Hoàng Hậu Tào Khang

Chương 38: Chương 38


Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
 
Chương 38: Hồi kinh báo cáo công tác
 
Một đám người đều nhìn hắn.
 
Thực không ngờ, Mã thị lang mệnh danh thần đoạn tử, vậy mà lại là kẻ chuyên đi nịnh hót, khó trách mang họ Mã(*), nói không chừng chính là tên nịnh hót chuyển thế, không thấy thượng thư đại nhân của các ngươi còn chưa nói gì sao, ngươi đã lanh chanh.
 
(*) Kẻ nịnh hót : 马屁精 (Mǎpìjīng), Mã thị lang họ Mã (马).
 
Mã thị lang thẳng lưng, hiên ngang lẫm liệt: “Thần cảm thấy, những người này phỉ báng hoàng thất, bệ hạ cho người bên cạnh một đường sống, cũng cho bọn họ một đường sống, đã là vô cùng ân đức rồi.”
 
Còn muốn thế nào, ngay cả câu thật lòng cũng không được nói sao? Phải như đám mặt người dạ thú các ngươi, tán đồng mấy câu nói tùy tiện, tạo thành hậu quả tồi tệ hay sao?
 
Như vậy không gọi là vỗ mông ngựa, chẳng lẽ gọi là cậy nhờ quyền thế? Vậy ta thà rằng nương nhờ quyền thế của hoàng đế bệ hạ.
 
Tiền Nguyên Hằng ngồi trên long ỷ dở khóc dở cười.
 
“Mã ái khanh, đừng nói bừa, hình bộ các ngươi nhất định phải xử lí tốt chuyện này, không thể để lê dân bách tính bất mãn với triều đình, chúng ta được vạn dân nuôi dưỡng, không thể ỷ thế hiếp người chèn ép bách tính.”
 
Huống chi hôm nay tâm trạng hắn thực sự rất tốt, không muốn tạo sát nghiệp.
 
Mã thị lang đáp: “Bệ hạ yên tâm, thần nhất định xử lí thỏa đáng.”
 
Hình bộ thượng thư tức đến độ trợn mắt thổi râu, muốn nhào tới đánh hắn một trận, nhưng trước mặt bao nhiêu người, ông cũng không phải không cần mặt mũi như đám người Châu thượng thư, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mã thị lang lấn át quyền hành.
 
Mã thị lang không cho là bản thân làm sai chuyện gì, hình bộ thượng thư không xấu, ông bình thường giải quyết công việc rất được lòng dân, thanh minh liêm khiết, hai tay không dính bùn, chỉ tiếc người này sợ hãi quyền quý.
 
Không nói người khác, chỉ nói nguyên gia tộc Tĩnh An hầu, bởi uy danh của Giang Tây Lương thị, ông không chỉ một lần mắt nhắm mắt mở, tha cho tộc nhân Lương thị.
 

Nhưng Tĩnh An hầu người có quyền thế nhất Lương thị, cũng chưa từng thị uy ở binh bộ, vị thượng thư này lại cho rằng người ta nhất định sẽ hại chết hắn, mỗi ngày sợ hãi run rẩy, nịnh nọt gia tộc quyền quý.
 
Mã thị lang đã không muốn làm thuộc hạ dưới tay ông ta từ lâu, nếu không phải người này cũng là con cháu dòng thứ thế gia, hắn đã sớm âm mưu hãm hại, cho ông ta ngã ngựa rồi.
 
Hiện tại cũng chỉ là tranh quyền đoạt lợi mà thôi, thời nào triều nào, trong bất cứ quan nha tư phủ nào cũng đều có chuyện như vậy, hoàng đế bệ hạ tất nhiên không thèm quản, chỉ cần kết quả tốt, còn không chính người cũng mong không phải nhìn thấy kẻ đó nữa.
 
Những người có tư cách quở trách Mã thị lang trong triều không hẹn mà đồng loạt cúi đầu, không để ý tới hình bộ thượng thư, dù sao cũng không phải người chung một đường, ai cũng đừng nói ai, ai cũng đừng dựa dẫm vào ai.
 
Những quan lại Tiền Nguyên Hằng tín nhiệm, phần lớn đều không liên quan tới thế gia đại tộc, ngày thường bản thân lập công trạng hiển hách, lại phải khuất phục dưới uy áp thế gia, cho nên đều hận không thể diệt trừ sạch sẽ đám người đó.
 
