*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Liên quan tới ngày thành hôn của Doãn Tu Trúc và Tề Mộ, đồng chí Đại Sơn lại đi tìm đại sư xem một chút.
Tề Mộ ngờ vực hỏi: “Có ổn không thế ạ?”
Tề Đại Sơn vỗ ngực bảo đảm: “Sao lại không ổn, con xem tên của con đấy nếu không phải là ba đi coi thì con làm gì có mệnh tốt như vậy được?”
Tề Mộ suy nghĩ chốc lát rồi tán thành: “Nghe cũng hợp lý, mệnh con đúng là rất tốt.” Dứt lời liền nhìn về phía Doãn Tu Trúc, nói với hắn “Trước đây có Đại Sơn và đại Kiều, hiện tại có anh.”
Doãn Tu Trúc nắm chặt tay cậu dưới gầm bàn, phòng ngừa Tề Đại Sơn lại nói gì đó đáng xấu hổ nhưng nụ cười trên khóe miệng lại không thể nhịn được.
Đại Sơn sởn hết cả da gà, thẳng thắn nói: “Thật buồn nôn.”
Tề Mộ cười lạnh: “Ba và mẹ đã khiến con buồn nôn hơn hai mươi năm rồi.”
Tề Đại Sơn trừng mắt nhìn cậu: “Cho nên con đang cố ý trả thù ba à?”
Tề Mộ đáp: “Sao, không được chắc?”
Tề Đại Sơn cười hề hề: “Được, cứ trả thù nhiều nhiều chút nhé.” Cha mẹ ân ái, con trai cũng ân ái, còn có sự “trả thù” nào tốt hơn điều này nữa đây.
Kiều Cẩn bất mãn lên tiếng: “Sắp tới ngày đại hỉ rồi, hai cha con nhà này nói nhảm ít thôi!”
Tề Đại Sơn hấp tấp bảo: “Anh sẽ đi tìm người xem một chút!”
Đương nhiên là ông sẽ không tìm vị đại sư hai mươi năm trước, chẳng phải Tề Đại Sơn không muốn tìm, mà là không tìm được. Cái nghề xem bói này cũng không dễ làm, như vị Lưu chân quân năm đó chẳng phải đã vì một cú điện thoại của Tề Đại Sơn mà phải đi ăn cơm tù đấy thôi.
Sau khi tính được ngày lành tháng tốt, Tề Mộ nói: “Ba tìm phải ông thầy giả à”
Tề Đại Sơn đáp: “Vậy ba đổi người khác nhé?”
Kiều Cẩn hỏi: “Ngày này không tốt sao?”
Tề Mộ đưa giấy đỏ cho Kiều Cẩn xem, bà vừa thấy cũng nhíu mày.
Doãn Tu Trúc nhìn về phía Tề Mộ, Tề Mộ nói: “Đại sư này bảo rằng ba năm nữa chúng mình hẵng kết hôn.”
Doãn Tu Trúc khẽ run, dùng khóe mắt liếc sang phía Tề Đại Sơn.
Tề Đại Sơn lên tiếng: “Chờ ngày mai ba đi tìm đại sư khác, xem với xỏ gì kì cục vậy!”
Tề Mộ đáp: “Đúng, thế mà cũng nói ra được!”
Doãn Tu Trúc lại chìa tay cầm lấy tờ giấy đỏ, nhìn một chút rồi bảo: “Cứ theo ngày này đi.”
Hắn vừa dứt lời, Tề Mộ chợt sửng sốt.
Tề Mộ nhíu mày lên tiếng: “Ba năm đó…” Cậu tin chắc rằng Doãn Tu Trúc rất muốn kết hôn với mình nên chỉ cho là hắn mê tín “Anh đừng coi mấy lời này là thật, bọn họ…”
“Chờ ba năm cũng được mà.” Doãn Tu Trúc nghiêm túc nói “Tuy chúng ta đã quen biết nhau từ rất lâu nhưng thời gian yêu đương không dài, chờ thêm đâm ra lại tốt hơn.”
Tề Mộ nhìn hắn: “Sao thế? Tiếp tục chờ thì có thể đổi ý à?”
Doãn Tu Trúc mỉm cười: “Nếu như ngay cả ba năm mà cũng không nhịn nổi thì còn nói gì đến chuyện cả đời nữa.”
