Việc đổi lớp này theo lý là không được, hơn nữa cũng sẽ có bạn nhỏ không muốn chuyển đi.
Nhà trẻ không thể so với tiểu học hay trung học được, tụi nhỏ đều còn bé nên rất khó để làm quen với một nhóm bạn khác. Vừa mới thích ứng được hoàn cảnh thì có đứa nào chịu đi đâu do đó, việc chuyển trường là bất khả kháng, còn chuyển lớp thì đúng là không có mấy.
Chỉ có điều chuyện này sau cùng vẫn được thực hiện, Tề Mộ không làm được thì còn có Tề Đại Sơn.
Tề Mộ nói thật ngắn gọn, dễ hiểu cho cha mình, Tề lão đồng chí liền quyết đoán ra tay ngay lập tức.
Hai mươi năm sau, Tề Đại Sơn nhớ lại cuộc trò chuyện ngày hôm đó thật muốn một phát vả chết chính mình luôn.
Tề Mộ: “Ba, con muốn học chung lớp với Tiểu Doãn.”
“Tiểu Doãn?” Đồng chí Đại Sơn quý nhân đa vong sự (*), không nghĩ ra người có cái tên này là ai.
(* 贵人多忘事 là một thành ngữ của Trung Quốc thường dùng để châm biếm những người hay quên trước quên sau)
“E…Đánh dấu chủ quyền ấy…” Suýt chút nữa là nói ra chữ em gái nhỏ.
Tề Đại Sơn lập tức nhớ ra, ông nháy mắt hỏi: “Là đứa nhỏ xinh đẹp kia à?”
Tuy rằng Doãn Tu Trúc là con trai nhưng mà hắn đẹp là sự thật. Vì thế Tề Mộ nghiêm túc gật đầu: “Vâng.”
“Tốt lắm.” Tề Đại Sơn vui mừng hớn hở, “Tiểu tử thối còn biết nghĩ cách hơn ba rồi đấy”
Tề Mộ nghe không hiểu, bất quá cậu quả thật là có ý nghĩ như thế: “Cậu ấy ở lớp số 3 toàn bị bắt nạt, con không tiện bảo vệ.”
Tề Đại Sơn cười ha ha đáp: “Được, mới còn nhỏ đã biết thương người ta rồi”
Tề Mộ lại nói tiếp: “Con cũng hỏi cậu ấy rồi, cậu ấy cũng muốn học chung một lớp với con.”
“Được rồi.” Tề Đại Sơn gõ gõ nhịp, “Ba sẽ giúp con”
Tề Đại Sơn mà ra tay thì cô giáo Tiểu Trương làm sao mà chống đỡ được? Cô không phải là vì bao tiền lì xì nặng trịch trên tay mới đồng ý mà là cô cảm thấy Tề tổng nói rất có đạo lý: Doãn Tu Trúc là một đứa nhỏ đáng thương, có thể cùng Tề Mộ kết bạn ấy là duyên phận. Đây cũng chính là lấy nhu thắng cương, không chừng Doãn Tu Trúc có thể đè được Tề Mộ Mộ đấy.
Không thể không nói, cô giáo Tiểu Trương và đồng chí Tề Đại Sơn đều rất có năng lực làm nhà tiên tri, mà xui quỷ khiến thế nào lại đoán trúng cả tương lai.
Mùa hè trôi qua, lúc khai giảng Doãn Tu Trúc chuyển sang lớp số 3.
Tề Mộ long trọng giới thiệu Doãn Tu Trúc với đám bạn tốt của cậu.
Hứa Tiểu Minh và Phương Tuấn Kỳ phải chịu khuất phục trước dâm uy mà trở thành bạn của cậu, lúc này cũng chỉ có thể cười ha ha nói: “Đã sớm biết.”
Làm sao có thể không quen được chứ? Ai mà không biết tiểu bá vương này ngày nào cũng lượn qua lượn lại lớp số 2 là vì bảo vệ cái tên bệnh thần kinh kia.
Hứa Tiểu Minh và Phương Tuấn Kỳ nghiêm túc cùng nhau ngầm thảo luận: “Rốt cuộc thì bệnh thần kinh có bị lây không ta?”
Phương Tiểu Mập nói: “Lớp chồi số 2 đều bảo là sẽ bị lây đó.”
Trong mắt Hứa Tiểu Minh có chút kinh sợ: “Lây bệnh rồi thì sao?”
“Nghe nói là sẽ phát điên, trên người có thể mọc lông dài!”
Hứa Tiểu Minh im rồi lại im: “Trên người Doãn Tu Trúc có à?”
Phương Tuấn Kỳ cũng trầm mặc: “Không…” Da hắn trắng nõn nà, so với các bé gái trong lớp còn sạch sẽ hơn.
