- Phong Di đâu!!!!!- Vị thầy giáo mặt xám ngoét, hùng hổ hỏi cậu học sinh
- D...dạ...Phong...Phong...sang bên kia rồi ạ!- Cậu học sinh run lẩy bẩy chỉ tay về phía bờ tường cao gần 2m
- Trời...trời ơi...nó đúng là "Ác ma học đường"...20 năm nay tôi chưa từng thấy học sinh nào như vậy...- Ông thầy cứng đờ người, thất thần nhìn. Toàn thân run rẩy
- Thưa thầy! Phong ca...nhờ em đưa thầy cái này...- Một học sinh chạy tới, rụt rè đưa tới trước mặt người thầy hồn vía bay tận phương nào 1 mảnh giấy nhỏ. Thầy giáo trừng mắt, giật lấy mảnh giấy. Chưa tới 3 giây...
- TRẦN. PHONG. DI...Tôi giết em!!!!!
.
.
.
Tiếp tục nào
.
Quán coffe gần cổng trường
Một "thằng con trai" với mái tóc cắt ngắn nhuộm vàng, chân đi giày thể thao Adidas trắng, quần jean và áo somi trắng. Vai đeo balo trắng đen in hình Kurumi ( Date A Live), cao tầm m50 đang nhìn cái cổng trường và...cười nhăn nhở!? Bộ dạng rất giống mấy thằng công tử cà lơ phất phơ chuyên đi ghẹo gái.
Vâng...và đó chính là miêu tả sơ qua về tôi, đứa vừa chọc thầy giám thị tức nổ óc bằng tờ giấy vẽ hình cái mặt cười le lưỡi và hai tròng mắt đảo liên hồi. Í hí hí...quên chưa nói, khả năng thiên bẩm của tôi là chọc cho người ta tức điên nhưng không làm gì nổi!!!
Mà lỗi đâu phải do tôi, do ông ấy cứ lải nhải mãi mấy cái nội quy vớ vẩn đấy chứ. Với lại tôi có làm gì quá đáng đâu! Tôi mới đập cho thằng oắt con hỗn xược đó sưng một bên mắt thôi mà!
Hiện tại là tâm trạng tôi hết sức vui nhé! Không vui sao khi mà cái đầu chứa toàn mấy trò nghịch vừa chọc điên người ta thành công cơ chứ!
- Chị! Cho em cốc matcha trà xanh đi!- Tôi cười lãng tử với bà chị chủ quán.
Phải thú thực một điều là với bộ trang phục và mái tóc này, các bạn dễ dàng hình dung ra một tên hotboy nức tiếng đấy nhé!
Không ngoài dự tính, bà chị gái mắt hiện rõ hai hình trái tim bự chảng, si mê đẩy cốc matcha ra chỗ tôi.
- Miễn phí cho "cưng" đó!- Cái giọng nói ngọt xớt - biểu hiện của căn bệnh mê trai mãn tính làm tôi nổi da gà
- Cảm ơn chị gái xinh đẹp!- Dù có hơi mắc ói nhưng tôi vẫn nháy mắt cực đẹp với bà chị. Thế đấy! Cái lợi hại của trai đẹp dù tôi chẳng phải trai! Và bà chị đó có nghĩ mình bị les khi vừa mê muội một con nhóc con?
Tôi là retrap, nói đơn giản thì là tomboy. Tôi chẳng thể chịu nổi việc cứ phải ỏng ẹo, làm duyên làm dáng hay tút tát hàng tấn phấn như mấy đứa con gái trong trường. Tôi chỉ mới chuyển về Frozen Star này 1 tháng. Một tháng đủ để tôi hiểu hết về ngôi trường mà ông chú hơn tôi 10 tuổi đang làm hiệu trưởng. Thật kinh khủng, đám con gái ở đây toàn là tiểu thư. Mà các bạn cũng biết bọn tiểu thư sinh ra trong nhung lụa thì như thế nào rồi đấy.
.
.
.
