Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 5 - Chương 33: Mạnh nhất và yếu nhất

EDITOR: DOCKE

Băng quốc.

Lãnh Diễm thu hai vai vì lạnh. Vừa mới nghiêng đầu qua liền nhìn thấy Hạ Ngọc đang đứng ở đó dưới ánh đèn, mặc một bộ sam tử màu xanh nhạt. Dáng người hơi mỏng, giống như chỉ cần gió thổi qua là có thể đưa hắn bay đi. 

Trong lòng Lãnh Diễm dậy lên một niềm thương xót: Từ sau khi đại hôn, Hạ Ngọc giống như một đứa trẻ phạm lỗi, lặng lẽ ở trong cung, ít lời kiệm tiếng, thờ ơ với chính sự trong nước, chỉ yên lặng làm bạn bên cạnh nàng.

“Sao muộn vậy, còn chưa ngủ ư?” Lãnh Diễm đứng lên, nhìn hắn mỉm cười.

“Bên ngoài gió lớn, cho nên, mang áo choàng đến cho nàng.” Hạ Ngọc nói xong, lấy ra một cái áo choàng phủ lên vai Lãnh Diễm. Hạ Ngọc tuy rằng nhỏ tuổi hơn Lãnh Diễm, nhưng vẫn là một nam nhân, vóc người của hắn đã cao hơn Lãnh Diễm một ít.

Lúc hắn vì Lãnh Diễm mà nhảy lên thao đài, Lãnh Diễm có một cảm giác được bảo hộ. Đó là cảm giác đầu tiên mà Hạ Ngọc mang đến cho nàng.

Nàng đưa tay khép lại cổ áo, nói tiếng “Cám ơn”, còn nói: “Đã khuya rồi, trở về ngủ đi.”

Bọn họ ở trong hai tẩm cung khác nhau. Tuy rằng đại hôn đã lâu, nhưng bởi vì sự kiện xảy ra trước ngày đại hôn đã tạo thành khoảng cách, hai người vẫn chưa động phòng.

Lãnh Diễm rất kiên nhẫn chờ đợi hắn trưởng thành. Có lẽ, nàng căn bản không hề kỳ vọng hắn sẽ trưởng thành.

“Bệ hạ.” Lúc Lãnh Diễm sắp tránh ra, Hạ Ngọc rốt cuộc mở miệng.

Lãnh Diễm quay đầu lại, nhìn hắn

Thiếu niên mười tám tuổi, phong cảnh hữu tình. Hạ Ngọc từ nhỏ không xấu. Hắn thanh tú nhưng yếu ớt, đúng kiểu công tử con nhà giàu quen được cưng chiều. Mi thanh cao ngạo, môi đỏ mọng hơi mím lại lộ ra vẻ tùy hứng và không hiểu chuyện rất trẻ con. “Lãnh Diễm, chúng ta đã thành thân rồi, đúng không?” Hắn bỗng nhiên thay đổi cách xưng hô, đổi sang gọi thẳng tên nàng.

Lãnh Diễm lại mỉm cười, vẻ mặt của nàng dịu dàng và hiền lành, “Đúng vậy, bằng không, sao chàng có thể ở trong cung?”

“Nhưng vì sao chúng ta lại phải sống ở hai nơi tách biệt? Ta muốn gặp nàng, lại phải nhất định nửa đêm mang áo choàng đến đây?”

Đôi mắt dài nhỏ của Hạ Ngọc gần như đã ươn ướt. Hắn ủy khuất hỏi. “Sự tình lần trước, chẳng lẽ nàng vẫn còn trách ta sao? Ta biết như vậy, nhưng chỉ vì muốn tỏ ra mình giống nam nhân hơn một chút. Nàng cao cao tại thượng như vậy, ta chỉ hy vọng…”

“Hạ Ngọc.” Lãnh Diễm nhẹ nhàng cắt ngang lời hắn, vẻ tươi cười trên khuôn mặt vẫn không suy giảm. “Ta không trách chàng. Nhưng con người khi đã làm sai chuyện gì, luôn phải chịu trừng phạt một chút. Hơn nữa…” Nàng nói xong, đến gần Hạ Ngọc. Ngón tay thon dài mơn trớn hình dáng xinh đẹp của hắn, “Hơn nữa, chàng thật sự đã phạm vào một sai lầm rất lớn, có biết không?”

Có trời mới biết nàng đã mất bao nhiêu thành kính mới giúp cho hắn miễn trừ được chỉ trích của quốc dân cùng thẩm lý và phán quyết.

