Hoàng Hôn Trong Cơn Mưa

Chương 20: Trùng hợp

Nhược Vũ ngồi ở vị trí đối diện cửa ra vào nên cô dễ dàng thấy người đi vào mà người kia cũng dễ dàng thấy cô, không trùng hợp đến thế chứ?


Liếc tới Thường Cảnh Nghi cô hiện muốn xé cậu ra làm trăm mảnh, cứ dẫn cô đi khắp nơi rồi bây giờ lại gặp Đồng Cổ Trát, một đống phiền phức


Thường Cảnh Nghi gắp đồ ăn cho Nhược Vũ thấy cô mặt đổi sắc nhìn ra phía sau, Đồng Cổ Trát cũng nhìn thấy cô, khoảng thời gian như ngừng lại khiến bọn họ cảm thấy nhìn được nhưng không chạm tới được, một chút nghẹn ngào khó chịu xọc lên, Nhược nhìn tới thấy hai người kia đang tay nắm tay càng điên cuồng chịu đựng


"Là Đồng Cổ Trát à?" Thường Cảnh Nghi giọng nói chào hỏi cho có hoàn toàn không để ý gì tới Phỉ Miểu khiến cô ta có chút mất hứng, lại tiếp tục gắp thức ăn cho Nhược Vũ


"Trùng hợp thế Thường học trưởng, anh cũng ăn ở đây à?" Phỉ Miểu tay vén tóc mai ra vẻ thục nữ nhìn chằm chằm Thường Cảnh Nghi cũng trực tiếp bỏ qua Nhược Vũ mà Nhược Vũ cũng không bận tâm đến cô ta làm gì, lấy lại bình tĩnh nhận lấy thức ăn từ Thường Cảnh Nghi


"Không, tôi đi bơi đấy Phỉ Miểu"


"Nhược Vũ... " Đồng Cổ Trát định bước một bước tới Nhược Vũ liền bị Phỉ Miểu chặn chân lại, cười cười với Đồng Cổ Trát rồi dẫn cậu hướng tầng trên


"Hai người đang quen nhau sao, thấy rất là tình cảm nha" Thường Cảnh Nghi một lần nữa buông đũa xuống, tay chống cằm hỏi Phỉ Miểu và Đồng Cổ Trát, Nhược Vũ đối diện nghe tới liền có chút khẩn trương


"Nhỉ?" Đồng Cổ Trát quay qua Phỉ Miểu xoa xoa má cô ấy như có như không đáp lại câu hỏi của Thường Cảnh Nghi, Nhược Vũ liền muốn bỏ về


"Vậy Thường học trưởng và Nhược Vũ đây là..." Phỉ Miểu càng ôm chặt tay Đồng Cổ Trát như dính sát vào cậu ta hỏi Thường Cảnh Nghi


Mà Thường Cảnh Nghi cũng thuận tay nắm lấy tay của Nhược Vũ vui vẻ khẳng định, Nhược Vũ từ nảy tới giờ không hề mở miệng nói câu nào, mặc cho bọn họ diễn trò trước mắt cô, trong lòng bây giờ nóng như lửa đốt.


"Ừ" Nhược Vũ chậm chạp trả lời cho Thường Cảnh Nghi, buông đũa lấy khăn lau miệng, cử chỉ thuần thục quý phái khiến Phỉ Miểu có chút mở rộng tầm mắt lại chuyển qua ghen tị khi thấy cái loại ánh mắt của Đồng Cổ Trát nhìn Nhược Vũ


Thường Cảnh Nghi thấy Nhược Vũ không chịu nổi nữa liền đứng dậy đuổi theo cô, còn không quên nói một câu


"Thật là tiếc cho cậu" lời này không biết là nói cho ai nghe, Đồng Cổ Trát hay Phỉ Miểu chỉ có lòng họ hiểu hết câu nói kia. Đồng Cổ Trát ánh mắt mơ hồ nhìn theo đến khi không còn hình bóng Nhược Vũ đâu nữa cậu vẫn còn nhìn, Phỉ Miểu bên cạnh tức giận kéo cậu lên tầng trên mà Đồng Cổ Trát cũng mặc ý cô làm càng.


"Nhược Vũ, Nhược Vũ" Thường Cảnh Nghi phía sau đuổi theo Nhược Vũ gấp gáp gọi tên cô mà Nhược Vũ đều không nghe luôn đi vội về phía trước tới lúc Thường Cảnh Nghi kéo tay cô quay người ra phía sau Nhược Vũ mới nhăn mày phản ứng


"Cậu đùa tôi đủ chưa" Nhược Vũ ánh mắt lạnh nhạt nhìn tới Thường Cảnh Nghi khiến cậu bất giác không biết nói gì


"Hôm nay tôi thật sự rất mệt cậu lại lôi lôi kéo kéo tới đủ nơi, rồi cuối cùng cậu lại như thế này, cậu muốn cái gì?" Nhược Vũ vùng tay ra khỏi nhưng lực Thường Cảnh Nghi càng lúc càng lớn khiến cô đau lên


"Hôm nay đơn giản là muốn em vui, em lại không biết gì, chỉ tại một tên Đồng Cổ Trát?" Thường Cảnh Nghi nắm tay Nhược Vũ đến đỏ, Nhược Vũ không kêu lên chỉ luôn vặn tay thoát khỏi càng khiến Thường Cảnh Nghi tức giận


"Tôi nói rồi tôi không thích cậu, là cậu không hiểu hay không muốn hiểu, tôi vừa chia tay Đồng Cổ Trát đâu phải vậy không biết" Nhược Vũ lạnh lùng nhìn Thường Cảnh Nghi giọng nói không chút hảo cảm


"Tôi sẽ khiến em thích tôi sớm thôi Nhược Vũ"


"Sẽ không có ngày đó, tạm biệt Thường học trưởng"


Thường Cảnh Nghi cuối cùng cũng chịu bỏ Nhược Vũ ra lấy lại bình tĩnh nhìn cô một mình bước về.


Hôm nay cậu bị làm sao ấy nhỉ, Cảnh Nghi ơi là Cảnh Nghi.


Lúc đầu nhìn thấy mấy cái tin trên diễn đàn kia Thường Cảnh Nghi đã bán tín bán nghi đến khi Phỉ Miểu lên tiếng xác nhận cậu mới lo lắng tìm kiếm Nhược Vũ đến khi cả trường chỉ còn vài người Thường Cảnh Nghi mới thấy Nhược Vũ đang khóc lóc một chỗ, xót xa tận tâm can, cậu muốn bước tới ôm cô vào lòng nhưng mà không có can đám đó chỉ còn cách tới đó từng bước từng bước khiến cô bình ổn lại tâm trạng.


Mà cậu lại càng không ngờ tới cô gái đó lại không phải thân thuộc của Nhược gia, nhưng càng nghĩ càng thấy lạ, lần đầu cậu thấy cô ở Thư viện rất giống một người, vô cùng giống nhưng chợt quên mất. Chắc là yêu nên không nghĩ được gì.