Huỳnh Mặc Viên đứng lên, dưới ánh mắt đay nghiến của đám tiểu thư và hả hê của Hoàng hậu mà bước lên giữa khấu đài đại điện. Tô Cẩn Hạo rạo rực không yên nhìn theo bóng dáng nhỏ bé liêu xiêu của nàng.
Đứng giữa khấu đài, Huỳnh Mặc Viên nhỏ bé như một chú gà nhỏ đứng giữa đám lang đói.
"Ờ, thì....ta là Huỳnh Mặc Viên......thế thôi!" Huỳnh Mặc Viên chân thực đến thẳng thắn nói. Đám đại thần cúi đầu nhịn cười, còn tiểu thư danh vọng thì không giấu giếm mà lấy khăn che mặt ra che đi nửa mặt dưới. Tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ là một kẻ không xuất không thân.
Hoàng thượng thì nhoẻn miệng ôn hòa. Hiển nhiên chưa từng gặp qua nữ hài nào đơn thuần như vậy.
"Ân, tài năng hửm, ta không có....."Nàng thẳng thắn nói. Ở hiện đại đã là thế kỉ 21, những việc như thêu thùa may vá hay cầm vũ ý hả? Việc đó là dành cho công ty may mặc và ca sĩ, vũ công. Vì vậy, đơn thuần với tính cách lười chảy thây của Huỳnh Mặc Viên, nàng có thể nói là dốt đặc cán mai, một chút cũng không biết!
Đám quan thần, tiểu thư đều mỉm cười, vài hoàng tử lỗ mãng cũng bật cười ra tiếng, dùng ánh mắt chế giễu hướng về phía Thái tử. Hiển nhiên bọn họ nào có ưa gì kẻ 'cướp' ngôi vị 'đáng lẽ' phải là của mình chứ!
Ý quỷ quyệt trong mắt Hoàng hậu càng nồng đậm.
Tô Cẩn Hạo nắm chặt tay. Vừa tức Huỳnh Mặc Viên lại vừa tức đám quan lại, và cả Hoàng hậu.
"Thế nào vậy? Các vị và mẫu hậu cảm thấy buồn cười ư?" Hắn mỉm cười ôn hòa cất tiếng lạnh lẽo. Mặt cười mà lòng lạnh lẽo. Qủa là đáng sợ.
Đám quan lại đều im bặt, một tiếng ho he cũng không. Bọn họ còn chưa muốn chết, cũng chưa muốn cả gia tộc phải bỏ mạng.
Còn nhớ trước đây có một nữ tử cứ cương quyết đòi làm thiếp thân của Tô Cẩn Hạo, đụng đúng lúc tâm tình hắn không tốt, hắn liền một chưởng chém đôi nữ tử kia ngay trước mặt toàn dân thiên hạ khiến ai nấy nơm nớp lo sợ. Tiếp đến sáng hôm sau, hắn liền tra ra nữ tử đó là nữ nhi của thừa tướng, trong một đêm liền khiến gia đình ông ta bị lăng trì xử tử với tội tham ô hối lộ, bức bách dân lành. Tuy vậy, thực chất Tô Cẩn Hạo cũng là chém đúng người. Việc thừa tướng kia tham ô là thật, cũng nhiều lần khiến dân chúng khổ sở. Người dân vừa mừng, vừa sợ, vừa ca tụng hắn cũng vừa chửi rủa hắn.Có thể nói, đừng đụng vào Tô Cẩn Hạo khi hắn đang điên tiết. Bằng không, hậu quả khó lường.
Huỳnh Mặc Viên nhìn không khí ngưng trọng, cũng không quá đỗi bất ngờ. Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào dung nhan của Hoàng thượng mà nói
"Hoàng thượng, ta sẽ đưa ra một vài câu đố cho tất cả mọi người trong đại điện này. Nếu mọi người giải được, vậy là ta bất tài. Nhưng nếu không được, thì ngôi vị Thái tử phi này không thể có ai khác ngoài ta ngồi vào" Lời nói bá đạo lười biếng của nàng từ từ tốn tốn vang lên khiến cả đại điện oanh tạc một trận. Một số người định đứng dậy tố tội bất kính của Huỳnh Mặc Viên thì bị nụ cười của Tô Cẩn Hạo uy hiếp, sợ đến nỗi xanh mặt, ngồi bệt xuống.