Chỉ là cần có sự tồn tại của bọn chúng, để chứng minh triều đình hoan nghênh kẻ sĩ có chí lớn, bất luận là hào môn hay nghèo túng đều có thể vào tân triều làm quan.
 
Cũng không vì quyền thế ngợp trời của thế gia môn phiệt mà được người kiêng sợ.
 
Cho nên mới nói đều là hoàng đế bệ hạ quá nhẫn nhịn, còn không phải sao, nếu người mà nói, hiện tại đã tốt hơn nhiều. Tiền triều thế gia đại tộc càng lộng hành ngang ngược, rêu rao khắp nơi rằng thế gia cùng hoàng tộc cùng nhau cai trị thiên hạ, mưu đồ phục hưng thời đại “Vương Mã cộng thiên hạ”.
 
Khi Tiền Nguyên Hằng lên ngôi, không mấy nể mặt mũi bọn họ, chỉ cho vài cái chức quan trong triều đình, lại sắp xếp thêm vài người tài năng lỗi lạc dưới trướng họ.
 
Nói thực, hiện giờ ngoại trừ Tĩnh An hầu, con cháu thế gia trong triều đều không có thực quyền, chỉ là mấy cái phẩm hàm đẹp mắt mà thôi.
 
Châu thượng thư nói: “Bệ hạ, thần cho rằng, nếu đã quyết định thả, chi bằng để thượng thư làm, dù sao ông ấy là con cháu thế gia, có thể ra tay bảo vệ những đứa trẻ đó được, chung quy cũng là chuyện phải gánh vác trách nhiệm, Mã đại nhân chỉ là một thị lang nhỏ bé, quả thực không thích hợp.”
 
Tên này cũng đủ giảo hoạt, đã chiếm tiện nghi còn muốn khiến người khác chịu thiệt.
 
Dù sao thế gia đại tộc có bản lĩnh, bảo vệ mấy đứa trẻ cũng chẳng tốn công tốn sức, nào có như đám bọn hắn, nghèo kiết xác, hữu tâm vô lực.
 
Đúng lý hợp tình.
 
Tiền Nguyên Hằng im lặng một hồi, quay sang nhìn hình bộ thượng thư đang tức mà không dám nói, thực sự ông không phải người xấu, chỉ quá nhu nhược, nếu có Lương Văn Cảnh ở đây, lúc này đã sớm tỉnh rụi mà lấy Lương thị ra áp chế. Còn ông, ông cũng chỉ dám tức tối trong lòng.
 
Tiền Nguyên Hằng cũng thuận nước đẩy thuyền khi dễ người ta: “Nếu đã vậy, ái khanh phải vất vả một chút rồi, Mã thị lang còn phải giúp trẫm tra án, chỉ sợ không thể để ý.”
 

Hình bộ thượng thư thê thảm đáp: “Thần tuân chỉ.”
 
Ông còn có thể thế nào, không còn cách nào khác, ông lại không dám phản kháng.
 
Sau khi bãi triều, sắc mặt Tiền Nguyên Hằng thay đổi, sai người kêu Mã thị lang cùng Châu thượng thư tới Tông Nhân phủ, do dự một chút, lại gọi thêm cả Tiền Chính Hiên.
 
Đứa nhỏ này vẫn cho rằng Tiền Nguyên Hằng dễ mềm lòng, mặc dù không nói ra, nhưng thân là cha y, Tiền Nguyên Hằng vẫn có thể cảm nhận được.
 
Những lời này quả thực không cách nào đi giải thích, Tiền Chính Hiên chưa trải qua nhiều chuyện ở đời, có nói nhiều hơn nữa y cũng không hiểu.
 
Người sống trên đời ngoài tình ái quyền lợi, vẫn còn rất nhiều thứ khiến người ta phải bó tay hết cách. Cho dù hắn là đế vương, nhưng đế vương không phải vạn năng. Dù hắn từng chinh chiến sát phạt, nhưng chiến trường với nhân gian vẫn có điểm khác biệt.
 
Hai mẹ con thục phi phải dùng từ chật vật để hình dung, nhất là thục phi, nàng ta vốn không xinh đẹp diễm lệ như Lương Ngọc, trải qua một đêm hoảng hốt sợ hãi cũng không còn tâm tư chỉn chu trang nhan sắc, nhìn nàng lúc này không khác thôn phụ bên ngoài là bao.
 
Khi Tiền Nguyên Hằng tới, nàng ta còn đang lớn lối dọa nạt: “Ta là thục phi, con trai ta là hoàng tử, các ngươi lấy đâu ra lá gan giam nhốt chúng ta, có tin đợi bổn cung ra ngoài, các ngươi...các ngươi đều phải chết.”
 
