HOÀNG PHI NHẤT TIẾU KHUYNH THÀNH

Chương 103: Được trọng dụng

Lúc Gia Thành Đế đau đớn và thất vọng, Thích Mặc Thanh lên tiếng ngay.

“Ồ? Con nói thử xem.” Gia Thành Đế rất có hứng thú với lời nới của Thích Mặc Thanh.

Thích Mặc Thanh ăn nói đĩnh đạc: “Nhà họ Doãn và chúng ta có mối quan hệ khăng khít với nhau, nếu như Doãn tam tiểu thư đã được định trước sẽ trở thành thái tử phi, vậy thì nhất định phải cưới thái tử, lục đệ đã biết Doãn tam tiểu thư là thái tử phi mà còn năm lần bảy lượt đưa nàng ta đi chơi, hành vi này gần như là cố ý, nếu như thân phận của Doãn tam tiểu thư không gượng gạo như vậy thì phụ hoàng cũng có thể thuận nước dong thuyền để lục để cưới Doãn tam tiểu thư về, chỉ có điều theo như tình thế bây giờ thì làm vậy không thỏa đáng một chút nào.”

Thấy chàng phân tích cũng có lý, Gia Thành Đế cũng biết được suy nghĩ của chàng về Ôn Vương, nếu nói như thế thì Ôn Vương cố ý tiếp cận Doãn Tiêu La là vì thân phận của nàng ta? Chứ không phải là tình cảm thật sự à?

Gia Thành Đế ngạc nhiên khôn xiết: “Nếu như Ôn Vương thật sự muốn cưới Tiêu La thì tại sao không tranh thủ rèn sắt khi còn nóng mà còn trốn tránh làm chi?”

Thích Mặc Thanh suy nghĩ một lúc rồi mới cất tiếng đáp: “Phụ hoàng, kinh thành xảy ra chuyện lớn như thế, chắc chắn nhi thần sẽ cố gắng hết sức để tìm đệ ấy, chỉ cần biết được suy nghĩ của lục đê thì tất thảy mọi chuyện đều sẽ được giải quyết dễ dàng”

Lời chàng nói không khỏi khiến cho Gia Thành Đế động lòng, Gia Thành Đế thầm suy nghĩ trong vô thức, nhiều năm như vậy không trọng dụng chàng, nhưng không ngờ bây giờ chàng lại giỏi giang nhường thế, đúng là nhân tài đáng được bồi dưỡng.

Chỉ có điều ông ta vẫn còn có thắc mắc chưa được giải quyết, bèn hỏi dồn dập: “Nếu như tìm được Ôn Vương nhưng hắn lại yêu thích Tiêu La thì làm sao đây? Lẽ nào phải bất chấp quy tắc gả nàng ta cho Ôn Vương hay sao?”

“Phụ hoàng, nếu thật sự là thế chỉ chỉ còn có cách để thái tử thiệt thòi, gả Doãn tam tiểu thư cho lục đệ mà thôi, nhưng nếu là như thế thì liên hôn giữa nhà họ Doãn và nhà họ Thích cũng sẽ được cắt đứt ngay.” Thích Mặc Thanh nói rành mạch rõ ràng, nhưng Gia Thành Đế lại nghe như tiếng sét nổ bên tai.

Chấm dứt mối liên hôn? Gia Thành Đế âm thầm suy nghĩ một lúc, liên hôn giữa nhà họ Thích và nhà họ Doãn là quy định do tổ tông để lại, không thể chấm dứt một cách bừa bãi được, huống hồ chi trong triều đình có nhiều lão thần như thế, khó tránh khỏi việc bị bọn họ phản đối.

“Chuyện này không đơn giản như vậy đâu, Trẫm ra lệnh cho con phải tìm được Ôn vương.” Gương mặt Gia Thành Đế trở nên nghiêm túc.

“Dạ, nhi thần chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của phụ hoàng.” Thích Mặc Thanh chắp hai tay thành quyền, chàng cúi đầu, không ai nhìn rõ được vẻ mặt của mình.

