Hoàng Hậu Tào Khang

Chương 18: Chương 18


Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
 

Chương 18: Đánh ngươi một trận
 
Tần Mạt lúc này đã hai mươi mấy tuổi, hắn lớn lên giống phụ thân, cùng Tần Ninh có vài nét tương đồng, nhìn qua thì không thấy, nhưng nhìn kĩ sẽ có thể nhận ra mối quan huyết thống giữa hai người.
 
Tiền Nguyên Hằng cũng sửng sốt, không ngờ lại trùng hợp như vậy, vậy mà lại là Tần Mạt?
 
Tần Ninh thình lình bật người đứng dậy.
 
Năm đó nàng xuất giá, Tần Mạt mới mười tuổi, đứa nhỏ này được Tần cử nhân dạy dỗ rất tốt, lưu luyến nắm góc áo Tần Ninh, khóc đến mức hai mắt sưng đỏ.
 
Tần Mạt vẫn còn nhớ người tỷ tỷ này, hắn còn nhớ năm đó khi người xấu tới nhà, phóng hỏa đốt cháy cả làng Đại Diệp, mẹ hắn ta mang theo hắn và nhị tỷ chạy ra ngoài, hắn còn khóc lóc đòi tìm đại tỷ, thế nhưng trong làng, nơi cháy lớn nhất, chính là thôn nhà của thợ săn họ Tiền.
 
Mẹ vừa khóc kéo hắn đi, đại tỷ đã không còn nữa.
 
Tất cả mọi người đều cho rằng, mẫu tử Tần Ninh cô nhi quả phụ sớm đã bỏ mạng trong biển lửa.

 
Mắt Tần Mạt dần đỏ lên, từ trong miệng bật ra mấy chữ, “Đại tỷ...”
 
Bầu không khí thương cảm còn chưa kịp nổi lên, hắn nhìn Tiền Nguyên Hằng một cái, đột nhiên xông tới, hung hăng đấm một quyền vào mặt Tiền Nguyên Hằng.
 
Trong điện đứng đầy người, nhưng không có ai bước lên ngăn lại, bởi tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, màn tỷ đệ nhận thân còn chưa có kết thúc, bệ hạ đã bị cậu em vợ đánh?
 
“Họ Tiền kia, ngươi là kẻ phụ tình, tỷ tỷ ta có chỗ nào không tốt, ngươi lại bỏ mặc tỷ và Nguyên Bảo khổ cực bao năm, chính mình lại hưởng thụ vinh hoa phú quý, ngươi...”

 
Tần Ninh đang tính ngăn cản lại lui trở về.
 
Còn quay sang nói với đám người Bạch lão tiên sinh: “Chút chuyện trong nhà, hôm nay vất vả chư vị rồi, hiện tại...trở về đi.”
 
Nói sao thì, chuyện xấu trong nhà cũng không thể rêu rao ra ngoài.
 
Mọi người đều rất thức thời, “Chúng thần cáo lui.”
 
Bọn họ còn ước chuồn lẹ một chút, ở lại làm gì, xem kịch sao, không sợ sau này bệ hạ tính sổ?
 
Tần Ninh híp mắt cười tiễn mọi người.
 
Còn hai kẻ đang lăn lộn dưới đất kia, muốn đánh cứ đánh đi, dù sao Tiền Nguyên Hằng da dày thịt béo đánh cũng không hỏng được, năm đó Tiền Nguyên Hằng bỏ lại nàng và Tiền Chính Hiên đi gia nhập quân khởi nghĩa, vốn là đáng đánh, Tần Ninh không trách không có nghĩa là hắn đúng.
 
Tiền Nguyên Hằng bị đánh thảm cỡ nào cũng không vung nắm đấm đáp trả, nhìn cậu em vợ không khóc lóc, đứa nhóc này hồi nhỏ ăn cây táo rào cây sung một lòng giúp đỡ hắn nối duyên với A Ninh, bây giờ đáp trả, chẳng khác nào Tiền Nguyên Hằng hắn là kẻ ăn cháo đá bát.
 
