ứng từng cái khác biệt của cô.

"Vậy thì dậy đi, trời hơi lạnh, mặc nhiều quần áo một chút." Thích Mạc Thanh vừa thắt quần áo của mình, vừa dặn dò cô.

Nhìn hắn tự mình mặc quần áo vô cùng thuần thục nhanh nhẹn, Tiết Tịnh Kỳ nhớ trước kia toàn là nha hoàn mặc giúp hắn, sau khi cưới vương phi, việc này phải do vương phi làm, mà cô đến bây giờ cũng không làm chuyện này, hắn cũng không nói qua.

"Nghĩ gì thế?" Thích Mạc Thanh vỗ nhẹ đầu cô.

"Không nghĩ cái gì, ngươi qua đây chút!" Tiết Tịnh Kỳ vươn tay, nhìn động tác cứng ngắc của hắn, nhíu mày, "Tới đây!"

Thích Mạc Thanh vỗ vỗ quần áo trên người mình, lúc mặc trang phục vương gia nhìn hắn có vẻ anh tuẫn lãng dật, lại có chút nghiêm túc hắn đi đến trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, cô kéo dây áo của hắn, loai hoay một chút.

"Cúc áo này cài sai rồi, ngươi đừng động!" Tiết Tịnh Kỳ cúi đầu, tóc tán loạn giúp hắn thắt lại áo, mà một ánh mắt nóng hừng hực trên đỉnh đầu nhìn chằm chằm vào cô không tha.

"Được rồi, đi thôi, ta cũng muốn thay quần áo!" Tiết Tịnh Kỳ ngẩng đầu, nở một nụ cười thật tươi với hắn, nhìn Thích Mạc Thanh có chút thất thần. gần đây, hắn luôn chọc giận cô, kỳ thật dáng vẻ cô cười rộ lên, vô cùng xinh đẹp.

Dáng người thon thả của Thích Mạc Thanh đứng bên giường, trong đôi mắt hẹp dài lộ ra ánh sáng nguy hiểm, dường như chỉ cần Tiết Tịnh Kỳ động một cái, sẽ bổ nhào vào cô.

Nhìn đáy mắt lóe sáng của hắn, động tác cầm quần áo của Tiết Tịnh Kỳ dừng lại một chút, lông mày hơi nhíu lại, nghiêng đầu nhìn một bên người như núi của hắn.

"Được rồi, ta ra ngoài." Thích Mạc Thanh đưa tay vỗ vỗ đầu cô, xoay người ra ngoài.

Mặc dù hai người cùng nhau ngủ lâu như vậy, đã từng không một mảnh vải giao hòa với nhau, nhưng mỗi lần Tiết Tịnh Kỳ thay quần áo hắn đều không ở đó, có lẽ yêu thương trìu mến làm hắn ngoan ngoãn phục tùng cô.

Nhanh chóng mặc quần áo vào, Tiết Tịnh Kỳ đeo ủng ngắn lên, lông tơ ấm áp bên trong bao lấy chân của cô, đạp lên lớp tuyết dày căn bản không thấy lạnh.

"Vương phi, ngài chậm một chút, Vương Gia đang đợi ngài ở sảnh chính."

"Tuyết rơi lớn như vậy, Nhục Nghê, lát nữa chúng ta đi xây người tuyết." Tiết Tịnh Kỳ cao hứng đi qua lớp tuyết, đi tới sảnh chính, Thích Mạc Thanh đang ngồi giữa chờ cô.

"Dùng bữa đi!" Thích Mạc Thanh nhẹ nhàng nói, thuận tay đem kéo đậu hà lan đến trước mặt mình, đẩy trứng chiên cà rốt đến trước mặt cô. Cà rốt cà rốt lại là cà rốt, Tiết Tịnh Kỳ im lặng không nói kháng nghị, cô muốn ăn đậu hà lan!

"Đừng nghĩ kháng nghị, không có hiệu quả!" Thích Mạc Thanh không chút lưu tình chặn cô lại, cuối cùng nhân từ bổ sung, "Đậu hà lan là điểm tâm ngọt sau khi ăn."

Vô số món ngon bày trên bàn, Tiết Tịnh Kỳ chỉ thích mấy món đồ ngọt này, vì chúng nó, liều mạng.

Bên ngoài dần có tiếng bước chân truyền đến, từ xa đến gần, từ nhỏ đến lớn, tiếng chân vội vàng đạp tuyết đến dần dần truyền vào tai người bên trong.