HOÀNG PHI NHẤT TIẾU KHUYNH THÀNH

Chương 126: Cảnh tuyết tươi đẹp

Sau khi nhìn bóng dáng hai người rời đi, Nhục Nghê rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Vương phi, tam Doãn tiểu thư tại sao cần thuốc giả chết?”

Tiết Tịnh Kỳ uống một hớp sữa bò trong chén, nhìn hướng hai người rời đi hơi trầm tư một chút, nếu như cô đoán không sai chắc là vì né tránh chuyện thành thân với Thái tử, nếu Doãn Tiêu La uống thuốc giả chết, chuyện nhất định sẽ trở nên càng thú vị.

“Nhục Nghê, cứ chờ xem xem, lại có kịch hay sắp xảy ra.” Tiết Tịnh Kỳ khoan thai nói.

Nhục Nghê nửa hiểu nửa không, có điều nàng ta tin tưởng Tiết Tịnh Kỳ, chỉ cần chuyện cô nói ra thì đều có thể làm được.

“Lúc ngươi lấy thuốc từ chỗ Lãnh Tước hắn có cho thuốc giải không?” Tiết Tịnh Kỳ thả cái chén trong tay xuống, dùng vải lụa lau miệng.

Thuốc giả chết nhất định phải dựa vào thuốc giải để giải trừ, nhưng Nhục Nghê nghe xong, cặp mắt trợn tròn mặt đầy nghi ngờ kinh ngạc nói: “Còn có thuốc giải sao? Lãnh lâu chủ không có cho ta!”

Cái này hơi kỳ, Tiết Tịnh Kỳ lại hỏi: “Ngươi có nói với Lãnh Tước thuốc giả chết này là cho Doãn Tiêu La không?”

Nhục Nghê gật đầu, dù sao thuốc giả chết này chế biến không hề dễ, lại liên quan đến tính mạng một người, Lãnh Tước khẳng định lôi kéo nàng ta hỏi rất nhiều.

“Ta nói rồi, nhìn biểu cảm của Cách lâu chủ ta đoán hắn đại khái cũng biết Doãn Tiêu La lấy dùng, nhưng hắn cũng không có cho ta thuốc giải, hoặc là còn chưa chế biến ra!” Nhục Nghê nói.

Tiết Tịnh Kỳ cân nhắc một chút, dù sao đây cũng tính là chuyện lớn, nếu trong tình huống không có thuốc giải đã đưa thuốc kia cho Doãn Tiêu La, sau khi nàng ta uống vào không tỉnh lại thì làm sao?

Vẫn nên đi tìm Lãnh Tước một chuyến hỏi rõ mới được, Tiết Tịnh Kỳ ôm cái lò sưởi bên cạnh, muốn đứng dậy ra ngoài, còn chưa đi tới cửa, cửa đã bị người từ bên ngoài đẩy ra, xen lẫn với luồng gió tuyết lớn, ùa vào cửa.

Bóng người Thích Mặc Thanh cao lớn thon dài đứng ở phía trước, trên người chàng mặc áo khoác lông chồn màu đen trên đó dính đầy tuyết trắng, gương mặt tuyệt mỹ bị đông cứng có hơi hồng hồng, nhìn qua căn bản không giống Vương gia uy phong lẫm liệt như bình thường, ngược lại có cảm giác hơi nghiêm túc. Lúc chàng nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ, hơi ngẩn ra, ngay sau đó lui về phía sau hai bước, nhanh chóng vỗ bông tuyết lẫn trên người, rồi mới dám vào cửa.

“Nàng muốn đi đâu?” Thích Mặc Thanh cau mày hỏi, trên lông mi còn dính mấy bông tuyết, chàng sợ trên người mình quá lạnh, không dám đụng vào cô.

Mặt Tiết Tịnh Kỳ đầy u sầu nhìn chàng, hai người đối mặt một hồi, mới nói: “Ta muốn đi tìm…”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy tấm màn được vén lên, lại là một cơn gió nhẹ thổi vào, Lãnh Tước ngẩng đầu rảo bước đi vào, vừa cởi áo choàng và mũ trên đầu xuống, vừa nhanh chóng đi tới bên cạnh lò sưởi.