Tôi ngồi trên chiếc ghế gỗ bên ngoài quán nhìn cổng trường, trong đầu suy đoán xem bây giờ ông thầy giám thị yêu quý có điên tiết mà viết tên tôi lên bảng tin trường hay không. Mà chắc khỏi cần suy đoán, 1 tháng nay tôi luôn là đứa vinh hạnh có tên viết bằng mực đỏ trên tấm bảng: " Những học sinh vi phạm nội quy"! Ahihi! Hôm nay tự dưng thấy trời đẹp quá chừng luôn á!
Một anh chàng với mái tóc bạch kim, gương mặt đẹp trai cùng body như siêu mẫu lướt qua đồng nghĩa với việc cái cổ của tôi di chuyển theo. Úi...đừng nhìn tôi như vậy! Dù sao thì Phong đại ca đây vẫn còn 75% gái cơ mà! Và nếu như cơ thể người có 70% nước thì đến 60% máu mê trai ngự trị trong tôi!
Anh chàng đẹp trai ngồi xuống chiếc ghế bên kia, tay cầm điện thoại bấm bấm! Kute dữ!~
- Này cậu gì đó ơi!- Một ngón tay gõ lên vai tôi.
- Gì vậy???- Tôi cau có quay lại nhìn tên mắc dịch làm phiền mình. Nhưng hỡi ơi,vừa quay lại thì lương tâm tôi đã cất lên 3 từ: "ĐẸP TRAI QUÁ!!!"
.
.
.
Tình hình là tôi đang bị tên vừa nãy hút mất hồn vía. Anh đẹp trai kia chỉ là cái đinh gỉ so với người này.
Gương mặt đúng chất hotboy, nụ cười thân thiện, nước da rám nắng, mái tóc đen để tự nhiên hiện rõ sự hiền lành ấm áp. Nhưng dù vậy, cái điều đáng phẫn uất là cậu ta...cao hơn tôi =.= cả 1 cái đầu. Ôi ôi!~ Hotboy! Kool boy! Kute boy!
Và hình như bộ mặt lúc tôi quay ra "ngầu" quá hay sao mà nụ cười của cậu ta hơi e dè. Trời ơi...mất mặt quá!!
Dù cho cái bộ dạng thảnh thơi này của cậu ta không giống người đi hỏi nhưng kể xấu trường là nghề của tôi thì không thành vấn đề!
30 phút sau
- Vậy đó!- Nhờ tài tóm tắt cực kì nhanh gọn của tôi, toàn bộ điểm xấu, điểm tốt được liệt kê toàn bộ. Dĩ nhiên là đã được thêm mắm dặm muối cho sinh động rồi!
- Ừm...cũng thú vị ha!- Cậu ta mỉm cười, tay xoa cằm
- Vô đó cậu mới thấy hết!- Tôi xua tay, nhăn nhở
- Mình hỏi cái này nha!- Cậu ta đột ngột đề nghị
- Ờ...ờ...hỏi gì hỏi đi!- Tôi cười. Hỏi gì cũng được đó anh chàng đẹp trai!~
- Cậu là con gái hả??? Phải không?
1...
2...
3...
Trời mau xuống giết con đi!!!! Trời ơi trời hỡi!!!! Dù Phong Di con đây không giống con gái nhưng ít nhất cậu ta cũng là trai, phải thông suốt hơn mấy bà mê trai chứ!!!
- Cậu...cậu...- Tôi run run chỉ tay về phía cậu ta, mắt đỏ bừng như ma cà rồng.
- A...a...mình xin lỗi!!!- Cậu ta rối rít chắp tay xin lỗi, gương mặt bối rối
- Aaa...sao số tôi khổ dữ vậy nè trời ơi...- Ngược với bộ mặt kinh dị vừa nãy, tôi ôm đầu kêu than. Muốn khóc...muốn khóc...
