Tiếng hô của nàng giống như một trận sấm sét bổ vào trong điện, tóe ra vô số tia lửa sáng rực.
Tai và mắt Cố Song Huyền trào ra rất nhiều máu. Giữa màn máu tanh, hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở phía xa đang càng lúc càng gần, bên tai vang lên tiếng kêu sợ hãi không dứt của Quảng Tiệp dư, Cửu đệ của hắn đang hét to, mọi người trong cung đều sợ hãi, nỗi sợ lan tràn đến khắp mọi ngõ ngách mái hiên, nơi nơi đều có hy vọng sống và tuyệt vọng chết đi va chạm kịch liệt giữa không trung.
Hắn là hoàng đế, nếu chết vì trúng độc, cả nhà Quảng Tiệp dư cũng sẽ bị giết, các phi tần khác sẽ tuẫn táng; thái tử của hắn còn nhỏ tuổi, sẽ bị các huynh đệ khác áp chế, buồn bực không vui; nữ tử hắn yêu nhất, nửa đời sau phải khổ sở không nơi nương tựa, ở trong hoàng cung lạnh như băng này cùng thái tử và công chúa, cho dù vinh hoa phú quý một đời một kiếp cũng chỉ là dựa vào nam tử, là quân cờ trong tay quyền thần.
Chẳng lẽ hắn thật sự không có cách nào để che chở người nhà sao? Chẳng lẽ hắn chỉ có thể mất đi cuộc đời mình trong âm mưu? Hắn thật sự nên dễ dàng buông xuôi tất cả mọi thứ trong tay, buông xuôi vợ con, tuân theo vận mệnh của đế vương, đi xuống suối vàng sao?
Bàn tay thật mềm mại, Hạ Lệnh Thù đang hoảng sợ như cố nắm lấy tấm gỗ cứu mạng, trong mắt nàng ánh lên nước mắt trong suốt: “Song Huyền, đừng rời bỏ chúng ta.”
Cố Song Huyền há miệng thở dốc, máu trào từ khóe miệng ra ngoài, hắn ho khan hai cái, nhìn nàng: “Đừng lo lắng.” Ánh mắt hư không bay tới Định Đường vương đang giận dữ công tâm cách đó không xa, lại nhìn Quảng Tiệp dư đang sợ hãi, lung lay sắp đổ, Thái y vội vã chạy tới, hắn nhúc nhích đầu ngón tay, cố chấp nhìn Hạ Lệnh Thù, nói khẽ: “Truyền… Triệu, vương.”
Hạ Lệnh Thù sửng sốt, thân mình yếu ớt run hai cái, bi thống vừa dâng lên lập tức bị áp xuống. Nàng kiên định gật đầu: “Chàng phải chống đỡ, ta sẽ nghe theo chàng.”
Ngực Cố Song Huyền đột nhiên toát ra một chút sức lực, dồn hết sức nói nhỏ: “Đừng…lo…” Đầu nghiêng một cái, đã bất tỉnh nhân sự.
Những cung nhân nhát gan đã không chịu đựng nổi, quỳ xuống đất khóc nức nở, tiếng uy hiếp của Định Đường vương với các Thái y đều nằm ngoài tai Hạ Lệnh Thù, nàng nhìn đám thái giám nâng Cố Song Huyền vào nội điện rồi mới chậm rãi đứng dậy. Hai tay vẫn lưu lại hơi ấm của Cố Song Huyền, giọt lệ nơi khóe mắt đã khô cạn, đứng thẳng lên, nàng nghiễm nhiên lại là hoàng hậu tôn quý quyền uy nhất Đại Nhạn, nàng hừ lạnh một tiếng, toàn bộ người trong cung đều run rẩy.