“Đó đều là lấy cớ.” Hạ Ngọc cắn môi, nhìn chằm chằm vào Lãnh Diễm hỏi: “Từ đầu đến cuối nàng vẫn không xem ta là nam nhân. Nàng cảm thấy ta thua kém Hạ Lan Tuyết. Nàng hối hận lựa chọn lúc trước của mình, căn bản là nàng không hề yêu ta!”

Nếu yêu một người, trong tim trong mắt tất cả đều là người đó. Nhưng trong mắt Lãnh Diễm, cho dù ngẫu nhiên cũng có dịu dàng cũng có sủng nịch nhàn nhạt, nhưng không phải tình yêu.

Lãnh Diễm ngẩn người, sau đó nhẫn nại trả lời: “Ta chưa bao giờ đem chàng so sánh với Hạ Lan Tuyết.”

Về phần yêu hay không yêu, Lãnh Diễm không phải không biết. Cái đáp án sinh động đó, nàng chưa bao giờ phủ định hay cố gắng che dấu.

“Nếu không phải lúc nào cũng lấy tar a so với hắn, vì sao nàng không yêu ta?” Hạ Ngọc đau xót. Có lẽ lúc ban đầu chung sống, hắn nghĩ rằng chỉ cần minh yêu Lãnh Diễm, chỉ cần mình được chung sống với Lãnh Diễm, như vậy là đủ rồi. Nhưng tình yêu là lòng tham. Dần dần, nó cần được đáp lại, sẽ kéo theo ghen tỵ, chiếm hữu, hoài nghi cùng oán hận. “Hạ Lan Tuyết hiện giờ đã là đại vương của Thiên Triều. Hắn với nàng lại là trời sinh một đôi. Nàng hối hận lúc trước đã từ bỏ hắn mà lựa chọn ta, có đúng không? Nàng căn bản sẽ không yêu ta, chỉ là đang cần một đứa con nít để nàng nuôi cấy một con rối, đắp nặn một hình tượng cho quốc dân xem thôi, có đúng hay không?”

“Vì sao chàng lại nghĩ như vậy?” Lãnh Diễm trầm giọng hỏi, có vẻ tức giận.

Hạ Ngọc hôm nay đang cố ý muốn cãi nhau sao?

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Hạ Ngọc nhìn nàng thật gần, bạo phát hỏi một câu: “Chẳng phải nàng vẫn luôn xem ta là con nít sao?”

“Không phải, chỉ là chàng con chưa đủ thành thục mà thôi.” Tính tình Lãnh Diễm rất tốt, còn có thể bình tĩnh trả lời câu hỏi cố tình gây sự của hắn.

“Vậy thì người nào đã đủ thành thục? Có phải là Hạ Lan Tuyết hay không? Hay là Viêm Hàn? Lại hoặc là, tên chó tên mèo nào?” Hạ Ngọc có điểm nói bừa, sắc mặt trắng bệch cũng đỏ bừng lên.

“Phải.” Lãnh Diễm rốt cuộc chịu không nổi phiền toái, nàng cao giọng đáp trả: “Nếu đem ra so sánh, Hạ Lan Tuyết thành thục hơn chàng rất nhiều. Ít nhất thì hắn sẽ không làm cho người hắn yêu phải khó xử như vậy, lại càng không liên hợp với người ngoài để đối phó ta!”

Chuyện trong ngày đại hôn trôi qua đã lâu, nhưng vết nứt trong mối quan hệ giữa hai người lại không thể bởi vì sự tình này qua đi mà phai nhạt dần.

Hạ Ngọc đứng lặng hồi lâu, mới cúi đầu cười khổ, “Quả nhiên, bất luận ta làm cái gì, đều không thể hơn được Hạ Lan Tuyết. Trong lòng nàng cũng chỉ có hắn.”

Lãnh Diễm cũng tự giác biết rằng mình đã nói quá lời, đang muốn nói một câu gì đó làm yên lòng, Hạ Lòng lại bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn nàng với ánh mắt rất kỳ quái. “Lãnh Diễm, nếu nàng không phải là nữ vương Băng quốc mà chỉ là một nữ nhân bình thường, chẳng hề vĩ đại, chẳng phải xinh đẹp, nàng có thể yêu ta không?”

