Ôn vương đối với họ mà nói chỉ là thịt cá nằm trên thớt, mặc người chà đạp, chỉ đợi thánh chỉ đó được ban ra, hắn ta sẽ có được thứ hắn ta không muốn lại không thể không tiếp nhận nhất.
Hắn ta đã không có quyền lực để lựa chọn.
Thích Mặc Thanh dẫn cô vào chính sảnh, đi qua sân giăng đèn kết hoa, bàn tay to khoác lên vai cô vĩnh viễn chưa từng thả lỏng một chút, như giữa họ chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Thánh chỉ đã tuyên tới Doãn phủ rồi, e là lúc này Doãn quốc công đã lãnh chỉ rồi.” Tất cả những chuyện này không phải đều nằm trong lòng bàn tay chàng sao?
Tiết Tịnh Kỳ giãy khỏi lòng chàng, đi tới chính sảnh, luồng không khí ấm áp ập tới, Doãn hoàng hậu cao quý ưu nhã ngồi trên chính đường, mũ phượng khăn choàng của bà có thể so với tân nương.
“Chàng cái gì cũng biết, tai mắt bên chàng nhiều như vậy, ai cũng không thể trốn thoát khỏi pháp nhãn của chàng.” Tiết Tịnh Kỳ nhàn nhạt nói, vờ như không để ý cầm ly trà trên bàn lên nhìn, lại đặt xuống.
Thích Mặc Thanh theo sát phía sau cô, nhìn bóng lưng cô cười lạnh: “Cho nên nàng tốt nhất phải ngoan ngoãn, nàng vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay ta.”
Thân thể Tiết Tịnh Kỳ sững sốt, ánh mắt có chút trống rỗng, nghe lời thề son sắt của chàng, cô lại có chút sợ hãi, cả đời này, nếu không được chàng cho phép, cô không thể rời khỏi chàng sao?
“Chàng đã có năng lực khống chế mọi việc như vậy, vậy chàng còn lo lắng điều gì? Ta thân cận với ai, nói chuyện với ai, đều không quan trọng không phải sao?” Tiết Tịnh Kỳ nhướn mày lạnh nhạt nói, như tự trào phúng chính mình ở trong mắt chàng chỉ là một chú chim non bị bẻ gãy đôi cánh.
“Đúng, nhưng khi ta nhìn thấy nàng ở cùng người khác thì sẽ không vui sẽ tức giận, điều này không liên quan tới việc khống chế, nàng là của ta, chỉ có thể thuộc về một mình ta.”
Chàng không biểu cảm cúi đầu nhìn cô, mày kiếm vẫn cau chặt, như đang quan sát mỗi một biểu cảm nhỏ bé trên mặt cô, muốn nắm bắt thật chắc.
“Chàng muốn làm gì thì làm, ta muốn làm gì cũng vẫn sẽ làm.” Tiết Tịnh Kỳ nhàn nhạt nói, mắt khẽ rũ xuống, nhìn tờ giấy chữ hỉ thật to dán trên bàn nâu đỏ, thật là chướng mắt.
Ánh mắt Thích Mặc Thanh ngừng trên người cô chưa từng thay đổi, bờ môi mỏng tuyệt mỹ mím chặt, ánh mắt lạnh lẽo khiến khuôn mặt càng thêm thần thái lạnh nhạt.
Múa hát bên ngoài đã vang lên, sắc trời dần sáng, thái tử mặc cẩm bào đỏ thêu vàng, phần hông thắt ngọc đái viền tơ vàng, toàn thân ôn hòa cao quý, đứng thẳng tắp trước cửa gỗ lê nâu sẫm, chuẩn bị tới Doãn phủ nghênh đón tân nương.
“Bẩm báo! Thái tử điện hạ, An công công tới truyền thánh chỉ!” Gã sai vặt trong phủ thái tử vội vã chạy tới trước mặt thái tử như một cơn gió.
Mặt thái tử lộ ra nụ cười khó có thể phát giác, lại nhanh chóng che giấu.
“Thái tử nghe chỉ.” An công công mở thánh chỉ trên tay, đọc từng câu từng chữ thánh chỉ do Gia Thành đế tự tay viết, nội dung bên trên giống với tưởng tượng của thái tử.
Người xung quanh còn đang cảm thán chuyện này đến nhanh như vậy, mà Thích Mặc Thanh đã nhàn nhạt thu thánh chỉ vào ngực.
“Thái tử điện hạ, thánh chỉ người đã nhận rồi, nô tài lắm miệng nói thêm một chuyện, tam tiểu thư Doãn phủ sáng sớm được phát hiện uống thuốc độc tự sát! Còn trẻ như vậy mà!” An công công tiếc nuối thở dài.
Lời này vừa nói ra, những người xung quanh đều hít sâu một hơi, tiếng kinh thán quái dị không ngừng vang lên bên tai, Doãn hoàng hậu chậm rãi đứng thẳng dậy trong tuyết, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm An công công, đôi môi đỏ khẽ nhúc nhích, nhưng không nói ra được chữ nào.
