Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc

Chương 7

Triêu Mặc là một người có cuộc sống vô cùng đơn giản, mặc dù cưới thiếp, cũng không có ném thẻ vào bình rượu, săn thú, du thuyền, uống rượu hoa, làm những hoạt động quyền quý, phần lớn thời gian đều ở trong Mặc phủ, xuyên qua các vườn hoa, thỉnh thoảng ra cửa cũng là vì tìm thức ăn cho con chim bói cá hoặc thông khí.

Nghe nói năm ngoái, còn đặc biệt xuôi nam, bái phỏng sư phụ nuôi chim ở vùng núi, học tập kinh nghiệm, thu thập chim bói cá - loài chim được yêu thích nhất ở phương Nam, còn cố ý mang về mấy con, nghe nói sinh sôi nẩy nở không tệ.

Hiền phi mặt mũi hiền lành đáp lời: Lần này đi ra ngoài nhất định có thêm không ít kiến thức? Ấn tượng của quan viên và người tài năng ở phương nam đối với Mặc nhi khẳng định rất tốt...

Lời này của bà tự nhiên đưa tới sóng gió nhỏ, khi người người cho là Triêu Mặc tiến bộ thì hắn lại nuôi him bói cá đẻ trứng, chuyện này không giải quyết được gì.

Nháy mắt, Thần Quang gả vào vương phủ được nửa tháng, cuộc sống của trắc phi khiến cho đôi tay đẹp lên không ít, vẫn còn hơi nứt da, nhưng rất nhanh sẽ biến mất, ngay cả đỏ ửng do gió thổi trên mặt cũng bắt đầu chuyển mờ, điểm này nàng quả thật tốn ít công sức, ngày trước bảo điển dưỡng nhan trong nhà không ít, dựa vào trí nhớ, dùng hai cây hoa đào duy trì, hợp với mấy vị thuốc tầm thường, mỗi ngày ngâm nước thoa mặt, gia tăng tính chất của da, da thịt lại toả sáng thần kỳ, Thanh Liễu Thanh Đồng luôn ở cạnh cũng kinh ngạc vì phát hiện, than thở không ngừng.

Bất kể sinh ở hoàn cảnh nào, xinh đẹp vĩnh viễn đều là chứng thông hành nhanh và tiện nhất của nữ nhân, Thần Quang nhận định đây là mới bắt đầu, bất kể tiềm lực của thân thể cổ này như thế nào, nàng cũng chỉ có thể cải thiện.

Triêu Mặc đã quen dậy sớm chạy bộ, nàng không lên tiếng gì nhưng lại đi theo, mới đầu Triêu Mặc còn buồn bực nhìn nàng: trang phục bằng vải bố, búi tóc đơn giản rõ ràng là dáng vẻ mềm mại dịu dàng, lại ăn mặc anh khí, tạo ra vẻ đẹp khác biệt, khiến nam nhân vui tai vui mắt.

Hắn chạy nàng cũng chạy, hắn đi nàng cũng đi, hắn dừng nàng cũng dừng.

“Ngươi làm gì?”

“Nô tì muốn cùng điện hạ, nô tì muốn có một thân thể khỏe mạnh.”

“...” Chưa từng nghe nói nữ nhân cũng luyện công buổi sáng?

“Có thể chứ, điện hạ?”

“...”

Nếu hỏi trước, hắn tự nhiên không cho phép, nhưng hiện tại thấy bộ dáng của nàng hết sức thú vị, Triêu Mặc lại có tâm tình tốt hất đầu, kêu chạy tiếp, Thần Quang cười thầm, căng chân đuổi theo.

Lúc này chiều cao của nàng và hắn tương tự, chân cũng dài như nhau, hắn không bỏ rơi được nàng. Trừ phi tăng nhanh bước chân, nhưng như thế thì không phải luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ dưỡng sinh.

Cuối cùng sau một trận tuyết tan, hương thanh thuần của mùa xuân tràn ngập bốn phía, Triêu Mặc lau mồ hôi trên trán, “Sao ngươi chạy giỏi như vậy?”

“Nô tì không chỉ có thể chạy còn có thể nhảy, lật một ngọn núi cũng không có vấn đề gì.”

“Nữ nhân không phải đều nên yêu kiều làm nũng sao?”

“Đó là đại tiểu thư nuôi ở khuê phòng, không có rèn luyện, xương không dùng được.”

“Ngươi từng rèn luyện?”

“Ừ, nô tì thuở nhỏ bần hàn, khổ cực gì cũng từng chịu.”

“Hiện tại đi theo ta, ngươi không phải chịu khổ nữa, mỗi ngày chờ ăn cơm là tốt rồi.”

“Cơm cũng chia cay đắng và ngọt, nô tì sợ cơm đắng.”

“Cơm sao lại đắng?” Triêu Mặc tò mò.