“Vương phi người muốn tìm ta phải không?” Lãnh Tước vừa hơ tay trên lò sưởi, vừa nói: “Thuốc giả chết là dùng dược liệu rất quý để chế thành, có thể chế thành công đã không hề dễ dàng, cho nên ta không có thuốc giải.”

“Cái gì? Không có thuốc giải!” Tiết Tịnh Kỳ kinh ngạc nói, giống như cho một gậy vào đầu cô, có hơi hoảng loạn.

Nghe đoạn đối thoại của hai người, Thích Mặc Thanh nghi ngờ không hiểu, thuốc giả chết là một thứ cực kỳ tổn hại sức khỏe, chân mày nhíu chặt nhìn Tiết Tịnh Kỳ: “Nàng muốn thuốc giả chết làm gì? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Tiết Tịnh Kỳ trừng mắt nhìn, quên mất Thích Mặc Thanh vừa trở lại còn chưa biết cái gì, cô giải thích sơ lược cho chàng một chút: “Vừa rồi Doãn Tiêu La và Doãn Vân Quảng leo tường phía đông vào, hình như là cố ý không muốn để người ta phát hiện hành tung của bọn họ, sau đó còn tìm ta mượn thuốc giả chết, nghe bọn họ nói dường như là cần dùng trong lễ thành thân với Thái tử, ta nghĩ chỗ Lãnh Tước có, nên để cho Nhục Nghê đi lấy.”

Lời này vừa nói ra, Thích Mặc Thanh cũng hơi kinh ngạc, Doãn Tiêu La này là muốn tạo ra một màn kịch để ngăn chặn hôn sự với Thái tử, nếu như vậy, chuyện sẽ trở nên thú vị hơn nhiều.

“Leo tường vào? Giả Sơn, thị vệ trong phủ đều là ngươi điều động, tường phía đông bên kia không phái người canh giữ sao? Làm sao lại để người ta đi vào?” Thích Mặc Thanh nhíu mày, nghiêm nghị hỏi.

Giả Sơn lập tức tiến lên, hai tay chắp lại, sắc mặt hơi khó coi: “Vương gia là thuộc hạ sơ sót, xin vương gia trách phạt!”

Đúng là mọi hướng mọi ngóc ngách trong phủ hắn ta đều có sắp xếp người đứng gác, chỗ cửa sau lâu rồi không dùng có thể nói là hoàn toàn đóng kín, cho nên bình thường có sắp xếp cũng chỉ vào buổi tối. Những hướng khác ở tường viện đều phái người thay phiên đứng gác, trừ khi có chỉ thị đặc biệt bọn họ sẽ không rời đi.

Thích Mặc Thanh lạnh lùng quét mắt nhìn hắn ta: “Sắp xếp không thích đáng, để người ngoài có cơ hội lẻn vào, tự mình đi lãnh phạt đi.”

Cái gọi là lãnh phạt chính là đi tới phòng nội vụ trong phủ dựa theo điều lệ lãnh phạt bên trên, sẽ có người đặc biệt trừng phạt.

Tiết Tịnh Kỳ nắm khăn tay, bừng tỉnh nghĩ tới điều gì đó lập tức nói: “Người đứng gác ở tường phía đông bên kia là ta đuổi đi, không liên quan đến Giả Sơn.”

Đôi mắt hung ác của Thích Mặc Thanh dần dần ôn hòa lại, ánh mắt nghi hoặc quét về phía Tiết Tịnh Kỳ, trong ánh mắt chàng cô yếu ớt nói ra hết chuyện xảy ra hôm nay: “Là ta cùng bọn nha hoàn chơi ném tuyết, không muốn có người quấy rầy.”

Không ai có thể nghĩ tới Doãn Tiêu La và Doãn Vân Quảng sẽ từ tường phía đông bên kia trèo vào, trong mắt Thích Mặc Thanh hơi bất lực, gọi Giả Sơn lại, ánh mắt đầy cảnh cáo quét qua Tiết Tịnh Kỳ, rõ ràng chính là nói “Chờ lát nữa sẽ dạy dỗ nàng!”

Nhìn hai người liếc mắt đưa tình, Lãnh Tước biết trận phạt này của Giả Sơn không cần chịu nữa, bây giờ mấy người bọn họ cộng lại cũng không bằng một câu nói của Tiết Tịnh Kỳ.