Hứa Tiểu Minh thở dài, sâu xa nói: “Nếu bàn về việc nổi điên thì còn có người so được với Tề Mộ sao?”
Phương Tuấn Kỳ: “…” Đúng là không có ai.
Cho nên Tề Mộ còn đáng sợ hơn cả bệnh thần kinh cái quỷ gì đó!
Một năm học tại lớp lá này là năm mà bé con Doãn Tu Trúc 5, 6 tuổi cảm thấy cực kì hạnh phúc. Không có ai bắt nạt hắn, không có ai mắng hắn, cũng không ai nhắc tới mẹ của hắn. Hắn đi theo sau Tề Mộ như đứng ở dưới vầng thái dương sáng rực rỡ nhất, bóng tối xung quanh không cách nào tới gần.
Thật tốt. Có thể gặp được Tề Mộ thật sự là quá tốt.
Tháng 3 năm sau mùa cỏ mọc én bay (*), sinh nhật của Tề Mộ rốt cuộc cũng tới.
(*ý chỉ mùa xuân)
Sinh nhật âm lịch của cậu vào ngày cuối tuần, vừa vặn có thể tổ chức ở nhà. Ngày sinh nhật dương lịch là vào thứ ba, Tề Đại Sơn đương nhiên sẽ ra mặt chuẩn bị cho con trai mình.
Ông sớm an bài trợ lý xin phép phía nhà trẻ tổ chức bữa tiệc nhỏ chúc mừng sinh nhật Tề Mộ.
Đối với những thứ này trong nhà trẻ thường ngầm đồng ý, coi như là một hoạt động ngoại khóa. Nếu phụ huynh đã muốn làm thì bọn họ cũng sẽ tận lực phối hợp.
Tề Mộ là một người rất nổi tiếng trong trường, bên lớp chồi số 3 được cậu “chiếu cố” bên lớp chồi số 2 cũng đều đang ăn bánh ngọt ngon lành, dồn dập nói lời chúc mừng sinh nhật cậu.
Ngay cả các giáo viên cũng đầy nhiệt tình, từng người đều cảm thấy thật phấn chấn trong lòng —— Ôi cảm ơn Đảng và Nhà nước, sinh nhật vào tháng 3 mang ý nghĩa là năm nay Tề đại ca có thể đi học tiểu học, không cần ở lại thêm một năm nữa.
Tề Mộ cáu kỉnh đáp: “Ước rằng cậu đừng có bị đấm một cái mà đã khóc”
Hứa Tiểu Minh phát cáu: “Tớ không có!”
“Vậy cậu có muốn thử không?”
“Thử… Cái quỷ ấy!” Hứa Tiểu Minh chạy biến.
Tề Mộ đảo mắt nhìn về phía Doãn Tu Trúc: “Cậu ăn sô cô la không?”
Doãn Tu Trúc lắc đầu nói: “Cho cậu ăn.”
“Chúng ta mỗi người một nửa!” Tề Mộ tự quyết đem chiếc bánh sô cô la kia cắt làm hai rồi chia cho Doãn Tu Trúc một miếng.
Thật ra Doãn Tu Trúc không thích ăn sô cô la, nhưng lúc này lại đang ăn hết sức cẩn thận, nếu nói đây là miếng bánh ngon nhất trên đời cũng không quá một chút nào.
Hai người bọn họ ăn cùng một thứ nhưng điệu bộ khi ăn lại hoàn toàn bất đồng.
Một người ăn một miếng là dính kem đầy miệng; một người thì vô cùng tao nhã, trên mặt không bị lem luốc, ngay cả tay cũng chẳng hề bẩn một chút nào.
Trong lòng Tề Mộ âm thầm nể phục Doãn Tu Trúc, một người ưa sạch sẽ, thậm chí còn sạch hơn cả con gái.
Cậu vừa ăn bánh vừa nhìn hắn chằm chằm. Lúc sau liền như nghĩ tới một chuyện gì đó
“Đúng rồi, bao giờ mới đến sinh nhật cậu?
Doãn Tu Trúc sững sờ, không biết phải trả lời thế nào.
Tề Mộ nói: “Tớ sinh ngày 28/03, âm lịch là ngày 18/02, còn cậu thì sao?”
Doãn Tu Trúc lắc đầu đáp: “Tớ không biết.”
Tề Mộ không nghĩ quá nhiều, cậu lên tiếng: “Không nhớ rõ là bình thường thôi, lúc trước tớ cũng thế, phải mấy năm sau mới có thể nhớ kỹ được đó.”