Tim Tề Mộ đập thình thịch, mơ hồ hiểu ra. Cậu quay đầu nhìn về phía Tề Đại Sơn, hung hăng trừng ông.
Tề Đại Sơn gãi gãi sau ót, than thở: “Con trai gả ra ngoài như bát nước đổ đi…”
Khi ông lấy ra tờ giấy đỏ này liền biết Doãn Tu Trúc sẽ xem hiểu, bản thân cũng dùng một cách uyển chuyển để ám chỉ chuyện hai người bọn họ. Ông và Kiều Cẩn không phản đối chuyện hai người yêu nhau nhưng hiện tại vẫn còn quá trẻ. Hai mươi hai, hai mươi ba tuổi nếu nói chuyện cưới xin thì vẫn hơi sớm chút, Tề Đại Sơn hi vọng bọn họ sẽ có nhiều thời gian mà không phải là do tình yêu cuồng nhiệt nên mới kích động tiến thêm một bước nữa.
Yêu đương và hôn nhân khác nhau, càng cần phải lắng đọng hơn.
Tề Mộ trở lại phòng ngủ của mình liền phun tào với Doãn Tu Trúc: “Đại Sơn đúng là người làm ăn, quả là có tính toán.”
Doãn Tu Trúc biết cậu đang lo cho hắn, bèn dịu giọng nói: “An bài như vậy rất tốt, anh cần khoảng thời gian này…”
Tề Mộ nhìn về phía hắn: “Sao hả? Thật sự muốn đổi ý đấy à” Cậu uy hiếp hắn “Dám nuốt lời liền nhốt anh ở trong nhà rồi khóa cửa lại!”
Doãn Tu Trúc rũ mắt xuống, cười dịu dàng như nước: “Vậy thì tốt quá.”
Tề Mộ thích nhất là dáng vẻ kia của hắn. Khi còn bé trông thấy vậy liền có cảm giác cực kì ngoan ngoãn, lớn rồi thì đương nhiên sẽ không như thế nữa, thay vào đó là ngập tràn sự dung túng, chỉ hận không thể hòa tan cậu. Tề Mộ nhỏ giọng nói: “Anh lại đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì thế hả?”
“Không có.” Doãn Tu Trúc ôm lấy cậu “Chỉ là cần nhiều thời gian hơn để xác nhận xem đây có phải là mơ hay không.”
Tề Mộ quay đầu trừng hắn: “Thế mà dám kêu là không suy nghĩ linh tinh!”
Doãn Tu Trúc hôn lên gáy cậu: “Cho anh thêm thời gian.”
Tề Mộ cầm tay hắn, đáp: “Được rồi, dù sao kết hôn cũng chỉ là hình thức, hiện tại chúng mình cũng chẳng khác là bao mà.”
Doãn Tu Trúc ôm cậu chặt hơn, giọng nói cũng càng ngày càng trầm thấp: “Có thể làm không?”
Tim Tề Mộ đập thình thịch: “Đang ở nhà đấy.” Đã bẩu là không được động tay động chân mà!
Doãn Tu Trúc dỗ cậu: “Chỉ một lát thôi…”
Một lát cái khỉ gì, tin anh thì thà bán nhà đi mà ở!
Ba năm sau.
Lễ cưới của Tề Mộ và Doãn Tu Trúc chẳng hề cầu kì, chỉ mời mấy người bạn thân nhất, cử hành nghi thức đơn giản nhưng đại biểu lời chúc phúc viên mãn nhất.
Gần đây Hứa Tiểu Minh trở thành chủ trì một chương trình giải trí, miệng lưỡi cực kì trơn tru, vô cùng phù hợp với vị trí MC điều hành buổi lễ
Lúc diễn tập hết thảy mọi thứ đều tốt, khi chính thức bắt đầu lại thấy hết sức nghẹn ngào
Có quá nhiều hồi ức, quá nhiều chuyện đã qua, dựa trên mỗi câu nói mà hiện trong đầu từng chút từng chút một. Hứa Tiểu Minh là người chứng kiến từ đầu đến cuối lại không kìm nén nổi.
Cũng may nó vẫn còn bản lĩnh nghề nghiệp đã được rèn luyện hàng ngày, chủ trì đến cuối cùng.