Một bầy chim nhạn bay qua trên bầu trời của Hoàng cung, Thích Mặc Thanh ngẩng đầu nhìn nền trời xanh sẫm, chàng chậm rãi bước đi trên nền đất, lúc đi ngang bậc thềm cao vút như muốn xuyên lên tầng mây, mặt thềm rực sắc vàng bị đạp bên dưới đế giày của chàng, chàng đi từng từng từng bước một xuống các bậc thang,

Lúc về đến phủ, mặt trăng đã treo cao, ánh sáng bàng bạc đẹp đẽ soi sáng khắp mặt đất, Thích Mặc Thanh bước vào trong phòng, Tiết Tịnh Kỳ đang bày thức ăn, vừa nhìn thấy chàng đã vội kéo chàng vào trong, chỉ vào những món trông hơi khen khét: “Đây đều món ta làm đấy, chàng ngồi xuống nếm thử xem.”

Gương mặt Thích Mặc Thanh không bộc lộ ra chút cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất cảm động, mỗi ngày về nhà đều có thể nhìn thấy người mình yêu ngồi bên cạnh những món ăn nóng hôi hổi, hai người sẽ nắm tay nhau đi hết cuộc đời.

“Sau này đừng làm những cái này nữa, nàng là Vương phi.” Thích Mặc Thanh kéo tay cô đến ngồi xuống ghế, mặc dù màu sắc của món ăn không đẹp lắm, nhưng đều là các món mà chàng thích ăn.

“Đừng nói nữa, chàng vào Hoàng cung lâu đến như thế, để ta rót cho chàng ly rượu, uống cho ấm người.” Tiết Tịnh Kỳ vỗ vai chàng, cô thuận tay cầm chai rượu trên bàn rót cho chàng một ly, mùi rượu thoang thoảng bốn phía, tỏa ra khắp căn phòng.

Thích Mặc Thanh không biết cô đang giở trò gì, chàng không lên tiếng mà uống cạn ly rượu, lúc cô nghiêng người đi, đột nhiên chàng nhìn thấy khăn choàng trên cổ cô, trong lòng không khỏi thấy ngạc nhiên.

“Tịnh Kỳ, sao hôm nay lại quấn cái này?” Thích Mặc Thanh sờ lên cổ cô, nhẹ nhàng kéo khăn choàng như thể muốn kéo nó xuống vậy.

“Trời hơi lạnh nên ta đeo nó luôn.” Tiết Tịnh Kỳ hờ hững đáp.

Tiết Tịnh Kỳ không nói gì, trời đã vào thu, sớm muộn gì thời tiết cũng sẽ lạnh giá, huốnng hồ chi mùa đông vừa đến nhanh vừa buốt rét, thời gian thấm thoắt trôi qua, Tiết Tịnh Kỳ đã ở bên cạnh chàng suốt cả mùa hè.

“Sắp vào đông rồi, vừa khéo những đại thần trong triều có tặng vào khúc gấm, để ta dặn Nhục Nghê đem đi may áo mùa đông cho nàng, đợi đến khi tuyết rơi thì Hoàng cung sẽ đi săn, đến lúc đó ta sẽ bắt vài con hồ ly để làm giày và áo khoác cho nàng, chỉ có những con hồ ly do ta đích thân săn bắn mới xứng với nàng mà thôi.” Thích Mặc Thanh vuốt ve vai của Tiết Tịnh Kỳ, chăm sóc nàng lâu như thế, qua vài tháng mới lên được vài ký thịt, không còn xương xẩu như trước đây nữa.

“Tuyết rơi còn thể đi săn nữa hả! Chắc sẽ vui lắm nhỉ!” Tiết Tịnh Kỳ cảm thán, vừa nghĩ đến khung cảnh ấy mà bây giờ cô đã nghĩ dường như mình đang đứng giữa bầu trời đầy băng và tuyết.

Lúc còn ở thời hiện đại, cô sinh ra và lớn lên ở miền nam, ngoại trừ mùa đông còn đến Cáp Nhĩ Tân du lịch thì cô chẳng thấy tuyết được mấy lần, quá lắm cũng chỉ có những làn gió buốt rét thổi qua khi mùa đông về mà thôi.

Thấy Tiết Tịnh Kỳ còn thích tuyết hơn cả những gì Thích Mặc Thanh nghĩ, thậm chí chàng còn có thể tưởng tượng ra cô mặc trang phục mùa đông trắng muốt đứng giữa trời tuyết, hòa mình vào với trận tuyết to, chỉ có mái tóc dài đen nhanh và đôi mắt đen long lanh ấy tỏa sáng, chắc chắn cô còn đẹp hơn cả tuyết nữa.