Doãn Tu Trúc không phải là không nhớ được, mà căn bản là hắn không biết, bởi vì ——
“Tớ chưa từng tổ chức sinh nhật bao giờ cả”
“Không một lần nào á?” Tề Mộ mở to mắt, “Làm sao có thể như thế được? Chẳng phải một năm thường tổ chức một lần sao, khụ, tớ thì đã ăn sinh nhật lần thứ 2 rồi (*)”
(*Ở Trung Quốc thường có hai ngày sinh nhật 1 âm lịch 1 dương lịch)
Doãn Tu Trúc nhỏ giọng nói: “Không ai nói nên tớ không biết ngày sinh nhật của mình là vào ngày nào hết”
Tề Mộ ngẩn ngơ, có chút không hiểu, sao không có ai nói cho cậu ấy biết vậy? Cha mẹ cậu ấy đâu rồi?
Mặc dù không rõ lắm nhưng Tề Mộ biết Doãn Tu Trúc không thích nhắc đến chuyện trong nhà mình. Cậu nghĩ một lúc, gõ gõ thành nhịp: “Tổ chức sinh nhật ấy à chính là ăn bánh ngọt và cầu nguyện. Nào, cậu lại đây”
Hắn kéo Doãn Tu Trúc đến trước cái bánh ngọt, cầm mấy cây nến cắm lại: “Cậu mau tới cầu nguyện đi.”
Doãn Tu Trúc sững sờ.
Tề Mộ nói: “Tớ chia cho cậu một nửa sinh nhật tớ, tới ước đi nào”
Viền mắt Doãn Tu Trúc đỏ hỏe, những lời nói dễ nghe mà hắn từng thấy đều là do Tề Mộ nói cho hắn.
Có thể chia cho hắn nửa ngày sinh nhật sao? Thật sự là có thể sao?
Tề Mộ giục hắn: “Nhanh lên, nếu không cầu kịp thì tinh linh ước nguyện sẽ đi mất đó.”
Doãn Tu Trúc nghiêm túc gật đầu, hắn nhắm mắt, hai tay nhỏ bé chắp lại.
Cầu nguyện…
Nguyện vọng của hắn liền hiện lên rõ ràng, minh bạch trong đầu
—— Con muốn cùng Tề Mộ bên nhau mãi mãi
Doãn Tu Trúc mở mắt ra, Tề Mộ vội vàng nói: “Tuyệt đối không được nói nguyện vọng ra, nói ra sẽ mất linh.”
Doãn Tu Trúc vô cùng cẩn thận đáp: “Tớ sẽ không nói.”
Nhưng Tề Mộ lại thấy tò mò: “Cậu ước cái gì vậy?”
Doãn Tu Trúc muốn nói cho cậu biết nhưng lại sợ không ứng nghiệm nữa, biểu tình cực kì xoắn xuýt.
Tề Mộ thấy hắn khó xử, vội vàng lên tiếng: “Được rồi được rồi, đừng nói nữa.”
Doãn Tu Trúc dùng sức gật gật đầu, trân trọng đáp: “Không thể để mất linh được.”
Tề Mộ cười lộ răng nanh nhỏ: “Hì hì, cậu yên tâm, tinh linh ước nguyện trong sinh nhật tớ lợi hại lắm, mỗi lần tớ cầu nguyện đều thành công cả.”
Vị “tinh linh ước nguyện” Kiều nữ sĩ đang làm việc ở nhà bỗng dưng hắt xì một cái.
Từ tận đáy lòng Doãn Tu Trúc hi vọng điều ước này có thể trở thành sự thật.
Đáng tiếc rằng những chuyện hắn mong đợi xưa nay chưa bao giờ có thể tự mình kiểm soát được.
Lúc sắp tốt nghiệp nhà trẻ chuẩn bị vào tiểu học, Tề Mộ nói cho Hứa Tiểu Minh một tin vui động trời.
Tiểu bá vương không học ở trường tư Quốc Thụy trực thuộc nhà trẻ mà lại báo danh ở một trường tiểu học công lập khác.
Tác giả có lời muốn nói: Đừng hoảng, hai đứa này dính nhau như keo chó ấy mà.
=================
Tôi có cái bệnh nghề nghiệp là thường hay viết mọi thứ ra thuần việt càng nhiều càng tốt, nhưng mà đối với việc edit đam mỹ như thế này thì việc edit thuần việt quá nó cũng có cái dở đó là mất văn phong đặc trưng của Trung Quốc. Vì thế đôi lúc tôi vẫn hay để lại mấy từ hán việt mà mọi người quen thuộc ví dụ như “bất quá”,.. còn thành ngữ thì nếu tìm được thành ngữ nào có ý tương tự trong tiếng Việt thì tôi sẽ edit sang còn không thì sẽ để nguyên hán việt rồi chú thích bên dưới nhé.