- Cậu sao vậy???- Cậu ta nhìn dáng vẻ suy sụp của tôi, hoang mang, bộ dạng bối rối như mới gây ra tội gì nặng lắm
- Cậu là người thứ một trăm...- Tôi nặng nề nói
Cậu ta ngu ngơ một lúc rồi hỏi lại, mặt rõ ngu:
- Một trăm gì?
- Người thứ một trăm hỏi tôi câu đó!!!- Tôi nói như muốn hét vô cái bộ mặt đẹp trai kia! Giời ơi là giời!!!!
- Khục...Hahaha!!!- Ngơ ngẩn một lúc, cậu ta cười phá lên. Tôi trố mắt nhìn. Gì...gì đây???
- Cậu thật sự rất thú vị đó!- Cậu cười giống như trẻ con.
- Thú...thú vị???- Khóe môi tôi co giật, nhắc lại lời cậu ta.
- Yes! Hi vọng sẽ gặp lại cậu!- Cậu ta cười rồi bỏ đi mất hút
Má ơi...tôi vừa gặp người ngoài hành tinh hả?
Vội vàng tìm cái điện thoại xem lại ngày tháng, chắc chắn rằng mình chưa bay tới chiều không gian khác, tôi thở phào.
Ngày hôm nay thật quái dị! Nên cảnh giác hơn mới được...Trong cái may có cái rủi mà =="
.
.
.
Tách...
Đèn sáng hiện rõ mọi thứ trong nhà. Tôi khẽ thở dài. Hai vị phụ huynh bỏ đi du lịch, ông anh quý hoá viện cớ đi thực tế với bạn. Gì chứ, nói thẳng là đi tán gái cho gọn. Túm lại là còn mình tôi trong nhà. Xem ra chuẩn bị làm bạn lâu năm với mì gói rồi. 3 người nhớ đấy, về con bắt đền T^T!!!
Sau khi tắm táp, nhá hết 2 gói mì tôm...sống (!?) nào nào, đừng nhìn tôi như vậy. Một đứa con gái hết 9 phần đoảng như tôi thì làm ăn gì? Bảo tôi vào bếp á? Thà kêu tôi đi chém người với trốn học còn hơn!
21:00
Sau khi cày nát mấy bộ Anime, tôi mới vào bàn làm bài. Dù trong 1 tuần 7 ngày hết 5 ngày trốn tiết, giờ học không ngủ cũng lén đọc truyện nhưng tôi đây chăm học lắm nhé! Ahihi...ngại quá! Chả qua tôi mắc bệnh "Lười bẩm sinh, lười kinh niên, lười hết phần người ta" thôi! Tôi biết rõ không học không có tương lai. Ba mẹ không thể nuôi tôi cả đời được, tôi chưa ngốc tới mức không ý thức nổi việc này!
Đang cặm cụi làm bài thì gió từ ngoài cửa sổ thổi vào bay hết giấy tờ trên bàn. Hơ hơ...thấy rợn rợn...•o°
Tôi chạy ra đóng cửa sổ. Trời hôm nay đầy sao, giống một biển kim cương vậy! Liệu nhà của tên ngoài hành tinh sáng nay là ngôi sao nào nhỉ? Hắn làm thế nào mà tới được Trái Đất?
Rồi tôi tự vả cho mình mấy phát. Tự nhiên nghĩ tới cậu ta làm gì vậy? Bực mình ghê luôn, may là cậu ta...đẹp trai chứ nếu không tôi táng cho vài nhát rồi! Dám hỏi ta câu đó! Người khác hỏi á! Rụng răng nghen! Mà tự dưng thấy...ghê ghê! Nhỡ cậu ta là người Sao Hoả thật thì...ôi tôi không nghĩ nữa đâu!!!! Cậu ta mà đưa cả binh đoàn ngoài không gian tới thì toi mạng!!!
À khoan...có khi nào...cậu ta trốn nhà thương...
No!
Chẳng lẽ một thằng đẹp trai như vậy lại bị khùng?
Nhưng đâu có thằng nào bình thường mà lại đi hỏi con nhà người ta mấy câu kì quái vậy chứ?