Thời điểm kết thúc buổi lễ, mọi người và cả đôi chồng chồng mới cưới cũng đều lệ nóng doanh tròng.
—— Có hạnh phúc, vui mừng, gửi lời chúc phúc từ tận đáy lòng.
Khi Hứa Tiểu Minh ngồi vào chỗ, Phương Tuấn Kỳ liếc mắt nhìn nó: “Cũng có tiền đồ phết nhỉ.”
Hứa Tiểu Minh lau nước mắt, đáp: “Không cảm động à?”
Thật ra viền mắt của Phương Tuấn Kỳ cũng đỏ hoe nhưng vẫn khá hơn Hứa Tiểu Minh rất nhiều, y nói: “Cậu khóc thành cái dạng này, ai không biết còn tưởng rằng người mà cậu thầm mến vừa kết hôn đấy.”
Hứa Tiểu Minh ở bên ngoài rất chú ý giữ gìn hình tượng, lại chẳng hề e dè gì mà quay sang phía y khóc bù lu bù loa: “Nếu tớ mà có crush thì người kết hôn sẽ là tớ đó!”
Phương Tuấn Kỳ: “…”
Lúc Tề Mộ và Doãn Tu Trúc tới bàn bọn họ để chúc rượu, hỏi: “Lão Ngụy đâu?”
Hứa Tiểu Minh đau “trứng” đáp: “Đi thay bỉm cho con trai rồi.”
Tề Mộ không khách khí chút nào mà cười ha ha: “Thế mà cậu ấy cũng có ngày hôm nay!”
Hứa Tiểu Minh ưu thương nói: “Lão Ngụy có con, hai người thì kết hôn, lão Đổng và đối tượng của cậu ấy đã qua lại được một năm, chỉ còn tớ và tên mập này là không có người yêu.”
Tề Mộ trêu ghẹo nó: “Hứa đại minh tinh mà không có người yêu á?”
Hứa Tiểu Minh rầm rì đáp: “Thứ bọn họ yêu chỉ là khuôn mặt của tớ, không phải chính bản thân tớ.”
Tề Mộ cực kì vui vẻ, nâng chén rượu lên nói: “Nào nào nào, mời khuôn mặt này của Hứa đại minh tinh một ly.”
Hứa Tiểu Minh một liếu ba bảy cũng liều: “Chúc hai cậu bạch đầu giai lão, chúc tớ mãi mãi trẻ đẹp!”
Ngày đại hỉ như thế này, không tránh được việc uống hơi nhiều.
Khi Ngụy Bình Hi trở lại liền bảo rằng: “Vợ tớ bế con về rồi, anh em mình chiến đê!”
Hứa Tiểu Minh cách xa hắn một chút: “Bông đã có chậu ngồi sang bên kia đi, tụi này độc thân thì ở đây là được rồi.”
Đổng Quý Sinh lên tiếng: “Vậy tớ thì sao?”
Hứa Tiểu Minh ghét bỏ đáp: “Sắp cưới đến đít rồi còn gề!!!”
Mọi người cười ha ha.
Ngày hôm nay không chỉ có Tề Mộ quá chén mà ngay cả Doãn Tu Trúc cũng uống không ít. Ngụy Bình Hi vất vả lắm mới được bung lụa, còn chê rượu vang tác dụng chậm bèn dứt khoát cầm chai Mao Đài lên (*) tu như nước lọc.
(*Mao Đài: là một loại rượu của TQ
Người duy nhất còn tỉnh táo chính là Phương Tuấn Kỳ.
Kỳ thực Phương Tuấn Kỳ có thể uống say, lễ cưới của bạn thân dù có say cũng chẳng sao hết. Nhưng mà trời sinh y đã có tính cẩn thận, không muốn để bản thân rơi vào trạng thái mất khống chế.
Cứ uống mãi cuối cùng Hứa Tiểu Minh đã bắt đầu say khướt, sau khi chỉ trích từng người một liền kéo cánh tay Phương Tuấn Kỳ, nói: “Vẫn là tiến sĩ Phương của chúng ta tốt nhất, không có đối tượng nào cả!”
Phương Tuấn Kỳ nghiêng đầu nhìn nó.
Hứa Tiểu Minh ngẩng cổ lên: “Tiến sĩ Phương này, hay là chúng mình ghép thành một đôi, hẹn hò đi!”