Tiết Tịnh Kỳ hơi bất đắc dĩ mím môi: “Mặc Thanh, nếu như Doãn Tiêu La thật sự muốn dùng thuốc giả chết để tránh hôn sự lần này, vậy chàng còn muốn cùng Thái tử dâng thư lên cho Hoàng thượng để người hủy bỏ quy định tổ tiên không?”

Khóe miệng Thích Mặc Thanh cong lên một nụ cười tà mị, hôm nay hắn tới phủ Thái tử chính là vì nói chuyện dâng thư, không nghĩ tới Doãn Tiêu La lại cũng không kiềm chế được tới đây muốn thuốc giả chết, đến lúc đó những chuyện này cùng phát sinh, đả kích Doãn gia cùng Ôn Vương trở tay không kịp, ngược lại cũng thú vị!

“Đương nhiên, mấy ngày nữa chính là ngày thành thân của Thái tử và Doãn Tiêu La, hôm nay ta cùng Thái tử đã đưa tấu chương tới, ngày mai đoán chừng phụ hoàng sẽ triệu kiến bọn ta, đến lúc đó ta cùng Thái tử nói xa nói gần, Doãn hoàng hậu lại thêm vào vài câu, chuyện này không thành cũng khó.” Thích Mặc Thanh chắc chắn nói.

Bọn họ chính là muốn làm loạn chuyện này lên, nước này nhất định phải khuất càng đục càng tốt.

“Chỉ là, Lãnh Tước không phải không có thuốc giải của thuốc giả chết sao? Nếu Doãn Tiêu La quả thật uống thì làm sao?” Tiết Tịnh Kỳ nghi ngờ hỏi.

Tròng mắt hẹp dài bén nhọn của Thích Mặc Thanh quét về phía Lãnh Tước đang ngồi bên lò sửa, Lãnh Tước đang nhàn nhã sưởi ấm cho mình, nhưng sau lưng lại truyền tới một cảm giác nóng hừng hực, hắn ta không chịu đựng nổi ánh mắt thấu xương này, nên ngồi thẳng người dậy.

“Vương phi, thật ra thì có thuốc giải hay không cũng không quan trọng, còn có một cách để giải quyết, chính là dùng nội công hút thuốc trên người ra, có điều nội lực của người hút nhất định phải cực mạnh, nếu không không những hút không ra, còn rất có thể không thoát ra được khỏi cơ thể, hai người đều rất dễ bị thương.” Lãnh Tước giải thích.

Nếu cách hút thuốc ra khó như vậy, vậy chế tạo thuốc giải nhất định sẽ càng khó hơn, bản thân thuốc giả chết này, chính là một loại thuốc vô cùng tổn thương cơ thể con người. Lãnh Tước cũng trải qua rất nhiều năm mới thành công chế biến ra mấy viên như vậy, căn bản không nỡ lấy ra dùng, tất cả đều giữ lại.

Nếu đã như vậy, đến lúc đó cứ để người Doãn gia tự xử lý, chỉ là thuốc giả chết này nếu để người khác phát hiện, chính là tội khi quân, không biết đến lúc đó người Doãn gia sẽ làm sao.

Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, thấy an tâm rồi.

Nếu Doãn Tiêu La bởi vì uống thuốc giả chết mình đưa cho nàng ta nhưng không có thuốc giải, lại hại một mạng người, vậy đời này của cô sợ rằng cũng sẽ không yên lòng.

Ngày tuyết trời thường tối sớm hơn, lúc này mới qua giờ dậu một chút, bầu trời bên ngoài đã là một mảng đen mực như tranh sơn dầu, ánh sáng đen mực bị bóng đập trúng, chỉ có ánh sáng mờ ảo của ngọn nến xen lẫn ở trong tuyết chiếu rọi nhau.

Trên bàn ăn chỉ có bóng dáng hai người Tiết Tịnh Kỳ và Thích Mặc Thanh, Nhục Nghê không ngừng cho người mang thức ăn vào, cuối cùng là món bánh đậu.

“Ăn cơm không cho phép kén ăn, cà rốt, cải xanh, mầm đậu đều phải ăn, ăn nhiều thịt cá chút, bánh đậu phải ăn cuối cùng.” Thích Mặc Thanh giúp cô gắp một đũa cà rốt vào trong chén, lại gắp ít cải xanh, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm cô ăn.