“An công công, ăn có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy, tam tiểu thư Doãn gia đang tốt đẹp sao lại uống thuốc độc tự vẫn chứ?” Thái tử mặt phẫn nộ, hàng mày dài cau chặt, nhưng trong lòng lại đang nghi hoặc.
Rõ ràng phụ hoàng đã đồng ý cho nàng ta thành thân với Ôn vương, sao còn uống thuốc độc tự vẫn? Suy nghĩ lại, thánh chỉ của phụ hoàng hôm nay mới tới, vậy không phải Doãn Tiêu La sớm đã lên kế hoạch tự vẫn sao, tình nguyện chết cũng không muốn thành thân với chàng?
“Nô tài làm sao dám nói dối chuyện này? Nô tài còn phải nhanh chóng tiến cung bẩm báo hoàng thượng, xem có thể phái ngự y xuất cung chữa trị cho Doãn tam tiểu thư không, nô tài cáo lui.”
An công công nói xong, đã vội vàng rời khỏi phủ thái tử giăng đèn kết hoa, tràn đầy không khí vui mừng, không nghĩ tới hỉ sự lại biến thành tang sự nhanh như vậy.
“Tường nhi, Tường nhi, chuyện này làm sao đây? Chúng ta mau đi xem thử La nhi đi, một người đang tốt lành nói đi là đi...” Doãn hoàng hậu cuối cùng hồi hồn, từ phía sau đi tới kéo tay áo thái tử, hai hàng nước mắt lăn trên mặt, lấm lem trang điểm dày đặc bà ta cẩn thận vẽ.
“Mẫu hậu, người đừng vội, chúng ta đi xem thử rồi nói, nếu kịp, nhất định có thể cứu sống.” Thái tử đỡ Doãn hoàng hậu, ánh mặt nhàn nhạt bình ổn lướt qua đám người, lạnh giọng nói: “Mọi người đều nghe thấy rồi, thánh chỉ đã hạ, mời các vị hồi phủ.”
Người được mời tới đều là quan cao trọng thần trong triều, có thể được thái tử thưởng thức mời tới cũng là có thể được xem trọng, cho dù hôm nay không tận mắt nhìn thấy quá trình thái tử cưới thê, cũng xem là biết được mình có địa vị thế nào trong mắt thái tử.
Cho nên đến chuyến này cũng xem như có thu hoạch, khom mình ào ào rời đi.
“Tứ đệ, lục đệ, thất đệ, các người cũng quay về trước đi.” Thái tử thấy mấy người dáng vẻ vẫn không nhúc nhích, điểm danh từng người nói.
Nha hoàn bên trong đã thu dọn đồ đạc đi ra, xe ngựa bên ngoài đã chuẩn bị xong, thái tử và Doãn hoàng hậu lên xe ngựa, lòng như lửa đốt căn bản không muốn để ý những chuyện khác.
“Xem ra thuốc giả chết này đã phát huy tác dụng rồi, nhưng nếu Doãn Tiêu La có thể dùng nó muộn một chút, có lẽ sẽ không cần tới nó, cũng sẽ không có cục diện hôm nay.” Tiết Tịnh Kỳ ngây ngốc nhìn phương hướng thái tử rời đi, nếu không phải cô biết trước kịch bản, cô nhất định cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối.
“Tình yêu vốn là thứ không có chỗ cho lựa chọn, mỗi một người đều sẽ vì nó mà không màng tất cả.” Cũng giống như tôi, nếu bạn có thể cảm nhận được nội tâm của tôi.
Thích Mặc Thanh hầu kết trượt lên trượt xuống, lời muốn nói ra bị chàng nuốt vào trong bụng, môi mỏng mím chặt, cong lên độ cong xinh đẹp, bất kể nhìn thế nào, chàng đều là một người vô cùng hoàn mỹ.
“Mặc Thanh...” Cô biết suy nghĩ của chàng, biết chàng khát cầu phần ấm áp đó, không muốn người khác chiếm đoạt tất cả của chàng, trên người chàng có dục vọng khống chế rất mạnh, có lẽ là một phần chàng thiếu thốn thời thơ ấu.
Giọng nói trầm thấp truyền vào trong tai Thích Mặc Thanh, chàng biết cô muốn nói gì, thái độ của chàng có chút cứng rắn ôm cô đi về phía cửa.
“Nếu lúc đầu nàng biết ta là người bá đạo lại ngang ngược vô lý như vậy, nàng có ở bên ta không?” Thích Mặc Thanh hỏi ra vấn đề mà bản thân luôn rất muốn hỏi, cho dù đáp án của cô không phải điều chàng muốn nghe, chàng vẫn muốn hỏi.
Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ có chút hỗn loạn, trước đây chàng chưa từng thảo luận những chuyện này với mình, nhưng gần đây, cô luôn có thể cảm nhận được sự sợ hãi của chàng, sự cẩn thận của chàng, chàng thật sự đang cố gắng vì hai người họ, chỉ là không thể khống chế được tình cảm kích động nóng bỏng trong lòng mình.
“Hỏi những chuyện này làm gì? Ta là Minh vương phi, ta bây giờ đã ở cùng chàng rồi, ta sẽ không suy nghĩ trước đây nữa.” Giọng Tiết Tịnh Kỳ có chút cứng rắn.
