Hoàng Hậu Trọng Sinh Dứt Tâm Với Hoàng Đế

Chương 20: Tầm kế (2)

Người bí ẩn đó bịt lấy miệng của Kha Nguyệt, nhưng nàng từ sớm đã có chuẩn bị, nàng dùng dao găm mình giấu ở thắt lưng đâm vào bụng của người phía sau, thừa cơ hắn bị đau mà bỏ chạy.

Đến một giang hàng nàng ném lên cho họ một túi tiền rồi lấy nhanh cái áo choàng lông mặc lên người. Chạy vội đến một cái cây liễu gần một con sông. Nàng đứng đó một lúc thì Lăn Thành từ trên nóc nhà cao mà bay nhẹ xuống đáp đất một cách nhẹ nhàng.

"Chủ nhân!Tay của người?" Hắn ân cần nắm lấy đôi bàn tay mềm mại đã nhuốm máu tươi của nàng.

"Không sao,là máu của kẻ lúc nãy thôi!" Nàng thông thả ngồi xuống thả đôi bàn xuống bờ sông rủa trôi đi vệt máu lớn ở lòng bàn tay.

Lăn Thành nhìn nàng bình tĩnh như vậy, cảm thấy nàng cũng không ngây thơ và ngốc nghếch như hắn từng nghĩ. Ít nhiều gì thì hắn cũng nhận ra so với lúc trước thì nàng của bây giờ thông minh hơn nhiều.

Hắn từng nghe ngóng được trong kinh thành ba năm trước nàng được bọn người dân chợ búa đặc cho một cái biệt danh Tiểu Thư Đần Độn. Hắn tuy lúc đó không quen biết gì nàng, nhưng cũng đã để ý đến người nữ tử tên Hàn Kha Nguyệt này. Mỗi lần khi hắn hoàn thành nhiệm vụ thì điều sẽ ghé ngang Hàn phủ để xem Đại tiểu thư ngốc con gái Hàn Thái Phó Hàn Tử Hào trong như thế nào? Cuộc sống có tốt không?

Và bây giờ hắn đã có được câu trả lời. Từ nhỏ sống trong nhung lụa yêu thương chiều chuộng, lớn lên lại mất mẫu thân bi thương hóa ngốc rồi bị người thân ám hại vừa bị ngốc lại vì thuốc mà hóa điên. Nửa đời của nàng chìm vào khoảng nước đục, tưởng chừng có thể để nước yên, rồi trong lành tinh khiết. Dù vậy thì sao? Những cận nước đục vẫn sẽ nằm ở đáy chúng tích tụ lại tạo thành một vũng bùn đen.

Giống như nàng của bây giờ đã bị ý ức của nguyên thân cùng ký ức của chính nàng đan xen vào nhau tạo thành một hố sâu của sự câm thù đầy oán niệm. Nhưng nàng hoàn toàn không nhẫn tâm tàn bạo vì nàng biết nàng càng nhẫn tâm thì càng đi sâu vào cuộc trả thù không thoát ra được, vì vậy nàng chọn cách khoan hồng để cho Hàn Liễu Dung được trong sạch. Chứ mục đích của nàng là phanh phui quá khứ lúc nhỏ của ả, và để ả nếm trải lại nó trong đêm nay ép ả đến con đường cùng. Đẩy ả vào ngõ cụt không có lối thoát.

Nhưng khi thấy ả hồi tâm chuyển ý nàng đã tha thứ vì dù gì đi nữa ả cũng từng bảo vệ cho Kha Nguyệt khi ả và nguyên thân còn là tỷ muội tình thâm nghĩa nặng.

Nàng đang trầm mặc nhìn vào gương mặt kinh thanh xuất tụ trên mặt nước mà trong lòng không ngừng cảm thán: "Cũng quá xinh đẹp rồi! Nàng Kha Nguyệt này nói một cách đầy chân thực thì nàng ấy có một gương mặt dù có là tiên nữ cũng không thể sánh bằng."