Tiền Nguyên Hằng lạnh nhạt nói: “Sao lại không tin? Ngươi là ai, con gái Thẩm nguyên soái, ngay cả chuyện như lật đổ giang sơn xã tắc cũng dám làm, trẫm có gì mà không tin.”
 
Thẩm thục phi lớn giọng nói: “Bệ hạ còn biết ta là con gái Thẩm nguyên soái, bây giờ lại vong ân phụ nghĩa, tiên phụ quả thực nhìn lầm người rồi, đúng là mắt mù rồi.”
 
Châu thượng thư nói một câu: “Vậy không được, cha con các ngươi đều mù cả, vong ân phụ nghĩa còn tốt hơn lấy oán báo ơn.”
 
Thục phi ngay lập tức không thể nói được gì.
 
Tiền Tranh vẫn còn cường ngạnh, phẫn nộ quát: “Ngươi là cái thá gì, dám mỉa mai mẫu thân ta, không có ông ngoại ta thì cũng chẳng có giang sơn Đại Càn, các người dựa vào cái gì...”
 
Tiền Nguyên Hằng đang muốn nói, chợt thị vệ ngoài cửa bước vào, “Bệ hạ, Tĩnh An hầu dẫn theo Tô đại nhân đến từ Lỗ Trung cầu kiến.”
 
Tiền Nguyên Hằng sửng sốt, nhanh như vậy Lương Văn Cảnh đã trở lại rồi, lại còn đem theo cả Tô Như Hội?
 

Hắn quay sang nói: “Cho bọn họ vào.”
 
Lương Văn Cảnh tiến vào trong tầm mắt của mọi người, một nam nhân đi phía sau.
 
Người này đã không còn trẻ nữa, hơn bốn mươi tuổi, mặt mũi lạnh lùng, nổi bật như vầng trăng sáng tỏ, lại rét lạnh tận xương.
 
Đúng là Tô Như Hội.
 
Tiền Nguyên Hằng nói: “Trẫm đâu có truyền Tô ái khanh vào kinh.”
 
Tô Như Hội sắc mặt không đổi, liếc nhìn hai mẹ con thục phi dưới đất, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét nhàn nhạt.
 
Hắn nói: “Lời đồn mấy ngày trước, là ta phái người truyền đi.”
 
Ánh mắt sắc bén của Tiền Nguyên Hằng không hề khiến hắn cảm thấy chút tội lỗi nào, “Ta biết tên ngu ngốc Tiền Tranh đã nghĩ ra một chủ ý ngu ngốc, cho nên bèn thuận đà mở rộng ảnh hưởng, dù sao các người cũng chẳng tìm được ta, giết hai mẹ con bọn chúng trút giận là được.”
 
Thẩm thục phi triệt để phát cuồng: “Tô Như Hội, ta đã làm gì có lỗi với ngươi, ngươi lại hãm hại chúng ta như thế.”
 
“Nhưng Lương Văn Cảnh đã tới Lỗ Trung, nói cho ta một chuyện.” Hắn thở dài nói: “Lương Văn Cảnh nói, hoàng hậu của ngươi tên Tần Ninh, phụ thân nàng, là Tần cử nhân làng Đại Diệp.”
 
Tiền Nguyên Hằng nhìn hắn: “Không sai.”
 
“Không biết nàng có từng nói với ngươi, vợ cả của Tần cử nhân, tên Tô Như Trinh, chính là tỷ tỷ ruột của ta.”
 
Tô Như Hội khi còn trẻ cũng từng là tiểu công tử nhà giàu, chỉ tiếc sau này gia đình sa sút, cha mẹ một đêm mất mạng, hắn phải sống cùng tỷ tỷ và tỷ phu mới có thể bình an lớn lên.
 
Rất nhiều năm sau hắn quay lại làng Đại Diệp, hắn chỉ biết Tần Ninh đã gả cho người ta, người đó đối xử với nàng rất tốt, nhưng hắn không kịp tới gặp nàng đã phải vội vàng rời đi.
 
Thời loạn, hắn vẫn luôn tìm kiếm Tần Ninh, thế nhưng biển người mênh mông, hắn đi đâu để tìm một người phụ nữ bình thường, một người phụ nữ bình thường không biết sống chết.
 