Thích Mặc Thanh không nói nữa, thực ra cô hối hận đi? Nếu không có chàng, dựa vào tài năng và thông minh của cô, nhất định có thể tìm thấy người yêu mạnh hơn chàng trăm ngàn lần, nghe lời hơn chàng.
Chỉ là chàng không thể để chuyện này xảy ra, tuyệt đối không thể, cho dù lòng cô đã không còn ở trên người chàng, thì người của cô cũng nhất định phải ở cạnh chàng!
Nắm tay cô thật chặt, hai người chậm rãi đi tới cửa, lúc đi qua cạnh Ôn vương, Ôn vương hung hăng nhìn chằm chằm họ vài giây, môi mỏng rành mạch nói từng câu từng chữ: “Phụ hoàng, tại sao lại bỗng nhiên thay đổi chủ ý?”
Trước mắt, hắn ta vẫn chưa biết tại sao toàn bộ mọi chuyện lại thay đổi lớn như vậy, nhưng hai người trước mặt này là người hắn hoài nghi nhất, nếu không phải họ, còn có ai có năng lực lớn như vậy thuyết phục phụ hoàng?
Thích Mặc Thanh dừng bước, khuôn mặt tuyệt mỹ tràn ra hơi thở âm u: “Tâm tư của phụ hoàng ai cũng không thể đoán được, có lẽ là vì lục đệ rất thích Doãn tam tiểu thư, phụ hoàng mới thành toàn cho hai người.”
“Nhưng mà, tại sao Doãn Tiêu La lại tự vẫn?” Sắc mặt Ôn vương lại trầm đi, ngũ quan chính trực dần vặn vẹo.
“Ôn vương, Doãn tam tiểu thư tình sâu nghĩa nặng với đệ, bây giờ nàng ta tình nguyện tự vẫn cũng không muốn gả cho thái tử, có thể thấy nàng ta thật sự muốn gả cho đệ, nếu có cơ hội, đệ vẫn là đi xem nàng ta đi! Bất kể nàng ta bây giờ thế nào.” Thích Mặc Thanh ngẩng đầu khỏi mũ lông chắn gió, nhìn Ôn vương.
Ôn vương nhất thời không biết nói gì, hai người rũ bỏ chuyện sạch sẽ, đôi tay đút trong áo choàng dày nặng nắm chặt, ánh mắt sắc bén nhìn Thích Mặc Thanh: “Phụ hoàng không thể nào bỗng nhiên thay đổi tâm tư, chuyện này ta sẽ điều tra, nếu ta tra được, ta nhất định không dễ dàng từ bỏ.”
Giọng nói lạnh lùng rít qua kẽ răng, truyền vào trong tai hai người rất rõ ràng, Thích Mặc Thanh mặt không đổi sắc nói: “Cho dù ngươi tra được thì thế nào? Chuyện này không ai có thể thay đổi.”
Thích Mặc Thanh nói xong, nắm tay Tiết Tịnh Kỳ lướt qua người hắn, đi trên con đường tuyết tung bay, bước đi của hai người đều có chút cẩn thận, sợ một bước sai lầm, vạn kiếp bất phục.
Ra khỏi cổng lớn phủ thái tử, quản gia đã dắt xe ngựa tới trước mặt hai người, Tiết Tịnh Kỳ lên xe trước, Thích Mặc Thanh theo sau.
Xe ngựa lắc lư chạy tới Minh vương phủ, Tiết Tịnh Kỳ thấy Thích Mặc Thanh mặt không biểu cảm, có chút âm thầm thán phục sự trấn định của chàng.
“Chúng ta có cần đến Doãn phủ xem một chút không? Mặc dù biết tình huống của Doãn Tiêu La, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, theo lý mà nói chúng ta cũng nên đi xem một chút.” Tiết Tịnh Kỳ đề nghị.
Thích Mặc Thanh lắc đầu, chậm rãi mở mắt: “Không cần, tự nhiên sẽ có người đến mời chúng ta, chính xác mà nói, hẳn là mời nàng.”
“Chàng là nói, Doãn quốc công sẽ phái người tới mời ta? Chẳng lẽ là vì để ta chữa trị cho Doãn Tiêu La?” Tiết Tịnh Kỳ có chút kinh ngạc chỉ vào bản thân: “Nhưng thuốc giả chết đó chỉ có người có nội công mới có thể bức ra, ta lại không biết võ công!”
Thấy nàng lo lắng, khóe môi Thích Mặc Thanh chậm rãi cong lên ý cưới: “Đến lúc đó ta và Lãnh Tước sẽ vào cùng nàng, đừng sợ.”
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, vậy thì được, cô chỉ biết y thuật hiện đại, nếu kêu cô dùng nội công chữa bệnh cứu người, cô thật sự không biết, đến lúc đó nhiều nhất chỉ có thể rửa ruột cho nàng ta thôi.
Ngày gió tuyết hôm nay lạnh lẽo hơn trước giờ, một trận mưa to gió lớn hiếm gặp sắp đến gần.