Thần Quang nhất thời không có mồm miệng lanh lợi lúc trước, nhàn nhạt cười một tiếng, má phấn lại còn tươi đẹp hơn hoa đào, cúi đầu nói, “Điện hạ không có ở bên cạnh tức là khổ (đắng)...”

Triêu Mặc lặng yên.

“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm ngọt.” Hắn lại cười một tiếng, đẹp như mặt ctrời, kéo tay của nàng, đây là lần đầu tiên hắn nắm tay của nàng, Thần Quang không khỏi nhớ tới một câu nắm tay đến chết, bên nhau đến già, thầm than trong lòng, chỉ mong làm vợ chồng với hắn khi trẻ, làm bạn với hắn khi già.

Trở về lau mặt, lau khô tay thì thức ăn nóng hổi đã dọn xong, Thanh Liễu Thanh Đồng không hổ là người từ La phủ ra ngoài, làm việc cho tới bây giờ cũng hết sức tốt đẹp làm cho không người nào bắt được lỗi, bất kỳ chủ tử đều sẽ thích họ.

Triêu Mặc cầm đũa ngọc lên, Thần Quang cũng cầm lên theo, hắn húp một chớp cháo, nàng cũng húp một hớp, khi Triêu Mặc cho là nàng sẽ gắp thức ăn theo mình thì nàng lại gắp phần mắt cá trước mặt ra, đặt nhè nhẹ ở trong chén hắn.

Triêu Mặc sửng sốt, đáy mắt rất là dịu dàng nhìn nàng.

Thanh Liễu Thanh Đồng che miệng cười trộm, lặng lẽ thối lui, trong mắt người ngoài, chủ tử dĩ nhiên là vừa mới lấy nhau, mặt mày đưa tình.

“Tại sao không gắp cho ta phần thịt tốt nhất kia?” Triêu Mặc thong thả ung dung nhai mắt cá.

“Khi còn bé, nô tỳ rất được phụ thân thương yêu, mỗi lần ăn cá, đầu tiên phụ thân đều lấy mắt cá đặt ở trong chén nô tì, nhìn nô tì ăn xong mới có thể cười ha hả uống rượu ăn cơm. Cứ như vậy, nô tì thích cá, chỉ cần có điều kiện nhất định mang lên một dĩa, chờ phụ thân lấy mắt cá cho ta. Ở trong lòng nô tì, mắt cá là một phần tình ý... rất nặng...”

Triêu Mặc cười mà không nói, gắp một phần thịt cá cho nàng.

Thần Quang khẽ mỉm cười, ăn say sưa ngon lành. Rất hưởng thụ phương thức chung đụng mang theo một tia ngọt còn có một tia ấm này, bất kể cả hai rốt cuộc có mấy phần thật lòng, mặt ngoài có thể tình ý triền miên như vậy cũng không tệ.

Bằng lương tâm nói Triêu Mặc đối với nàng rất tốt, mỗi khi Đế Quân ban thuởng châu báu tơ lụa, Triêu Mặc luôn tặng cho nàng trước tiên, phần còn dư lại, mới sai người cất vào nhà kho. Phàm là trái cây hoàng gia được ban, luôn luôn phân một nửa cho nàng, nàng giữ lại, cũng không chịu ăn, luôn là phân ra một nửa, chờ Triêu Mặc ăn xong, sau đó cười híp mắt đem ra, mỗi lúc này, ma ma sẽ thoả mãn gật gật đầu.

Mặc dù “cái tốt” của hắn có một phần nguyên nhân là do La Trường Khanh, nhưng tốt chính là tốt, Thần Quang chưa từng chịu uất ức, nếu được người giàu thích thì cứ hưởng thụ, cần gì khiến mình không được tự nhiên, người so đo quá nhiều vĩnh viễn không sung sướng.

Mặc vương phủ cũng có một Tàng Thư Các, xa không bằng phụ thân đại nhân, Thần Quang nhìn nhìn, phần nhiều là mấy tác phẩm a dua nịnh hót đương thời, không có tác dụng lớn, thật may là Triêu Mặc không thích đi học, dù thích, chỉ sợ cũng không có tác dụng lắm.

Ngược lại thư phòng của hắn lãi bày mấy quyển văn tập thật hay, đều mới tinh, có thể thấy được chủ nhân của bọn nó rất ít động tới.

Triêu Mặc đang ở hậu hoa viên đào con giun, mỗi khi đào được một con liền ném vào trong lồng tre, chim bói cá đang lim dim lập tức vui vẻ, ung dung tao nhã nhai kỹ nuốt chậm. Thần Quang đi tới, khoát khoát tay lụa, chim bói cá mập mạp lập tức trợn mắt nhìn, nàng khẽ giật mình, chưa từng thấy lòai chim có linh tính thế này.

“A Lục không thích nữ nhân.”

“Nó là con cái?”

“Ừ.”

Con chim mập này, Thần Quang tức giận nhìn nó một cái, liền ngồi xổm xuống cạnh Triêu Mặc, “Sao Điện hạ luôn cho nó ăn giun?”