Thấy cặp mắt như uy hiếp của chàng, Tiết Tịnh Kỳ lặng lẽ đưa cà rốt vào trong miệng mình, thừa dịp chàng không chú ý, quét hết toàn bộ lên tấm màn lụa mà Nhục Nghê đưa từ dưới góc bàn lên.

“Không cần làm chuyện lén lút, ta đều có thể thấy được, nàng nhìn xem trên người nàng không có mấy lượng thịt, mỗi lần ôm đều nhẹ bỗng...” Thích Mặc Thanh vừa nói, vừa bá đạo gắp cải xanh và thịt cá đặt vào trong cái dĩa bên cạnh cô.

Nhìn đồ ăn hồng hồng xanh xanh như cái núi nhỏ trong đĩa, trong lòng Tiết Tịnh Kỳ thầm kêu khổ, ánh mắt không ngừng nhìn về phía bánh đậu, nhỏ giọng thương lượng với chàng: “Một miếng bánh đậu, một miếng cà rốt!”

Đôi mắt hung ác của Thích Mặc Thanh đảo qua, cự tuyệt thẳng thừng: “Không được, nhanh ăn xong những đồ ăn này đi, bằng không bánh đậu nàng cũng đừng hòng ăn.”

Dưới sự uy hiếp của chàng, Tiết Tịnh Kỳ buồn bực giải quyết những món ăn trong chén, cuối cùng ra sức ăn mấy cái bánh đậu, dường như muốn bù lại cho những món vừa ăn.

Lúc cô đã ăn no, khóc không ra nước mắt ngồi trên ghế muốn nhúc nhích cũng không được, Thích Mặc Thanh nâng cằm nhìn chằm chằm cô, đã là lúc nào rồi còn dùng ánh mắt bá đạo như vậy nhìn cô, cô muốn thuốc tiêu hóa thức ăn.

“Bánh đậu thật sự ngon như vậy sao?” Thích Mặc Thanh khinh thường liếc cô, cuối cùng bố thí cho cô một bàn tay: “Cầm tay ta, ta dẫn nàng đi dạo trong sân, tiêu hóa đồ ăn.”

“Ngon lắm.” Tiết Tịnh Kỳ chưa từ bỏ ý định nói.

Đỡ tay chàng, ra cửa.

Tuyết ban đêm bay càng nhiều hơn, hai người mới đi chốc lát, trên lông mi cũng đã rơi đầy tuyết, hơi mơ hồ không nhìn rõ đường phía trước.

“Lạnh không?” Thích Mặc Thanh cúi đầu nhìn cô, tay lạnh như băng phủi bông tuyết rơi xuống lông mi cô.

Tiết Tịnh Kỳ đang muốn lắc đầu, nhưng dưới bàn chân lại không cẩn thận lắc lư một cái, người hơi xiên vẹo ngã xuống đất, mắt thấy sắp ngã xuống, thì một bàn tay to lớn đỡ lấy cô, ôm cô thật chặt vào trong ngực.

Núp ở trong ngực anh, người Tiết Tịnh Kỳ thoáng chốc nóng lên, nhưng giày ống dưới chân lại bị tuyết cắm giữa tảng đá, rút thế nào cũng không rút ra được.

“Sao vậy?” Thích Mặc Thanh cau mày.

“Giày ống bị kẹt rồi!” Tiết Tịnh Kỳ sắp phát điên.

Nhìn theo tầm mắt của cô, đôi giày da nai xiên xiên vẹo vẹo, mắc ở trong tuyết ước chừng hai tấc.

“Đỡ ta, đừng động.” Thích Mặc Thanh dứt lời, cúi đầu xuống nắm mắt cá chân cô, lấy tảng đá bên cạnh giày ống cô ra, cẩn thận giơ chân cô lên, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Có trẹo chân không?”

“Không có, không sao rồi, đường tuyết khó đi, cái gì cũng không thấy rõ.” Khóe mắt Tiết Tịnh Kỳ hơi chua xót, cho tới bây giờ chưa từng có một ai nguyện ý ôn nhu cúi đầu quan tâm cô như vậy, bình thường chàng là một người ngạo mạn ngang ngược, không ngờ cũng có mặt dịu dàng như vậy.

“Không sao thì chúng ta trở về đi.”

Thích Mặc Thanh cẩn thận ôm cô đi về phía trước, chàng không dám để cô đi trong tuyết nữa.