Hoàng thượng ha ha cười, tâm tình tốt hẳn, liền gật đầu đồng ý.
Huỳnh Mặc Viên hơi cười, quay qua nhìn đám mỹ nữ oanh oanh tạc tạc đang nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ nồng đậm, nàng liền cười tươi rói
"Các vị tiểu thư, ai lên trước?"
"Ta" Một nữ tử đứng lên. Huỳnh Mặc Viên nhìn nàng. Ồ, chẳng phải cái gì mà Mộng gì gì Lam ư?
Mộng Điền Lam nôn nóng đứng dậy. Không được, nàng ta không muốn ngôi vị Thái tử phi kia bị Huỳnh Mặc Viên kia đoạt được, vì vậy liền đứng lên đầu tiên."Ra đề đi" Dù gì thì nàng ta cũng là xuất thân danh gia vọng tộc, đương nhiên dù luận võ nhiều hơn văn nhưng trí thức vẫn thừa thãi để đối đáp cái người muốn tài không tài, muốn mạo không mạo.
"Ờ" Huỳnh Mặc Viên chán chường, có nhất thiết phải kiêu ngạo vầy không?"E hèm, đề là: Con gì đập thì sống, không đập thì chết?"
Cả đám người đều xì xào. Cái gì chứ? Đập thì sống, không đập thì chết? Trên đời này thật sự có con vật như vậy sao?
Tô Cẩn Hạo nhìn Huỳnh Mặc Viên, môi mỏng vẽ thành một vòng cung. Được lắm, ta còn tưởng ngươi tài sắc đều không vẹn? Hóa ra cũng chỉ là che đậy.(Không phải đâu Hạo ca ơi, nàng ta không vẹn cái gì đâu. Mấy câu đố này đến bọn trẻ nghé nó còn biết mà)
Qủa nhiên, Mộng Điền Lam kia nghe xong câu đố liền trợn tròn mắt, kinh hãi nhìn Huỳnh Mặc Viên, lúng ta lúng túng không biết trả lời. Nàng ta đứng như trời trồng, nửa ngày cũng không nói ra câu gì.
"Ta.....là con, là con rết!" Ả nhắm mắt nhắm mũi nói, cầu trời cầu phật cho câu trả lời của nàng ta đúng. Nhưng....
"Sai" Huỳnh Mặc Viên chán chường, lười biếng nhả ra một từ.
"Cái gì chứ? Ngươi rõ ràng là làm khó ta. Làm gì có con gì không đập thì chết, đập thì sống chứ?" Mộng Điền Lam tá hỏa, tức giận rít lên.
"Ồn muốn chết. Ai nói không có chứ?" Đưa tay ngoáy ngoáy tai, nhăn mặt lại, nàng trầm trầm nói.
"Vậy là con g....."Nàng ta chống nạnh, gân cổ lên nói, nhưng lời còn chưa nói xong đã bị một thứ gì đó chạy qua người, sau đó nàng ta cảm thấy như tim mình ngừng đập, trực tiếp ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Mộng Điền Lam thất kinh nắm chặt lấy lồng ngực, cơ thể khẽ run lên từng đợt, từng đợt khiến người trong đại điện hoảng sợ bội phần. Mộng tả tướng thấy nữ nhi mình trân quý chật vật như sắp chết, liền bất chấp đứng lên quỳ xuống bên nàng ta, vận nội lực để điều hòa thân nhiệt cho nàng ta nhưng bất lực.
Đại điện huyên náo ồn ào hẳn. Tô Cẩn Hạo tình ý càng nồng đậm, chống cằm theo dõi tình hình.