Nước mắt của Quảng Tiệp dư đã ngừng lại, nhìn về phía hoàng đế, muốn vượt qua cửa, vọt tới bên người hoàng đế: “Thần thiếp không biết trong thuốc có độc, thần thiếp vô tội, Hoàng thượng…”
Hạ Lệnh Thù giương tay: “Người đâu, bắt Quảng phụ vào trong Dịch đình, không có ý chỉ của bản cung, không ai được phép thăm hỏi.” Tiếng hét không ngừng vang lên ngoài điện, hai gã hộ vệ hung dữ xông tới, không hề để ý tới tiếng hò hét của Quảng Tiệp dư, lập tức kéo nàng ta xuống. Tiếng la thê lương của nữ tử còn quanh quẩn trong điện, Tiểu Quái Tử nhanh tay nhanh chân lấy khăn ra nhét vào miệng Quảng Tiệp dư, mọi người cảm thấy vai mình nhẹ xuống, lại lần nữa quay lại, cẩn thận nhìn hoàng hậu bề ngoài binh tĩnh nhưng bên trong thì đang thịnh nộ.
Hạ Lệnh Thù nhìn sang Định Đường vương: “Vương gia, lần này Hoàng thượng bị bệnh không nhẹ, vì đại cục yên ổn, bản cung cần tăng thêm hộ vệ cho hoàng cung,” nàng nhìn chằm chằm Định Đường vương, gằn từng chữ: “Đề phòng kẻ có mưu đồ thừa cơ hành động. Hoàng thượng và vương gia là huynh đệ tình thâm, không biết ngài…”
Định Đường vương nghiêm nghị nói: “Hết thảy xin nghe theo hoàng hậu, chỉ cần hoàng huynh bình an vô sự, bản vương nguyện ý dốc hết sức hỗ trợ.”
Hạ Lệnh Thù gật đầu, sau đó Lương công công liền ban bố ý chỉ. Không tới một khắc, toàn bộ điện Tốn Vĩ đã thành tường đồng vách sắt. Đồng thời, hộ vệ bên trong hoàng thành tăng lên gấp ba, đám thế gia luôn quan sát tình hình dường như đã ngửi được mùi máu tanh, cả đám tuôn về phía Hạ gia, muốn thám thính chút tin tức không đáng kể. Hạ gia là thế gia trăm năm, ngay cả đám sai vặt ở cửa cũng lợi hại đến mức nào, ngươi vừa mở miệng, bọn họ liền đòi bao lì xì, ngươi mở miệng lần nữa, bọn họ bắt đầu “chúc mừng năm mới”, ngươi lại tiếp tục, bọn họ liền cười hì hì “Hàng năm dư dả”, một đám nói năng ngọt xớt, làm cho người ta giận cũng không thể, còn phải cười cho qua chuyện.
Triệu vương vào hoàng cung dưới ánh mắt nghi kị của mọi người, cùng lúc đó, Triệu vương phi Hạ Lệnh Ngọa cũng im lặng vào thiên điện ở điện Tốn Vĩ.
Mười ba tháng giêng, không khí năm mới còn khá dày đặc. Lụa đỏ và đèn lồng trong cung còn treo cao hơn nữa, những bông hoa lụa tô vẽ cho mái hiên và cột gỗ, ngay cả tượng sư tử đá uy nghiêm lạnh lẽo cũng được buộc nơ lên cổ, gió lạnh thổi bay, đuôi nơ liền nhẹ nhàng bay lượn, như cô gái trẻ buồn bã vì tình, càng giống như máu tuôn trào trong lồng ngực nam tử, còn chưa kịp khô hết đã bị cơn tuyết lớn bao phủ.
Hạ Lệnh Thù đứng ở cửa đại điện, vạt áo lông hồ rủ xuống bên cầu thang bằng ngọc, đã ướt đẫm một nửa, một nửa thì dính trên người, đứng trong gió rét càng lạnh lẽo. Giữa những bông tuyết bay lượn, Triệu vương phi liếc nhìn một cái, dường như thấy được một pho tượng tên là ‘tuyệt vọng’.
Triệu vương phi đi tới vài bước muốn nắm tay nàng, giây lát lại nhớ ra đây là hoàng cung, bàn tay vừa vươn ra liền vòng lại thành nửa lạy, quỳ xuống hô to: “Hoàng hậu thiên tuế.”
Tiếng hô vừa vang lên, chợt có tiếng gọi nhỏ: “Tỷ tỷ!”
Tỷ tỷ, chỉ hai chữ đơn giản lại bao hàm biết bao nhiêu điều.