“Hạ Ngọc…” Lãnh Diễm cũng đã nhìn ra một tia cổ quái, nàng gọi tên hắn, lại nhìn nhìn xung quanh. Thị vệ hai bên đại khái đã bị Hạ Ngọc cho lui ra ngoài. Bóng đêm rất sâu, ngoại trừ đội bảo vệ ngẫu nhiên tuần tra ngang qua thì không có người nào khác.

Ngay sau đó, ngực nàng chợt hơi lạnh.

Nàng nhanh chóng cúi đầu, thấy một cây châm thật dài, thật nhỏ xuyên qua ngực. Nàng ngẩng đầu nhìn mặt Hạ Ngọc, khó mà tin được: Nét mặt rất trầm tĩnh, không kinh hoảng cũng không do dự mà là một vẻ quyết đoán, nhanh chóng.

“Không phải sợ, cho dù nàng mất đi tất cả, ít nhất vẫn còn có ta.” Hạ Ngọc lẳng lặng nói, sau đó chậm rãi rút cây châm ra. Trên thân châm lưu lại một chút máu của Lãnh Diễm, đỏ thẫm.

Cơn đau như tia chớp, trong khoảnh khắc đã xâm nhập toàn thân Lãnh Diễm.

Đến khi tỉnh lại, nàng không biết mình đang ở đâu nữa. Trước mắt ngoại trừ bóng tối cũng chỉ là bóng tối, bên tai ngoại trừ tiếng hít thở thì cũng chỉ có tiếng hít thở.

… Là hai tiếng hít thở.

Lãnh Diễm hơi kinh hãi, lồng ngực vẫn còn rất đau.

“Ngươi là ai? Đây là nơi nào?” Nàng rất bình tĩnh. Cho dù ở trong hoàn cảnh này, giọng nói vẫn bình tĩnh và uy nghiêm như trước.

“Lãnh nữ vương.” Một âm thanh mềm mại vang lên rất gần, “Ta là Y Nhân, còn nhớ không?” Lãnh Diễm sững sờ, tất nhiên là nàng biết ai là Y Nhân.

“Vì sao ngươi lại ở đây?” Lãnh Diễm vừa hỏi vừa cố gắng nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra. Hạ Ngọc đến thăm nàng, sau đó tranh luận, cây châm dài…

Lồng ngực Lãnh Diễm lại quặn đau, cũng không biết là do miệng vết thương hay là từ tim.

“Ừm, hiện tại chúng ta đang trốn trong linh đường của Viêm Tử Hạo. Người bên ngoài đang tìm chúng ta. Chờ đến tối ta sẽ kể cho ngươi nghe. Yên tâm đi, ngươi rất an toàn.” Y Nhân làm động tác ra hiệu cho nàng im lặng. Trong bóng đêm, nàng sờ soạng tay Lãnh Diễm, nắm chặt, giống như muốn an ủi nàng.

Lãnh Diễm bị một bàn tay mềm mại ấm áp cầm lấy tay, muốn giãy thoát nhưng thân thể lại suy yếu, nên đành từ bỏ.

Nói thực ra, nàng cùng Y Nhân chưa nói đến quen thuộc, nhưng lần trước lúc Y Nhân ở Băng quốc, giữa hai người hình như địch ý nhiều hơn là thiện ý.

Chính vì vậy mà khi thình lình bị Y Nhân nắm tay, lúc đầu Lãnh Diễm cảm thấy rất không tự nhiên. Nhưng sau đó lại không thấy phản cảm nữa, mà ngược lại, cảm giác rất an tâm. Cô gái này, tạo cho người khác một cảm giác an tâm, không cần phòng bị.

Người bên ngoài quả nhiên đang lục tìm các nàng. Chỉ nghe thấy một loạt những âm thanh va chạm thật lớn, Lãnh Diễm và Y Nhân đồng thời nín thở, lại nghe có người hỏi: “Ngoại trừ gian linh đường này, khắp hoàng cung đều đã lục soát cả rồi. Đại nhân cho hỏi, có cần phải lục soát linh đường không?”

“Không được, linh đường của Tiên hoàng là cấm địa. Chúng ta quay về bẩm báo bệ hạ rồi quyết định sau.” Người được xưng là đội trưởng truyền lại thu quân trở về. Tiếng bước chân càng lúc càng xa, bên ngoài lại quay về với sự yên lặng.

Y Nhân nhẹ nhàng thở ra, cũng buông lỏng tay Lãnh Diễm. Cô hơi nghiêng thân về phía trước, chỉ nghe thấy tiếng tấm chăn chiên thật dày được hất lên, ánh sáng bên ngoài lập tức truyền vào.

