" Chọc giận thiên gia, sẽ bị thiên phạt, cực kỳ không tốt!"
Lời Dương Hữu Học nói rất không hay, nhưng lại không ai phản bác.
Đôi mắt Hoa Ngu hơi trầm xuống.
Vương triều phong kiến, quả nhiên đều mê tín.
Người giống như Chu Lăng Thần cũng thật đáng thương, hai chân bị liệt, nhưng vì hắn sinh ra ở hoàng gia, nên bị người ta coi là tai ương.
Thậm chí trong mắt người đời hắn còn biến thành kẻ ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia.
Mặc kệ sau này xảy ra chuyện không tốt gì, đều sẽ hướng đến người khiếm khuyết là hắn, nói hắn mang đến vận rủi.
Mà cũng vì vậy, cho dù Chu Lăng Thần có là đích trưởng tử của Hoàng thượng, là hoàng tử được sủng ái nhất, cũng bị trục xuất khỏi kinh thành.
Mục đích cũng đơn giản, đem vận rủi tống đi thôi.
Hắn làm gì sai sao?
Đối với Chu Lăng Thần, Hoa Ngu cũng có chút hiểu biết, hắn không phải tàn tật bẩm sinh.
Lúc nhỏ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên hai chân tàn phế.
Như vậy cũng nói hắn là tai họa, là vận rủi.
Nàng cũng không biết nên nói gì cho tốt.
Mấy tên triều thần kia, bề ngoài trông thì đường hoàng nhưng bên trong thì, thôi...
Lương tâm đã sớm thối rữa!
" Dương đại nhân nói không sai!"
" Còn xuất hiện ở Quốc yến, không sợ gây chuyện không may sao?!"
" Theo ta thấy, để hắn trở lại đất phong thì tốt hơn!"
Rất nhiều lời phụ họa sau câu nói của Dương Hữu Học.
Chu Lăng Thần tàn phế nhiều năm, được Hoàng thượng cực kỳ sủng ái, thì thế nào? Trong lòng đa số những người ở đây, hắn bất quá chỉ là một tên phế vật.
Không có tư cách tranh giành vị trí thái tử, tự nhiên sẽ không khiến người khác kiêng kị.
Cho nên bọn họ, đều nói những lời khó nghe.
" Người đâu-- " Thuận An đế nhắm mắt lại, vẻ mặt không được tốt.
Sống đến từng tuổi này, hắn còn ngây thơ như vậy.
Trước đây Chu Lăng Thần có nói, chân có thể trị, hắn còn hy vọng.
Hôm nay Chu Lăng Thần đến đây, còn tưởng rằng chân hắn đã hồi phục.
Không nghĩ đến, đợi nửa ngày, lại nhận được kết quả như vậy...
Trong lòng Thuận An đế chẳng dễ chịu chút nào. Con hắn, Chu Lăng Thần phong hoa tuyệt đại như vậy, sao có thể để đám người này chỉ chỉ trỏ trỏ.
" Đưa Ung Thân vương ra ngoài đi!" Thuận An đế mệt mỏi, phất phất tay.
Hành động này của Thuận An đế tuy là bảo vệ Chu Lăng Thần, nhưng trong mắt đám người ở đây, lại chính là trừng phạt.
Trong lúc nhất thời, bọn hắn đều là vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa, hoặc là xem kịch vui, chờ Hoa Ngu và Chu Lăng Thần bị đuổi ra ngoài!
Người Hoàng gia, vốn không chấp nhận được người khác nghị luận.
Chu Lăng Thần khiếm khuyết, trong mắt người khác chính là tai ương cùng bất hạnh.
Cho nên cho dù là Thuận An đế, cũng không ngăn nổi ác ý của những người này đối với Chu Lăng Thần.
" Vương gia." Đúng lúc này, Hoa Ngu lại đứng lên.
Động tác này của nàng, khiến xung quanh bùng nổ.
Một tên nô tài, không được đồng ý đã đứng lên, quá kiêu ngạo!
Trong mắt 'hắn' không có người khác sao!
" Nô tài không muốn ra ngoài, làm sao bây giờ?" Nàng yên lặng nhìn hắn, ngữ khí bình thản, khóe môi hơi cong.
Giống như làm nũng nhìn hắn.
" Vậy thì ở lại." Chu Lăng Thần hơi cười, tuấn nhan như mê hoặc lòng người.
" Vương gia ngay cả lời khuyên cũng nghe không vào sao? Người tàn tật... " Dương Hữu Học cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy trào phúng.
" A?" Chu Lăng Thần ngừng lại một chút, trước mắt bao người đột nhiên vịn vào thành xe lăn.