Làng Đại Diệp trở thành đống hoang tàn, đời này hắn chỉ còn lại một mình Thẩm nguyên soái, nhưng kết cục, Thẩm nguyên soái lại chết oan uổng, hắn hận không thể tự tay giết chết hung thủ cùng kẻ đồng lõa thục phi này.
 
Tiền Nguyên Hằng nghiến răng, lạnh giọng nói: “Ngươi có bằng chứng gì, nói ngươi là cậu của A Ninh?”
 
Tô Như Hội đáp: “Dựa vào khuôn mặt này, ta và tỷ tỷ diện mạo rất giống nhau, Ninh Ninh trông thấy, nhất định sẽ nhận ra ta.”
 
Lương Văn Cảnh liếc hắn mấy lần, trong lòng có chút cảm khái, khó trách ngày đó lần đầu gặp Tần Ninh, hắn liền cảm thấy có vài phần quen mắt, quả thật tướng mạo của Tần hoàng hậu có vài nét giống với Tô Như Hội.

 
Ninh Ninh?
 
Tiền Nguyên Hằng gần như muốn nổ tung, đời này hắn chưa từng thấy ai gọi Tần Ninh như vậy, cho dù ngươi là cậu cũng không cần thiết phải xưng hô thân mật như thế.
 
Tô Như Hội nói: “Từ hồi nàng còn nhỏ ta đã gọi vậy rồi, tin hay không tùy ngươi, chỉ là, mẹ con hai người này, ta cảm thấy một khắc cũng không giữ lại được nữa.”
 
Bọn họ biết quá nhiều, không giết không thể làm an lòng người.
 
Lương Văn Cảnh nói: “Giết người cũng chỉ là đầu rơi xuống đất, có điều chỉ e những thuộc hạ cũ của Thẩm nguyên soái không đồng ý, lại làm ầm lên cũng không dễ thu dọn, suy cho cùng hai người họ cũng là mầm mống duy nhất của Thẩm gia.”
 
“Có ta ở đây, bọn chúng dám làm gì?” Tô Như Hội lạnh lùng nói: “Chỉ là mấy tên tiểu lâu la mà thôi, còn lo Tô Như Hội ta không áp chế được hay sao?”
 
Lương Văn Cảnh không còn gì để nói.
 
Những thuộc hạ cũ của Thẩm soái tất nhiên sẽ nghe theo cách làm của Tô Như Hội, dù sao thì năm đó Tô Như Hội cũng là người được Thẩm soái coi trọng nhất, uy nghiêm trong đoàn quân còn thắng cả Thẩm soái.
 
Nhưng triều thần hiện giờ phần lớn đều không biết Tô Như Hội, chỉ cho rằng hắn là một viên quan nhỏ tại Lỗ Trung, chuyện năm xưa Tô Như Hội một thân thư sinh áp đảo trên dưới toàn quân, e rằng bọn họ cũng chỉ coi là một câu chuyện cười.
 
Châu thượng thư cảm thán, Tần hoàng hậu đúng là người may mắn khó tìm trong thiên hạ, vốn đã khiến người ngưỡng mộ rồi, đảo mắt lại có thêm người cậu là Tô Như Hội.
 
Nếu Tô Như Hội muốn tranh quyền đoạt lợi, bọn họ chỉ có một lựa chọn này, văn võ bá quan trong triều, người có thể so sánh với hắn chỉ có Lương Văn Cảnh.
 
Thậm chí Lương Văn Cảnh cũng không thể so được với những thủ đoạn của hắn.
 
Tiền Chính Hiên đứng một bên, khó khăn mở miệng: “Người là...ông cậu?”
 
Tô Như Hội nhìn y, thầm nghĩ, đây có lẽ là con trai Ninh Ninh rồi, lớn lên thực tuấn tú, kẻ nào mù mắt mới cảm thấy nó giống Tiền Nguyên Hằng.
 
Con cháu Tô gia bọn hắn tất nhiên xinh đẹp tuấn tú, chẳng có chút quan hệ gì với Tiền Nguyên Hằng hết.
 
Tác giả có lời muốn nói:
Lặng lẽ đề cử một bộ văn đam mỹ.
《Nương tử nhà ta rất sành ăn (mỹ thực)》by Địch Vô Âm
Tui lười lắm, không bỏ link với văn án nữa, là mỹ thực văn cực kì ngọt, câu chuyện về tiểu khả ái cùng tiểu khả ái, hi hi hi.
Đừng hỏi tui tại sao lại có nhiều gay như vậy, suy cho cùng tui đây chính là đứa np cùng các bợn gay.
Không sai tui chính là đứa lăng nhăng như vậy đấy.