Lãnh Diễm nheo mắt nhìn lại: Thì ra các nàng vẫn trốn dưới gầm bàn trước linh đường. Bởi vì chăn chiên quá dày, cho nên ánh sáng bên ngoài không thể truyền vào lọt, tưởng là đêm tối.

“”Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?” Lãnh Diễm có điểm mê hoặc.

“Nói thực ra, ta cũng không biết sao lại thế này.” Y Nhân trả lời cái kiểu rất không có trách nhiệm, “Nhưng có người đã đưa ngươi đến Viêm Cung.”

“Nơi này là Viêm Quốc?” Lãnh Diễm chấn động.

“Đúng vậy, là chỗ ở của Viêm Hàn.” Y Nhân trả lời rất tự nhiên. “Hôm qua ngươi được đưa đến đây. Ta vừa vặn không cẩn thận nghe được nhân viên áp giải nói chuyện với nhau, không cẩn thận biết được Viêm Cung có một chỗ như thế này, lại không cẩn thận đụng phải lúc bọn hắn sơ sẩy đem ngươi để ngay bên cạnh, cho nên kéo ngươi đến đây.”

Y Nhân trả lời mơ hồ, Lãnh Diễm cũng nghe mà không hiểu.

Nhưng hiện trạng là: Bất luận Hạ Ngọc đưa nàng đến Viêm Cung xuất phát từ nguyên nhân gì, chỉ sợ rằng không phải là chuyện tốt. HIện giờ có thể trốn đi, nói cách khác, cũng là nhờ Y Nhân đã cứu nàng.

“Nhưng vì sao ngươi lại cứu ta?” Lãnh Diêm hỏi. Xuyên thấu qua một ít ánh sáng bên ngoài, thần sắc Y Nhân thật yên lặng. Cô thản nhiên nói: “Bởi vì ngươi đã từng giúp A Tuyết, cho nên ta muốn giúp ngươi.” Chỉ cần là người hoặc chuyện có quan hệ đến Hạ Lan Tuyết, Y Nhân đều không thể thờ ơ.

“Vậy ngươi nghe được cái gì?” Lãnh Diễm dừng một chút, nghe thấy tên Hạ Lan Tuyết thì cảm thấy cao hứng, lại hơi buồn bã.

“Nghe bọn hắn nói, bọn hắn phải xâm chiếm Thiên Triều. Băng Quốc sẽ giúp một tay. Hạ Ngọc đã tuyên bố ngươi lâm trọng bệnh, tự tiện thay quyền. Đại khái là lấy ý tứ hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu (lấy danh thiên tử để ra lệnh cho chư hầu). Hạ Ngọc đưa ngươi đến đây, chính là cho thấy thành ý hắn muốn tham dự vào kế hoạch lần này.” Y Nhân do dự một chút, sau đó nhẹ giọng nói: “Mà Viêm Hàn, cũng từ bỏ ngươi rồi.”

Lãnh Diễm cũng không cảm thấy kỳ quái. Viêm Hàn là quân vương trời sinh. Lựa chọn của hắn chính là những chuyện có lợi cho quốc gia của mình nhất. Không có gì đáng trách.

Tình cảm, làm sao có thể địch nổi trách nhiệm quân vương?

“Ta nhất định phải chạy đi, không thể để cho Hạ Ngọc đẩy Băng quốc vào chiến tranh được.” Lãnh Diễm nói xong, đang muốn đứng dậy, nhưng ngực lại đau đến lợi hại, toàn thân đều không có sức lực.

Hôn mê đã hơn mười ngày, cho dù không bị thương nhưng đói bụng đã lâu, lại đang rất xúc động cùng tức giận, làm sao có thể chạy đi đâu?

“Trước tiên ngươi cứ trốn ở đây đã. Ta ra ngoài kiếm chút đồ ăn thức uống. Đừng lầm bậy đó, có biết không?” Y Nhân nhanh chóng an ủi nàng, sau đó chui ra khỏi chăn chiên. Đợi đến khi ra đến ngoài phòng, cô lại tỏ ra là một người nhàn tản thong dong, giống như tất cả mọi việc xảy ra đều không liên quan gì đến mình.

Những người đang truy tìm Lãnh Diễm nhìn thấy Y Nhân, cũng chỉ liếc mắt nhìn qua rồi thôi, coi thường cô, chỉ xem cô như một sủng vật vô hại của bệ hạ mà thôi.