Tần Mạt là một thư sinh văn nhược, cũng không có bao nhiêu sức lực, cuối cùng chỉ đành ngừng tay mắng hắn: “Nếu không phải vì kẻ vô lương tâm như ngươi, tỷ tỷ ta đâu cần phải chịu bao nhiêu khổ cực như vậy.”
 
Tiền Nguyên Hằng không biết phải nói gì, đây là nỗi đau cả đời của hắn, dù có bị Tần Mạt đánh chết, hắn cũng không thể phản bác.
 
Năm đó trước khi tham gia quân khởi nghĩa, hắn có để lại tiền cho Tần Ninh, nếu là trong thời bình, số tiền đó để tiêu ba năm năm cũng đủ, đến khi đó hắn sẽ trở về.
 
Chỉ là không ngờ sau khi hắn đi lại xảy ra chuyện như vậy.
 
Viên Hoàn đứng nghe nửa ngày mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, “Hoàng hậu nương nương, người mau kéo quốc cữu gia lại, đó là bệ hạ đấy.”
 
“Tần Mạt, đệ đứng lên.” Tần Ninh bất đắc dĩ nói, “Ta hỏi đệ một vài chuyện.”
 

Tần Mạt tức tối bất bình đứng dậy, chỉ nói: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại tha thứ cho hắn như vậy, cũng quá dễ dàng cho hắn rồi.”
 
Hoàn toàn quên mất, mấy ngày trước Tần Ninh hồi cung, đám người trong thái y viện còn tụm lại thảo luận chuyện này, đều nói bệ hạ có lương tâm, hoàng hậu nương nương mệnh tốt, một sớm chiều liền sẻ hóa phượng hoàng.
 
Cái này chính là kim không đâm lên người mình thì không biết đau.
 
Đổi thành người khác suy nghĩ ngay lập tức đã khác ngay được.
 
Tần Ninh bất đắc dĩ: “Chuyện của ta, đệ đừng quản, ta hỏi đệ, Mông Mông đâu?”
 
“Nhị tỷ gả cho người ta rồi. Là một tú tài, trong nhà không có tiền, nhưng người này thành thực đáng tin, cho nên nhị tỷ đồng ý gả cho hắn.”
 
Tần Ninh khe khẽ thở dài: “Cũng tốt, đệ...mẹ đệ vẫn khỏe chứ?”
 
Tần Mạt thoáng chần chừ.
 
“Mẹ ta tái giá rồi, lần đó nhị tỷ bệnh nặng, chúng ta không có tiền, mẹ liền gả cho một phú hộ làm thiếp.”
 
Kì thực cũng không thể nói là gả, chỉ là vì mấy lượng bạc mà đem bản thân bán cho người ta, làm thiếp không làm hạ nhân. Dù không nở mặt nở mày gì, nhưng chí ít cũng giúp con cái không nhập nô tịch.
 
Đối mặt với sinh tử vong tồn, thực sự không lo được nhiều như vậy.
 
Tần nương mặc dù thô tục thiển cận, đối với người ngoài hà tiện còn có chút cay độc, thế nhưng đối với hai đứa con của mình, lại là yêu thương từ tận đáy lòng, thời loạn thế gian nan là vậy, bà vẫn nuôi được hai tỷ đệ Tần Mạt bình an khôn lớn.
 
Tần Ninh đã từng gặp qua rất nhiều phụ mẫu, sống không nổi nữa liền bức bán con gái chính mình đi, lấy tiền nuôi bản thân và con trai, hoặc đem con gái bán vào nhà giàu làm nô làm tì, lấy tiền bán con gái kiếm được đi lấy vợ cho con trai.
 
Tần Mông có thể gả cho một tú tài, như vậy đã là rất rất tốt rồi.
 

Thực ra Tần Ninh cũng không oán hận Tần nương, nói cho cùng thì nàng và Tần nương cũng chẳng có bao nhiêu quan hệ, mặc dù Tần nương tham lam chiếm lấy chút tiền tài của Tần gia, nhưng của hồi môn của mẹ nàng, tốt xấu gì bà cũng không động tới một phân mà đưa cả cho Tần Ninh.
 
Tần nương dù ăn ở chẳng tốt lành gì nhưng cũng không phải người làm nhiều chuyện ác.
 