Muội muội là hoàng hậu, tỷ tỷ cũng là thê tử của quyền thần có sức uy hiếp, tuy rằng hai người đều được Hạ gia dạy dỗ, mỗi lần vào cung gặp lại đều phải chú ý nghi lễ, nhưng dù sao thân phận cũng là bất đồng, cho dù tình cảm thân thiết thế nào cũng bị quyền lợi ngăn trở, giống như hai mặt của bức thêu, một mặt là hoa sen giữa hồ đêm, một mặt là mãnh hổ xuống núi. Sau khi Hạ Lệnh Thù xuất giá, gọi Hạ Lệnh Ngọa một tiếng ‘tỷ tỷ’ khó vô cùng. Vành mắt Triệu vương phi đỏ lên, chợt nghĩ tới trước đây lâm vào tuyệt cảnh sinh tử, muội muội khẽ gọi như thế, cũng giống như bây giờ, có ấm ức hoảng sợ, càng nhiều hơn là ỷ lại và tin tưởng.
Bàn tay của Triệu vương phi cuối cùng vẫn duỗi ra ngoài, nhẹ nhàng nắm lấy tay Hạ Lệnh Thù, cảm giác được sự lạnh lẽo: “Đã để muội muội đợi lâu rồi.”
Hạ Lệnh Thù khẽ hít thở, cố nuốt xuống nghẹn ngào sâu trong cổ họng, cúi đầu nói: “Cung đình quá xa, ta sợ mọi người không nguyện ý đến. Cha đã không còn, mẹ thì vào Phật đường, tỷ tỷ gả đi làm vợ người ta, đệ đệ có gia đình, ngay cả các cô và thím, vì phép tắc nên cũng không muốn.” Thấy nữ nhi của Hạ gia, cho dù trưởng bối cũng phải quỳ xuống dập đầu ba cái, nữ tử thế gia cao ngạo, ai lại nguyện ý tới đây? Nếu không tới lúc nhờ vả thì chẳng ai chịu cúi đầu kiêu ngạo cả.
Mấy câu ngắn ngủi đã kể hết tất cả khổ sở không nơi nương tựa của Hạ Lệnh Thù chốn cung đình. Con dâu hoàng tộc, vốn tình thân mỏng manh, bên trong lại còn đạo lý đối nhân xử thế, càng khiến cho đôi vợ chồng tôn quý trở thành hòn đảo đơn độc, cách bờ biển xa xôi làm người ta chùn bước.Hai người nói chút chuyện, dắt tay nhau vào nội điện, đám Phượng Lê chuẩn bị sẵn trà và điểm tâm. Lúc thì nói điểm tâm này là Hoàng hậu nương nương tự mình làm, vốn định hôm nay sẽ đưa đi, vừa khéo Vương phi đã tới rồi; lúc lại nói trà xuân này là vừa hái ở vườn hoàng gia, búp trà còn non, hy vọng vương phi thích. Nịnh đến mức Triệu vương phi phải nói hoàng cung thật khéo dạy người, nha đầu vốn ngốc nghếch lại biến thành vẹt, líu ríu không ngừng.
Đợi tới khi tất cả đã đi hết, chỉ còn lại hai tỷ muội đối diện nhau. Tính tình Triệu vương phi thẳng thắn, không giỏi chuyện giả vờ, càng là người thân cận thì nàng càng thẳng thắn, tự mình ủ ấm bàn tay cho Hạ Lệnh Thù, sau đó dịu dàng hỏi: “Thân thể Hoàng thượng thế nào?” Dừng một chút lại nói, “Tỷ tỷ muốn nghe lời nói thật.”
Hạ Lệnh Thù cố kìm nén nước mắt: “Muội cũng không biết, Thái y còn đang chữa trị.”
Triệu vương phi thở dài: “Người muội phái đến chỉ nói Hoàng thượng trúng độc, nhưng rốt cuộc trúng độc gì thì không nói, trong khoảng thời gian ngắn ta không thể mời được người chữa trị. Cả đường không yên lòng, chỉ sợ lúc muội hoảng loạn sẽ làm sai chuyện gì.” Nói xong, nàng lấy ra một chiếc khăn chấm lên khóe mắt Hạ Lệnh Thù: “Yên tâm đi, tỷ tỷ luôn đứng về phía muội, bất kể kết cục thế nào, muội vẫn là hoàng hậu Đại Nhạn.” Đây nghiễm nhiên là lời hứa.
