Không cần nghĩ tới tương lai, cứ như bây giờ là được…
Không cần thiên trường địa cửu vĩnh viễn ở bên nhau… kết quả ra sao nàng cũng không cần quan tâm, chỉ cầncó thể hạnh phúc như lúc này là được…
Trần Ngự Phong không kiên nhẫn cúi xuống, hơi lạnh trên môi hắn chạm vào đôi môi anh đào xinh đẹp của nàng. Nụ hôn bá đạo chiếm giữ nhưng rất ngọt ngào, hoàn toàn phong tỏa ý thức của nàng…
Ngay lúc này nàng muốn quên đi hết, Nhiếp Phu Nhân… Vương Thái hậu… Quên đi, giờ phút này chỉ có nàng và hắn, sau này cũng vậy… Ý loạn tình mê, nàng vô thức ôm lấy lưng hắn thì thào:
– Ta yêu ngươi, Trần Ngự Phong!
Trần Ngự Phong trống ngực đập liên hồi, cắn nhẹ vào vai nàng hỏi:
Một người nam nhân đối mặt với nữ nhân mà mình yêu, nếu không có chút ham muốn thì đó là thánh nhân, nhưng hắn là con ngươi, một nam nhân bình thường có thất tình lục dục. Nàng nói yêu hắn, hắn yêu nàng, tất cả không phải rất tốt đẹp sao? Mặc kệ là sau này chuyện gì sẽ xảy ra, hắn nhất định sẽ dành cả đời này để yêu thương nàng…
– Ta cũng yêu nàng, Tiểu Tuyết Nhi…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
– Hàn Hiểu Tuyết!
Trong cơn mơ, Hiểu Tuyết bị một giọng nói âm trầm lạnh lẽo như băng ngàn năm đanh thức.Nàng mơ hồ mở mắt, hốt hoảng thấy Nhiếp Tiểu Thiện trước mặt, gương mặt xinh đẹp nhưng vô hồn không chút sức sống thật muốn hù chết nàng mà!
– Nhiếp Phu Nhân! Có chuyện gì sao? – Nàng bối rối nhìn Nhiếp Tiểu Thiện, tay kéo chăn lên che thân bạch ngọc.
– Ngươi nói ta muốn gì ư? Không phải ta đã nói với ngươi ta muốn TRẢ THÙ! Là TRẢ THÙ ngươi hiểu không? – Nhiếp Tiểu Thiện oán hận nhìn nàng
– Không liên quan đến ta! Ta và ngươi không có quan hệ gì tại sao ta phải thay ngươi trả thù! Ta không muốn! – Nàng kiên quyết nhìn hồn ma điên cuồng giận dữ trước mắt.
– Ngươi đã quên! Nha đầu ngươi đã quên rồi ư? Chính ngươi đã hứa sẽ thay ta báo thù mẫu tử Vương Tần Lan!
– Ta không hề nói sẽ báo thù cho ngươi! Nhiếp Phu Nhân, chuyện đã qua hãy để nó qua đi, ngươi cứ ôm oán hận như vậy sao có thể siêu thoát?
– Siêu thoát? – Nhãn quan của Nhiếp Tiểu Thiện lóe lên tia nhìn phức tạp, tràn ngập sắc huyết và lãnh khốc, có chút nghi hoặc và châm biếm – Ta sớm đã không thể siêu thoát! Ngươi quên thật rồi, ngươi vì tình yêu với tiểu tử Trần Ngự Phong mà sớm quên mối hận của chúng ta!
– Mối hận của chúng ta? – Nàng lặp lại nhìn hồn ma vừa giận dữ vừa ủ dột trước mặt không hiểu.
Nhiếp Tiểu Thiện nhẹ nhàng di chuyển đến gần sát với nàng, mắt đỏ ngầu oán hận cùng bi thương nói:
– Ngươi và ta là một! Linh hồn của chúng ta sau khi chết vốn tách làm hai, ta chất chứa quá nhiều hận thù mà thành hồn ma không thể siêu sinh, còn ngươi qua ngàn năm đã đầu thai chuyển kiếp!
Hiểu Tuyết kinh hãi nhìn oan hồn Nhiếp Tiểu Thiện, lòng muốn phủ nhận liền lắc đầu nói:
– Ta không tin! Ngươi gạt ta… Ngươi muốn ta thay ngươi báo thù lên gạt ta!
– Ta không gạt ngươi! Đó là sự thật! – Nhiếp Tiểu thiện giận dữ rít lên, một cỗ hàn khí bao quanh Hiểu Tuyết khiến nàng không khỏi lạnh sống lưng – Ngày đó tại Quỷ Môn Quan, chính ngươi đã nói dù đầu thai làm người một lần nữa cũng sẽ tìm cho được mẫu tử Vương Tần Lan báo thù! Nay ta đã đưa ngươi về tận đây, ngươi còn đơi gì mà chưa ra tay?
– Ta… ta… – Hiểu Tuyết bị một phen cứng lưỡi – Nhưng chàng không có lỗi, chàng đã chịu dằn vặt rất nhiều vì tội ác của Thái hậu!
– Nếu hắn không tồn tại, vương nhi của chúng ta có chết thảm như vậy không? – Hồn ma ủy khuất nhìn nàng, mắt không ngừng rơi lệ – Ngươi đã quên nhưng ta còn nhớ rất rõ, ngày vương nhi chào đời chúng ta đã hạnh phúc như thế nào, Hoàng thượng cũng rất thương vương nhi, Người còn đặt tên con nữa…
– Trần Hi Di! – Nàng vô thức lẩm bẩm, kiếp trước nàng đã làm mẹ, chứng kiến cái chết của con nhất định rất đau lòng, khó trách oan hồn Nhiếp Tiểu Thiện cuồng loạn như vậy! Nước mắt bất giác rơi, cảm giác mất đi người thân nhất định rất thống khổ, đau đớn… Triệu Vương Hi Di – đệ đệ của nam nhân nàng yêu chính là con trai nàng trong kiếp trước còn mẫu hậu của hắn chính là kẻ thù đã hại chết con nàng…. Ông Trời ơi! Tại sao người lại khéo trêu đùa như vậy??
Nước mắt lã chã tuôn rơi trong cơn mơ, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy sự thống khổ. Trần Ngự phong tỉnh giấc, xót xa ôm lấy nàng, nhẹ nhàng an ủi:
– Tiểu Tuyết Nhi! Đừng khóc, có ta đây!
Hiểu Tuyết mở mắt, lệ quang lấp lánh, vùi đầu vào ngực Hắn tìm kiếm hơi ấm, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
– Nói ta nghe, chuyện gì thế!
– Ta gặp ác mộng! Rất đáng sợ!
Trần Ngự phong gắt gao ôm lấy nàng, tay vỗ nhẹ trên lưng như đang dỗ dành một tiểu hài tửi:
– Đừng sợ! Có ta đây! Nín đi, Tiểu Tuyết Nhi!
Hiểu Tuyết ôm chặt lấy hắn, tâm trí cố gắng xua đi những lời oan hồn Nhiếp Tiểu Thiện vừa nói. Nàng không muốn tin, nàng không muốn nam nhân mình yêu thương sẽ trở thành kẻ thù của mình, không muốn. Tim nàng thực sự rất đau, Nhiếp Tiểu Thiện sẽ không bỏ qua, Thái hậu cũng sẽ không bỏ qua? Phải làm sao nàng mới có thể ở bên hắn?