“Hai tháng nữa là sẽ có tuyết rơi.” Thích Mặc Thanh nhìn cô rồi nói, chỉ cần nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô là chàng đã cảm thấy thế giới nào trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, chờ đợi ngày tuyết rơi: “Hoàng thượng gọi chàng đột ngột thế để làm gì vậy?”

Nghe nhắc đến chuyện triều chính, ánh mắt Thích Mặc Thanh trở nên tối sầm, đôi mắt hẹp dài của chàng không còn lấp lánh nụ cười nữa, chàng lạnh giọng nói: “Hoàng thượng đã biết chuyện Doãn Tiêu La yêu Ôn Vương, Ôn quốc công tự mình nói đấy, Doãn Tiêu La không tìm được Ôn vương nên nhốt mình trong phủ, không chịu ăn uống gì cả, Hoàng thượng ra lệnh cho ta tìm Ôn Vương về.

Rõ ràng Tiết Tịnh Kỳ không ngờ rằng Doãn Tiêu La sẽ cực đoan đến mức nhịn ăn, cô nhìn Thích Mặc Thanh với vẻ ngờ vực: “Hoàng thượng dặn chàng tìm Ôn Vương về à? Nhưng chàng có biết Ôn Vương đang ở đâu không?”

“Không biết cũng phải đi tìm, nói chung là cho dù vì ai thì cũng phải tìm được Ôn Vương.” Giọng nói của Thích Mặc Thanh có vẻ lạnh lùng,

Hai người ngồi ở bậc thang bên ngoài căn phòng, Tiết Tịnh Kỳ ngả đầu vào vai chàng, ngọn gió lạnh giá táp vào mặt, làm mái tóc của cô bay phất phơ, quét ngang qua gò má, cô cũng không buồn vén nó đi. Cho dù thế nào thì cũng phải tìm được Ôn Vương.

Màn đêm dần buông xuống, gió mỗi lúc một mạnh hơn, Thích Mặc Thanh vuốt ve cần cổ hơi lạnh giá của Tiết Tịnh Kỳ rồi ôm cô vào phòng.

Suốt cả đêm, Tiết Tịnh Kỳ quấn cổ mình rất kín, mấy lần Thích Mặc Thanh muốn tháo khăn choàng xuống nhưng đều không thành công, chàng chỉ đành ôm nàng đi vào giấc ngủ mà thôi.

Đổng Nhã muốn trở người, nhưng sức lực trong cơ thể vẫn còn chưa lấy lại được, toàn thân nàng ta rã rời, nhưng trong cơn tê, nàng ta vẫn cảm thấy nơi nào đó trên người mình vô cùng đau đớn, dường như cơn đau trong suốt nhiều năm ròng của mình đều tập trung lại ở nơi ấy. Nhưng lại có sức mạnh nào đó khiến cho cơn đau ấy không thể bộc phát ra được.

Rõ ràng nàng ta bị đánh lén ở núi Lạc Vi, một đám người mặc áo đen lom lom con dao trong tay, giết sạch hết những người bọn họ mang đến không chừa manh giáp, vì bảo vệ cô mà môt mình ca ca xông ra trận, còn cô lại đỡ cho hắn ta một tên, cuối cùng…bọn họ phải nhảy xuống nước mới có thể thoát thân được.

Nhưng tại sao nàng ta lại ở đây? Đây là nơi nào?

“Ca…ca…” Đổng Nhã vừa phát ra tiếng đã cảm thấy bụng của mình quặn đau, nhưng nàng ta còn không biết Đổng Hoán đang ở đâu, huynh sẽ không…trong lòng nàng ta cảm thấy vô cùng hốt hoảng, vừa kích động đã ngã lăn xuống giường.

“Á! Đau quá…” Gương mặt Đổng Nhã dần trở nên trắng bệch, khi nãy ngã xuống cho cô cảm thấy bụng mình đau buốt, quần áo bên bụng trái đã thấm máu tươi, nàng ta dùng tay ôm bụng lại, một tay chống xuống đất để cố gắng đứng dậy. Đổng Nhã nhìn dáo dác xung quanh, rồi nhìn thấy một bóng đen đang nằm ở bên góc bàn, đó chính là Đổng Hoán.