Chim bói cá mập ước chừng có thể nghe hiểu tiếng cngười, cho là Thần Quang muốn ngăn trở nó ăn, liền kêu mấy tiếng.

“Nó từ nhỏ đã ăn cái này, thỉnh thoảng cũng sẽ ăn ít côn trùng, hiện tại trời lạnh, thức ăn tự nhiên đơn điệu.”

“Quê hương của ta đều cho loại chim này ăn cá tôm, thật mới mẻ, không quá mấy ngày lông vũ đẫy đà sáng bóng, nhảy đánh như ưng, ánh mắt cũng sắc bén giống như ưng, đẻ trứng cũng mau.”

“Thật?”

“Đó là đương nhiên. Phương Bắc đều là do phương Nam đưa đồ tới, không tiện cho ăn cá tôm sống, liền đổi thành hoa màu côn trùng, ngược lại khiến cho chim béo ụt ịt, ít đi dã tính ngày trước.”

“Như vậy... Lão đầu chuyên bán côn trùng ngày trước ta gặp là tên lường gạt.”

Thần Quang lôi kéo tay của hắn đi ra vương phủ, thị vệ lái xe ngựa, chọn một suối cạn ở ngoài thành, lớp băng hòa tan cũng còn một tầng thật mỏng, dùng ngón tay nhẹ nhàng đâm một cái liền nứt ra.

Thả một cái lưới mỏng như sợi tóc xuống liền chụp được chính xác, chỉ chốc lát thùng gỗ đã đầy, tôm cá đều tươi, chim bói cá mập ăn không hết còn có thể nuôi.

Cảnh trí xinh đẹp trước mắt, vừa xanh ngắt vừa tuyết trắng, Triêu Mặc tựa hồ có hăng hái, dứt khoát ngồi xuống thả câu, thỉnh thoảng quan sát Thần Quang nhàn nhã bên cạnh.

“Lạnh không?” Tâm tình của hắn rất tốt.

Thần Quang khoác áo lông, chà xát tay nhỏ bé đỏ lên, thật là hơi lạnh.

“Bảo người làm làm đi, ngươi qua đây câu cá với ta.”

“Ừ.”

Nàng theo thói quen dựa sát vào hắn, hương thơm vẫn như cũ, Triêu Mặc cười cầm tay của nàng, vuốt vuốt, đặt ở trong ngực. Một cỗ nhiệt độ thoải mái bao trùm hai tay mịn màng, sắc mặt Thần Quang trở nên hồng, quay đầu đi.

“Ngươi còn biết chơi hơn nam nhân.” Thứ nàng biết thật không ít, vui vẻ tràn ra từ con ngươi lúc bắt tôm cá vừa rồi chứng tỏ nữ nhân này cũng rất hoang dã.

“Điện hạ chê cười, nô tì sanh ở phương nam, phụ thân rất có nghiên cứu với hoa điểu cá côn trùng, cũng tiêm nhiễm cho nô tỳ một chút.”

“Như vậy ngươi biết đấu dế không?”

“Dĩ nhiên, nô tì còn có thể chọn dế.”

Triêu Mặc hiển nhiên không tin, trong phòng của hắn có con Kim Giáp Đại Tướng Quân, trăm trận trăm thắng, rất là nổi danh ở đế đô, nhiều lần suýt bị phụ hoàng giết chết, chỉ vì hắn trừ trồng hoa nuôi chim, không còn công tích gì khác.

“Hay là, chúng ta chơi một chút?”

“Tốt, nếu như nô tì may mắn thắng, có thể cầu xin điện hạ đáp ứng nô tì một chuyện hay không?”

“Ngươi nói.”

“Đừng đuổi Trần phu tử ra phủ, mỗi ngày chừa chút thời giờ đi học luyện chữ.”

Tròng mắt đen của Triêu Mặc ngưng tụ, nghiêng đầu nhìn chòng chọc nàng thật lâu, giễu cợt nói, “Sao ngươi lại đáng ghét như ma ma, ta đi học sẽ đau đầu, hay là ngươi theo ta.”

Thần Quang không chút do dự gật đầu một cái, tay phải rời đi ngực của hắn, nâng ngón út của hắn lên, lôi kéo, một lời đã định.

Tay kia thoang thoảng mùi hương, Triêu Mặc không khỏi cong chặt, một lời đã định.

“Còn có một chuyện nô tì chỉ nói cho điện hạ.”

“Ừ?”

“Nô tì không thích gọi Thính Tuyết, nô tì hi vọng ở lúc không có người điện hạ sẽ gọi ta Quang nhi.”

“Quang nhi... “

Thât là tiểu nữ nhân giảo hoạt, nhanh như vậy đã vội vã phủi sạch quan hệ với La Trường Khanh rồi, chỉ là Triêu Mặc cũng không có phòng bị nàng, ước chừng nàng thật bị La Trường Khanh quản chế, nhưng chưa chắc là tâm cam tình nguyện.