Nàng thoát giọng lạnh nhạt hỏi Lăn Thành: "Mọi chuyện ta nhờ ngươi sao rồi?"

Lăn Thành đang mải mê ngấm nhìn Kha Nguyệt cũng chợt tỉnh, lấp bấp trả lời: "Đang...Tiến triển như kế hoạch ban đầu!"

"Tốt! Giờ thì về phủ chờ tin vui thôi"

...----------------...

Hàn Liễu Dung đứng kế bên mẫu thân mình mà phờ phạc nói: "Mẫu thân... Dừng lại được chứ...? Chúng ta như vậy là quá đủ rồi...con...?"

" Chát " Một tiếng vang lên.

Gương mặt tuyệt mỹ như đúc tượng của Liễu Dung bị in hằng dấu đỏ hồng của bàn tay. Lâm Phương chính tay đánh con gái mà bà ngày đêm săn sóc nuôi dưỡng để có một người nữ nhi kinh tài tuyệt diễm xuất chúng hơn người, làm bà ta nở mài nở mặt với bàn dân thiên hạ.

"Dung nhi,con và ta đã đi đến bước này còn quay đầu được sao? Nếu con không muốn mất Thất Vương thì con phải tàn nhẫn để có được người mình thương! Con hiểu không? Ta đã nói với con bao nhiêu lần là không được mềm lòng nhưng từ lần này đến lần khác con đều nhân nhượng, nương tay là sao,hả? " Lâm Phương đanh mặt,trợn mắt nhìn Liễu Dung.

"Nhưng... Tỷ ấy... Là đại tỷ của con...Là máu mủ với con...Con không nỡ." Liễu Dung cúi mặt không dám ngẩng lên nhìn Lâm Phương.

"Được thôi,Hàn Liễu Dung con không cần danh phận chính thất thì ta cần!Ta không muốn cả đời sống với danh là thiếp thất! Chỉ cần chuyện này đủ lớn thì ta có thể bịa ra vụ 5 năm trước Đại phu nhân Hàn gia có giao tình với nam nhân khác sinh ra Kha Nguyệt rồi mang thai trước thành hôn, chỉ cần có vậy thôi mẫu tử ta sẽ thành chính thất!Liễu Dung ta muốn con...!!! "

Chưa nói hết lời cuối, Hàn Liễu Dung đã vô tình đánh bà ta ngất xỉu rồi gọi cho người ở Hàn gia đưa bà về.

Còn nàng ta thì thong dong nhảy lên nóc của tửu lâu, ngước mắt nhìn những ngọn thiên đăng trên bầu trời.

Ở Y quán giờ đây A Cổ Tất bị tiểu Nha Đầu quậy phá không ngủ được.

"Tiểu tỷ tỷ, ta muốn ra ngoài chơi " Giọng nũng nịu cầu khẩn.

"Muội bị chật khớp không có đi được đâu! Ngoan! Ngủ đi,ngày mai ta cho kẹo, há!" Chàng ta ể oải xoay mình.

"Không chịu!Không chịu!" Tiếp tục quậy phá giấc mộng đẹp của A Cổ Tất.

"Thôi...!Được rồi!Mai ta cho muội ăn nguyên một đóng kẹo hồ lô luôn nha!Cả bánh đào nữa haaa?"

"Ò..hihi " Nha Đầu ngoan ngoãn nằm kế bên A Cổ Tất giọng ngọt ngào cất tiếng: "Tiểu tỷ tỷ thật là tốt bụng!"

A Cổ Tất tuy nhắm mắt nhưng trong lòng thầm mắng: "Đây là khắc tinh của ta khi thầy bói nói đó sao? AAA thật là, tức chết ta rồi! Không biết đâu ra một vị muội tinh nghịch nữa! Không lấy được tiền thuốc còn bị hành! Vị tiểu thư hồi nãy đang cố tình trêu ta à?"

...----------------...

HẾT CHƯƠNG 19