Tiền Nguyên Hằng lại hỏi: “Sao ngươi lại vào thái y viện, học được y thuật từ đâu?”
 
Đầu năm nay, người học y thuật đều là cha truyền con nối, chỉ truyền trong không truyền ngoài, đứa trẻ này là từ đâu mà học được?
 
Tần Mạt cười: “Nhạc phụ của ta dạy, nhà vợ ta có nghề y.”
 
Kì thực khi vừa bước vào điện, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tần Ninh, khuôn mặt quen thuộc kia, không phải tỷ tỷ của hắn thì là ai.
 
Nhưng hắn không muốn sẽ nhận nàng như thế này, nhiều năm trước, hắn tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, bây giờ nghĩ lại, Tần nương quả thực rất có lỗi với Tần Ninh.
 
Hắn mặc dù không làm gì, nhưng Tần nương là thân nương của hắn.
 
Vừa vặn thái y viện phân biệt đối xử, hắn đứng cuối cùng, ai có thể nghĩ tới hắn lại có quan hệ dây mơ rễ má thần kỳ với Tiền Nguyên Hằng.
 
“Để hôm nào đó, đệ dẫn người vào cung gặp ta, còn cả Mông Mông, mấy tỷ đệ chúng ta, cũng nhiều năm không gặp nhau rồi.” Tần Ninh thở dài: “Năm xưa trước khi cha mất, đã dặn dò ta phải chăm sóc cho hai đứa, ta lại không thể giúp đươc gì cho hai người dù chỉ một ngày...”
 
“Tỷ tỷ, chúng ta đều rất khỏe mạnh, là cha trên trời có linh che chở phù hộ, mấy năm nay tỷ một mình nuôi nấng Nguyên Bảo, so với chúng ta còn cực khổ hơn nhiều, là đệ không chăm sóc tốt cho tỷ mới đúng.”
 
Trong lòng Tần Mạt rất áy với nàng, năm đó là Tần nương gả Tần Ninh cho Tiền Nguyên Hằng, mới khiến nàng giữa thời chiến loạn lạc không có nơi để nương tựa.
 
Nếu như Tần Ninh chỉ gả cho một người bình thường, mặc dù không có phúc phận làm hoàng hậu, nhưng những khổ cực bao năm nay cũng có người cùng gánh vác, cuộc sống của nàng sẽ thoải mái hơn một chút, Nguyên Bảo cũng không cần mới nhỏ xíu đã phải đi tham gia khoa cử.
 
Con mình tự mình xót, khi còn chưa biết Tiền Chính Hiên là cháu ngoại mình, hắn chỉ ngưỡng mộ người này còn trẻ mà có tài. Nhưng sau khi biết rồi thì không nhịn được mà cảm thấy đau lòng, thi trạng nguyên là chuyện khó khăn thế nào, có người cả đời dùi mài kinh sử cũng không đỗ, huống hồ Chính Hiên mới chỉ có bấy nhiêu tuổi.
 
Mười mấy năm nay, những khổ cực của đứa nhỏ này trong quá trình học hành, chắc chắn không ít hơn người khác.
 
Tần Mạt tức giận trừng mắt nhìn Tiền Nguyên Hằng, đều là lỗi của người này, cứ nhất quyết phải rời đi, thành Cô Tô lớn như vậy, chẳng lẽ không chứa được hắn sao.
 
Tiền Nguyên Hằng len lén trừng lại, ngươi xem A Ninh là giúp ta hay giúp ngươi.
 

Tần Ninh tất nhiên có thể cảm nhận được hai người ngầm đâm chích nhau, nàng bất đắc dĩ nói: “Tần Mạt, đệ về trước đi, ngày kia đưa vợ đệ và Mông Mông tới.”
 
Tần Mạt gật đầu, “Tỷ tỷ, vậy thuốc của tỷ?”
 
“Ngươi đem tới cho A Ninh, trẫm không tin kẻ khác.”
 
Trong cung ngoài cung minh trường ám tiễn, khó lòng phòng bị, nếu đã có sẵn đệ đệ để dùng, vì sao còn phải dùng kẻ khác.
 