Hoàng hậu cũng biến sắc, sau đó liền lớn tiếng chất vấn Huỳnh Mặc Viên
"Ngươi, ngươi đã làm gì Điền Lam?"
Nàng ngẩng đầu, tay giấu trong ống tay áo, tỉnh bơ trả lời
"Hở? Thì ta cho nàng ta biết câu trả lời của câu đó mà! Và nàng ta cũng đã biết rồi! Đập thì sống, không đập thì chết, đó chẳng phải là trái tim à? Hiện tại ta để nàng ta trải nghiệm thực tiễn để nàng ta tin!"
Lơ đãng nói, thế nhưng không ai phản bác được gì. Mộng tả tướng cũng chỉ biết ôm nữ nhi mình xuống dưới, trở về phủ tìm đại phu chứ không thể làm gì Huỳnh Mặc Viên. Thứ nhất, ông cũng rất nghiêm minh, đương nhiên biết cũng do nhi nữ nhà mình gây sự trước mới trở nên như vậy. Thứ hai, Huỳnh Mặc Viên là người của Tô Cẩn Hạo, bọn họ có muốn cũng không thể động vào.
"Mộng bá bá, đừng để nàng đụng nước, bằng không hậu quả khó lường!" Mắt thấy bóng người Mộng tả tướng và Mộng Điền Lam sắp khuất sau cánh cửa, Huỳnh Mặc Viên liền tốt bụng nhắc nhở.
Tô Cẩn Hạo mỉm cười, ánh mắt thâm sâu khó lường. Được lắm, ngươi ra câu đố khó nhằn như vậy, khiến đám đại thần và đám hoàng tử ngạo mạn kia đều thay đổi cái nhìn với người. Khi ngươi khiến cho Mộng Điền Lam gần như bất tỉnh, kinh hoảng như vậy khiến họ nghĩ ngươi có võ công và khi nhắc nhở Mộng tả tướng không nên làm gì, đã khiến cho họ tin rằng ngươi biết y thuật. Nhưng....tất cả những điều đó, thật sự là của ngươi chứ? Đôi mắt Tô Cẩn Hạo rơi vào trầm tư.
Đúng là, tâm tàng bất định, lúc thế này lúc thế kia khiến người khác không thể nào đoán được. Âu đây cũng là hậu quả của việc sống trong môi trường không tình thâm của gia đình ở trong cung.
"Được rồi, ai tiếp nào?" Huỳnh Mặc Viên lười nhác lên tiếng. Nàng thực buồn ngủ a.
"Tiểu nữ là Liễu Tử Lộ, cháu gái Hoàng hậu" Một nữ tử thân mặc hường y, mỉm cười bước lên.
Đại điện lại một trận xì xào. Liễu Tử Lộ? Tài nữ bậc nhất của Long Nhạc quốc, cầm kỳ thư họa đều tinh thông. Chắc chắn sẽ không thua Huỳnh Mặc Viên kia.
Nàng nheo mắt. Cháu gái Hoàng hậu? Muốn thị uy? Ồ, là vậy ư? Tại sao lại muốn thị uy? Tại sao mùa thị năm nay chưa đến nhỉ? Muốn đem vài quả để trong phòng quá! Đúng rồi, hết mùa thị là đến mùa cam nhỉ? Ây dà, tự nhiên thèm cam quá đi, chăng biết ở đây có cam không nữa, chẳng biết Tiểu Hạo Tử kia có mua cam cho nàng không?
Rất nhanh, rất rất nhanh, ý nghĩ đề phòng của Huỳnh Mặc Viên đã chuyển sang việc bao giờ tới mùa quýt...nhằm, mùa cam.
Thấy vẻ mặt nàng cứ ngờ ngờ nghệch nghệch, hai mắt sáng rỡ, Liễu Tử Lộ liền hơi nhăn mày, nhưng rất nhanh đã mỉm cười dịu dàng, ôn nhu
"Xin mời Huỳnh cô nương ra đề!" Giọng nói rất tự tin