Triệu vương phi cười nói: “Hắn có thể nói gì chứ? Thứ nhất, binh quyền không còn ở trên tay hắn, hắn không thể điều động được binh mã Hoàng thành; thứ hai, hắn đã có đất phong rồi, rời đi hoàng thành nhiều năm, cho dù thế lực có lớn thế nào thì cũng dần bị hoàng thượng thu về trong túi, trở mình cũng chẳng ra được sóng gió gì; thứ ba,” Triệu vương phi vỗ lên mu bàn tay Hạ Lệnh Thù, nói khẽ: “Dù sao bọn họ cũng là huynh đệ. Trong quá khứ thù hận thế nào thì cũng vì chuyện quốc gia đại sự mấy năm qua mà đứng cùng với nhau, sẽ không chọn lúc hoàng thượng trúng độc, sinh tử không rõ để hạ độc thủ đâu.” Nàng chợt nở nụ cười, “Nếu có gì thực sự không hài lòng, tỷ phu của muội chỉ biết đâm đầu vào hoàng thượng, đánh nhau long trời lở đất chứ không đẩy Đại Nhạn vào cảnh bấp bênh. Hiện giờ, trong hoàng thành cũng không chỉ có tỷ phu của muội là vương gia, người nắm quyền lực thực sự bây giờ phải là Định Đường vương.”
Đây chính là chỗ khó nghĩ nhất trong lòng Hạ Lệnh Thù: “Vài ngày trước Hoàng thượng mới giao binh quyền cho Định Đường vương, nói là mười lăm này sẽ tấn công Nam Hải, thể hiện uy thế của Đại Nhạn. Nếu Định Đường vương đột nhiên thay đổi suy nghĩ…” Binh quyền trong tay, nước láng giềng thì đánh lúc nào cũng được, chuyện tranh giành hoàng quyền là tên đã lên dây, chẳng có lý gì lại dễ dàng từ bỏ.
Hai người trầm mặc một lát. Hạ Lệnh Thù đã hiểu được suy nghĩ của Triệu vương, cũng có lời hứa của tỷ tỷ, trong lòng bình tĩnh đi nhiều. Ít nhất khi Triệu vương còn ở đây, trong triều đình còn có người chống lại Định Đường vương, cho dù Hoàng thượng còn chưa giải được độc, Triệu vương và Định Đường vương sẽ còn tranh đấu một thời gian. Cố Song Huyền bảo nàng tìm Triệu vương là muốn để Hạ Lệnh Thù châm ngòi quan hệ giữa hai vị vương gia, giữ cho Đại Nhạn tạm thời ổn định.
Tất cả giống như mặt biển rộng lớn phẳng lặng, gió biển nhẹ nhàng, ai cũng không thể tưởng tượng được đáy biển sẽ nổi lên bao nhiêu sóng thần và gió lốc.
Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân vội vã từ chính điện chạy tới, Tiểu Quái Tử thở hổn hển: “Hoàng hậu nương nương, không tốt rồi, không hiểu sao Triệu vương và Định Đường vương lại đánh nhau!”
Triệu vương phi nhanh nhẹn như một con khỉ chạy ra ngoài, phía sau hai người kéo theo một đám thái giám cung nữ chạy về phía chính điện, chỉ thấy trong cung điện tối tăm nổi gió mạnh mẽ, hai bóng người trên không trung thoắt ẩn thoắt hiện, thỉnh thoảng nghe được tiếng nắm đấm của người này nện lên cơ thể người kia.
Hạ Lệnh Thù gầm lên: “Hai vị Vương gia thật sự quá ngông cuồng, ngay cả hoàng cung mà cũng dám xem như vườn sau nhà mình, tùy ý các người thích làm gì thì làm!”
Tiếng nói vừa dứt, Triệu vương phi đứng ở một bên kêu lên: “Vương gia, chẳng phải chàng mới ăn trưa rồi sao, sao nắm đấm lại mềm nhũn thế? Chàng phải đánh thắng cho ta, nếu thua thì tối này ngủ cùng con chàng đi.”