“Vậy tỷ tỷ, đệ về đây.” Hắn vẫn còn tức Tiền Nguyên Hằng, dứt khoát không thèm để ý hắn, bước thẳng ra cửa.
 
Tiền Nguyên Hằng từ khi làm thủ lĩnh nghĩa quân, một đường ca cao mãnh tiến, chưa từng bị xem nhẹ như vậy, thật không biết tiểu tử này là to gan hay thiếu tâm nhãn, nếu đổi lại là người khác, dưới cơn tức giận nói không chừng sẽ bắt mang ra ngoài trảm.
 
Cũng là Tiền Nguyên Hằng vẫn luôn ghi nhớ đứa trẻ này hồi còn nhỏ lúc nào cũng đồng lòng đồng tâm, giúp hắn lừa gạt Tần nương bao lần.
 
Sau khi xuất cung, trên người Tần Mạt đổ một thân mồ hôi lạnh, hoàn toàn không nghĩ được hắn lấy đâu ra lá gan, dám trực tiếp vung tay đánh người, bây giờ bình tĩnh nghĩ lại, mới bị dọa cho xém chết, gần vua như gần hổ, chính mình lai to gan lớn mật như vậy, liệu có bị diệt khẩu hay không.
 
Trong kí ức của Tần Mạt, vị tỷ phu này từ lâu hắn đã không nhớ rõ nữa, hắn chỉ nhớ người này, hồi nhỏ từng mang hắn lên núi săn thú, thế nhưng tướng mạo tính tình thì hoàn toàn là một mảnh mơ hồ.
 
Tần Mạt lau mồ hôi, hướng về phía nhà mình đi, dù sao đánh cũng đánh rồi, còn có thể thế nào, cùng lắm thì cho hắn đánh lại.
 
Phú hộ mà trước kia Tần nương gả cho vài năm trước đã mất, đại phu nhân cũng là người tốt, thấy mẫu tử bọn họ đáng thương, bèn cho mấy quan tiền tiễn họ xuất phủ, cũng không nói báo thù Tần nương chiếm mất phu quân nàng nhiều năm, có lẽ, chính nàng thực sự cũng không thích lão nam nhân háo sắc kia.
 
“A Mạt, sao hôm nay chàng về muộn thế, cơm nước nguội cả rồi.” Thê tử của Tần Mạt Lý thị và Tần nương cùng nhau ngồi ở đại đường, trước mặt bày mấy đĩa thức ăn, nhìn dáng vẻ có lẽ đã đợi rất lâu rồi.
 
“Ta đi gặp một người.” Hắn nhìn Tần nương, nói: “Mẹ, đại tỷ vẫn còn sống, Nguyên Bảo cũng còn sống.”
 
Tần nương sửng sốt, thở dài: “Bọn họ cô nhi quả phụ, có lẽ đã trải qua không ít khó khăn, A Mạt, trước kia ta đối xử với nó không tốt, hiện tại nếu giúp được chút nào thì giúp chút ấy đi, sau này xuống dưới đó gặp cha các con, ta cũng dễ ăn nói.”
 
Những ngày tháng cực khổ nửa đời này, Tần nương tử đã nghĩ thông rất nhiều chuyện, làm người, vẫn nên thiện lương một chút, năm đó nếu không phải đại phu nhân tốt bụng, bọn họ nào có còn đường sống.
 
Bà rất hối hận năm xưa đã gả Tần Ninh cho Tiền Đại Tráng, có bao nhiêu thư sinh công tử muốn cưới con gái Tần cử nhân, bà cũng không biết bản thân bị thứ gì che mờ mắt, lại đi chọn một nam nhân chưa từng đọc qua sách vở, nghèo kiết xác, Tiền Đại Tráng dù có giỏi giang hơn nữa, cũng không so được với tú tài công tử người ta tiền tài tích góp từ đời ông qua đời cha.
 
Tần Ninh gả qua đó, mặc dù phu thê hòa thuận, cuộc sống cũng xem như không tệ, chỉ không nghĩ tới sau này sẽ như thế. May mà hai mẫu tử Tần Ninh còn sống, nếu không bà quả thực không còn mặt mũi nào nhìn người chồng đã khuất của mình.