HOÀNG PHI NHẤT TIẾU KHUYNH THÀNH

Chương 12: Ngươi ra ngoài đi

“Ta biết rồi, ngươi ra ngoài đi.” Thích Mặc Thanh khàn giọng ra lệnh, nghe không có chút khác thường nào.

Nhục Nghê gật đầu lui ra ngoài, trong thư phòng im lặng, Thích Mặc Thanh cầm thư tịch trong tay xem, nhưng trong lòng có làm thế nào cũng không bình tĩnh lại được, vô cùng rối loạn, cơn giận không có lý do khiến Thích Mặc Thanh không thể kiềm chế chính mình.

Hắn đột nhiên quét ống tay áo đẩy hết đồ trên bàn xuống, đấm mạnh một quyền lên bàn sách, sau đó ngồi trong thư phòng mờ tối, cả đêm không ngủ.

Năng suất của cửa hàng gỗ ở thành tây không tệ, chỉ mới hai ngày mà ghế dựa Tiết Tịnh Kỳ đặt đã được đưa tới.

Nhục Nghê nhìn ghế dựa kỳ lạ trước mắt, chỉ cảm thấy mới mẻ, thấy Tiết Tịnh Kỳ bận trước bận sau lắp ráp đồ đạc, tò mò hỏi: “Vương phi, người đang làm gì thế?”

Tiết Tịnh Kỳ cười thần bí, lúc trước cô đặc biệt lắp ráp trên bản thiết kế nơi để ám khí, đương nhiên lúc làm ra cô cũng không nói với thợ mộc chỗ mình giữ lại là để phóng ám khí.

Tiết Tịnh Kỳ từng đọc qua mấy thứ cơ quan này, những thứ này đều là lúc cô rảnh rỗi nên học cho vui, không ngờ về cổ đại lại có thể sử dụng được.

“Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.” Tiết Tịnh Kỳ lắp những ám khí đã bôi độc mình làm ra lên, sau đó lại cẩn thận kiểm tra một lần, sau khi xác nhận không có sơ hở bèn đẩy xe lăn cùng Nhục Nghê đi tới viện của Thích Mặc Thanh.

Lúc này Thích Mặc Thanh đang ngồi trên ghế đá dưới giàn mây trong viện nói gì đó với Giả Sơn, hai người thấy Tiết Tịnh Kỳ đẩy ghế đi tới đều sửng sốt.

Thích Mặc Thanh đưa mắt nhìn khuôn mặt tươi cười dưới ánh mặt trời của Tiết Tịnh Kỳ, đáy lòng rung động, hai ngày nay, hắn đều khống chế không cho mình đi gặp cô, chỉ có thể biết được tung tích của cô từ trong miệng Nhục Nghê.

“Nàng đến đây làm gì?” Thích Mặc Thanh quay đầu đi chỗ khác, giọng nói lạnh nhạt hờ hững.

Tiết Tịnh Kỳ không quan tâm, đi qua trả lời như dâng vật quý: “Thích Mặc Thanh, ta tặng huynh một món quà, huynh đi thử xem.” Nói xong lại nâng mắt nhìn Giả Sơn: “Ngươi đỡ Vương gia lên cái ghế kia đi.” Cô tin chắc quà của mình có thể khiến Thích Mặc Thanh khiếp sợ.

Giả Sơn nhìn thoáng qua Nhục Nghê, Nhục Nghê gật đầu, sau đó lại nhìn Thích Mặc Thanh, thấy hắn không phản đối, Giả Sơn xoay người ôm Thích Mặc Thanh lên trên cái ghế kia.

Tiết Tịnh Kỳ đi qua nói với hắn: “Ở đây có thể điều khiển hướng đi của xe lăn, trước sau trái phải đều được. Còn có chỗ này, ta lắp ám khí cho huynh rồi, chỉ cần huynh vừa chạm vào cơ quan này thì kim độc sẽ bắn xa.” Tiết Tịnh Kỳ nói xong thì ấn nhẹ, lập tức có kim độc bắn ra.

Tay Thích Mặc Thanh chạm vào cái ghế thiết kế tinh xảo và cơ quan trên ghế, không khỏi hơi ngạc nhiên, hắn làm theo lời Tiết Tịnh Kỳ một lần, thật sự có thể đi lại xung quanh.