Hạ Lệnh Thù mím chặt môi, bàn tay giấu trong tay áo nắm thật chặt, cơn tức giận vừa rồi đã tan thành mây khói, nàng chuyển sang cười lạnh, ra lệnh cho người hầu: “Đi, lấy hai cây trường thương đến đây, để hai vị vương gia đánh cho thoải mái. Người nào thắng, bản cung sẽ thay Hoàng thượng ban cho bảng hiệu ‘thiên hạ đệ nhất hổ’.”
Trong lúc vung quyền như mưa, Triệu vương quay đầu lại sửa lời: “Bản vương là gấu, không phải hổ!”
Định Đường vương quát: “Vậy thì ta chính là Võ Tòng đánh gấu! Ta muốn đánh tỉnh cái tên vô liêm sỉ nhà ngươi, thay Lục ca thanh lý môn hộ.”
Một quyền của Triệu vương đánh vào chính giữa hai gò má đối phương, mũi Định Đường vương văng ra ngoài. Triệu vương nói: “Ngươi chỉ là con hổ nhỏ mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt hùng ca nhà ngươi hả, xem ta có đánh cho ngươi răng rơi đầy đất không.”
(hùng ca: anh gấu, hùng là con gấu)
Hai người ta một quyền ngươi một cước, đánh nhau khiến trong điện không ngừng vang lên tiếng lách cách, lại không có vật gì bị phá hỏng. Nhất thời Hạ Lệnh Thù không nghĩ ra nên làm gì, lập tức đi vào nội điện, các Thái y đã tập trung ở một chỗ nghiên cứu phương thuốc, một đám tranh luận đến mặt đỏ tai hồng. Đâu đâu cũng là chiến trường của nam tử, có vẻ như nữ tử là nàng chẳng biết phải đi đâu.
Cố Song Huyền đã cầm được máu, sắc mặt xanh trắng lại phảng phất màu đen, môi đỏ rực, mắt nhắm nghiền, không có một chút sức sống. Ai có thể nghĩ rằng nửa canh giờ trước hắn còn tựa vào ghế, vui cười nói với nàng; ai có thể dự đoán rằng Hoàng đế khỏe mạnh sẽ bị chất độc đánh bại, sinh tử khó đoán?
Hạ Lệnh Thù dùng ngón tay có chút hơi ấm xoa lên lòng bàn tay hắn, cảm giác được cơ thể hắn lúc nóng lúc lạnh, trái tim cũng như bị giày vò giữa núi tuyết và biển lửa.
“Nương nương, Hoàng thượng không bị trúng độc.”
“Cái gì?”
Lão thái y nhích lại gần, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng uống quá nhiều Đại hoàn đan, biến thuốc bổ thành độc dược, khiến những chất độc cũ cũng bị dẫn ra, cùng phát tác.”
Đôi môi Hạ Lệnh Thù run rẩy: “Không phải bản cung đã đốt hết thuốc rồi sao? Không thể có thuốc sót lại được, trừ phi…” Phương thuốc đã rơi vào tay người nào đó. Nhưng trước đây chỉ có tộc trưởng là người luyện đan dược, trước khi tuyển được người thừa kế thì đã bị diệt khẩu rồi, phương thuốc kia đã theo người chết biến thành bùn. Canh mà Quảng Tiệp dư đưa đến vì sao lại có Đại hoàn đan? Tự nàng ta nói là oan uổng, nhưng nghe Tiểu Quái Tử báo lại thì tình huống lúc đó đúng là cần phải suy nghĩ cẩn thận.
Quảng Tiệp dư có lòng muốn hạ độc Hoàng đế hay là bị người ta lợi dụng? Sau lưng nàng ta có ai sai khiến hay không, nếu có thì đó là ai?
Ánh mắt Hạ Lệnh Thù không kiềm chế được mà chuyển về phía hai bóng người đang đánh nhau xé gió vù vù. Giữa những quyền thần của Đại Nhạn, ai có thể được lợi ích lớn nhất từ việc này? Là Triệu vương hay là Định Đường vương, hay một người nào khác?
Tính mạng Cố Song Huyền sẽ thế nào đây? Nàng sẽ phải đối mặt với mưa gió máu tanh cỡ nào? Con trai bọn họ là rồng hay sau, con gái bọn họ liệu có thể bình an lớn lên không?