Nàng ta lập tức xông đến ngay, cho dù có gọi như thế nào thì Đổng Hoán cũng không tỉnh, trong lúc sốt ruột, nàng ta lấy nước để ở trên bàn cho hắn ta uống, lúc nhìn quanh cổ hắn ta mới thấy có một cây kim nhỏ cắm ở đấy, không phải huynh ấy bị đầu độc đấy chứ?

Trong lòng Đổng Nhã cảm thấy hết sức căng thẳng, nàng ta vội vàng rút ra quan sát ngay, không hề có độc tố.

“A Nhã, muội tỉnh rồi à?” Đổng Hoán vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Đổng Nhã xuất hiện trước mặt mình, hắn ta còn nghĩ rằng sau này mình sẽ không còn được gặp muội ấy nữa, hắn ta vội vàng ôm chầm nàng ta vào lòng mình.

“Muội làm huynh sợ chết khiếp!”

“Sao thế? Buông tay ra! Nghẹn chết muội rồi!” Đổng Nhã giật mình trước hành động đột ngột của hắn ta, nàng ta vội vàng đánh vào tay Đổng Hoán.

“A Nhã, muội không sao thì tốt rồi, ta còn tưởng bọn họ…” Vừa mới nói đến đây, Đổng Hoán chợt ngừng bặt, hóa ra hôm qua hắn ta đã hiểm lần Mặc Vương phi, cô thật lòng cứu chữa cho A Nhã, thế mà hôm qua hắn ta còn định giết Mặc Vương phi nữa chứ, đúng là chết tiệt!

Không biết hôm qua Mặc Vương phi bị thương bởi hắn ta hay không, không được, hắn ta đến đây chuyến này là để đề nghị hợp tác với Mặc Vương, nhưng lại lỡ tay làm Mặc Vương phi bị thương, chắc chắn Mặc Vương sẽ không muốn hợp tác với hắn ta nữa. nếu là như thế thì chắc chắc chắn không cứu được thái thú của Ô thành nữa!

“Ca ca, huynh đang nghĩ gì thế? Hôm qua ai là người đã cứu muội thế?” Đổng Nhã lay lay hắn ta.

“Là Mặc Vương phi đã cứu muội đấy!” Đổng Hoán nói rồi đỡ Đổng Nhã đứng dậy, thấy vùng bụng trái được băng bó kỹ lưỡng của nàng ta rỉ ra máu tươi, hắn ta không khỏi cảm thấy bực dọc “A Nhã, muội có thể đừng bướng bỉnh thế được không, muội nhìn xem, vết thương lại chảy máu nữa rồi kia kìa! Muội có biết tối qua Mặc Vương phi phải tốn bao nhiêu công sức để cứu muội hay không hả?”

Đổng Nhã thấy hắn ta cứ nhắc đến Mặc Vương phi mãi, vốn dĩ nàng ta đang khó chịu về lễ hội điệu múa quỷ quái ở Ô thành, bây giờ lại cứ nghe Đổng Hoán nhắc đến người đó mãi, đương nhiên nàng ta sẽ bực mình, bèn giơ chân đá thẳng vào người Đổng Hoán.

Đổng Hoán không kịp né, hắn ta lo đụng đến vết thương trên người nàng ta nên cũng không dám đỡ, chỉ ráng chịu cú đa này, may mà nàng ta không đá mạnh là bao, không đụng đến nơi nguy hiểm, hắn ta ôm Đổng Nhã lại rồi bế cô lên giường.

“Đừng giận nữa, huynh không cố ý đâu, muội nghỉ ngơi trước đi đã rồi chúng ta đến Mặc Vương phủ!” Đổng Hoán nói khe khẽ, thấy nàng ta vẫn còn tức giận, hắn ta giơ tay véo má muội muội mình, rồi rót cho nàng ta ly nước.

Hai người bọn họ luôn luôn là như thế, Đổng Hoán bao dung cho nàng ta mỗi lần nàng ta nổi giận hết lần này đến lần khác, có thể hắn ta không thể bao dung được như thế với người khác, nhưng chỉ có hắn ta mới biết được vì sao mình lại làm thế.