Trong lòng Thích Mặc Thanh có cảm giác không nói nên lời, hai chân hắn bị phế mười năm, đi lại luôn dựa vào người khác, bây giờ có cái ghế này, hắn có thể tự mình di chuyển rồi.

“Đây là thuốc giải khi trúng cơ quan kim độc.” Tiết Tịnh Kỳ nói xong thì nhét một bình sứ hoa xanh vào tay hắn.

Thích Mặc Thanh cầm bình sứ trong tay, cảm thấy trong lòng như có tảng băng đang hoà tan.

“Đây là ngươi thiết kế sao?” Thích Mặc Thanh ngẩng đầu nhìn Tiết Tịnh Kỳ đang đứng ngược sáng.

Cô biết chắc chắn Thích Mặc Thanh sẽ ngạc nhiên mà: “Cái này gọi là xe lăn, đặc biệt dùng để đi lại cho người đi đứng bất tiện như huynh, huynh thích không?”

Thích Mặc Thanh cúi đầu, đưa tay sờ hoa văn tinh xảo trên xe lăn, hỏi: “Ngày ấy nàng rời phủ là vì làm cái ghế này cho bản vương sao?”

Tiết Tịnh Kỳ nhìn Nhục Nghê, thấy nàng ta cúi đầu, trong lòng lập tức hiểu rõ, thì ra Nhục Nghê cũng không nói với hắn: “Xe lăn này là vì cảm ơn quỳ hoa bảo điển của Vương gia, cho nên đây là quà cảm ơn, mong rằng Vương gia sẽ vui vẻ nhận lấy.” Tiết Tịnh Kỳ nói xong thì học theo dáng vẻ giang hồ ôm quyền.

Mười năm, ngoài người bên cạnh có thể tin tưởng thì chẳng còn ai đối xử tốt với hắn như vậy nữa, ngay cả phụ hoàng của mình cũng ngày càng xa cách, từ đó hắn giống như một đứa mồ côi chịu hết sự cười nhạo sỉ nhục của người khác. Bao nhiêu năm nay trong lòng hắn vẫn luôn bị ác mộng quấn lấy, lẻ loi một mình, lúc này, trái tim lại đang run rẩy dữ dội.

Người phụ nữ này, bắt đầu từ ngày nàng xuất hiện, hắn đã cảm thấy thế giới của mình đột nhiên sáng bừng lên: “Cảm ơn.” Đã mười năm rồi Thích Mặc Thanh chưa từng nói cảm ơn với ai.

Hôm nay nghe thấy Thích Mặc Thanh nói cảm ơn, Nhục Nghê và Giả Sơn, còn có Nhục Phàm trốn ở chỗ tối đều cực kỳ ngạc nhiên, bọn họ cảm thấy có lẽ Vương phi này có thể khiến Vương gia của bọn họ bước ra khỏi đau khổ lúc trước, giúp Vương gia tìm lại vui vẻ và hạnh phúc một lần nữa.

Tiết Tịnh Kỳ không ngờ Thích Mặc Thanh sẽ nói cảm ơn với mình. Trong mắt cô, Thích Mặc Thanh chính là người sau khi gặp phải ác mộng nên thay đổi tính tình, hắn lạnh lùng, không có tình người, nhưng trong lòng hắn còn cần ấm áp, cần che chở hơn bất kỳ ai khác.

Một tiếng cảm ơn này thật sự khiến Tiết Tịnh Kỳ hơi ngượng ngùng, cô trợn mắt nói: “Vậy ta về đây, tự huynh luyện tập nhé.” Nói xong thì vội vàng xoay người rời đi.

Nhục Nghê cũng rời đi theo Tiết Tịnh Kỳ, Giả Sơn nhìn bọn họ đi xa, tiến lên nói: “Vương gia, xem ra ngài cưới được một Vương phi tốt rồi.”

Thích Mặc Thanh cầm bình sứ trong tay nhìn tới nhìn lui, hắn đã tin tưởng thân phận của Tiết Tịnh Kỳ rồi, cô không phải gián điệp bất kỳ ai phái tới, cô là tốt bụng trời sinh, thật lòng muốn giúp hắn.

Thật ra hắn đã không nghi ngờ cô từ lâu, chỉ là hắn không biết mình có thể bảo vệ cô, cho cô mọi thứ cô muốn và hạnh phúc sau này hay không thôi? Thích Mặc Thanh rũ mắt, trong đôi mắt tràn ngập lo lắng.