Huỳnh Mặc Viên ăn no nê, xong trèo lên giường nằm. Bộ dáng vô tư thản nhiên đến không ngờ.
Tô Thế Dân ngồi ở thư án, vừa xem tấu chương, thỉnh thoảng lại liếc gương mặt khi ngủ của nàng, môi khẽ cong lên rồi biến mất không một dấu vết.
Sáng sớm, nàng tỉnh dậy, được cung nữ rửa mặt thay đồ cho, sau lại chuẩn bị điểm tâm sáng. Thoắt cái lại đến trưa.
"Huỳnh Mặc Viên, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy đau lòng à?". Vừa dùng bữa trưa, Tô Thế Dân vừa nhìn nàng, hỏi.
"Ta đang rất vui!". Câu trả lời chả ăn khớp với câu hỏi, nhưng cũng đủ ý để trả lời câu của y.
Tô Thế Dân híp mắt, nhếch môi đưa bánh hoa quế vào miệng, tao nhã cắn một miếng nhỏ:"Cũng đã đến hơn nửa ngày, vậy mà Tô Cẩn Hạo, phu quân ngươi lại không hề đả động gì đến việc ngươi biến mất. Với tài trí của hắn, hẳn cũng có thể biết ai đã bắt ngươi đi. Ngươi xem, có lẽ, tình yêu hắn dành cho ngươi cũng không to lớn đâu nhỉ!".
Huỳnh Mặc Viên nhét tới 2,3 miếng điểm tâm nhỏ bằng đốt tay vào miệng, mồm có chút phồng, nghe Tô Thế Dân nói vậy liền ngước lên, phì một hơi dài:"Phìiiiiiiii, ngươi là ngu ngốc hay cố tình ngu ngốc? Tiểu Hạo Tử chàng đều có tính toán cả. Hiện tại ngươi đã là Hoàng đế, chàng chẳng lẽ sẽ hùng hổ chạy tới Hoàng cung đòi người? Nếu vậy chẳng phải dù đúng dù sai cũng là gán ngươi vào tội đoạt thê Vương gia ư? Việc đó chẳng khác nào nhục mạ cửu ngũ chí tôn, tội đáng xử phạt, nặng hơn là chém đầu. Chàng đâu có dại!".
Nghe nàng nói vậy, đáy mắt y khẽ lóe sáng, hứng thú dào dạt:"Vậy, ngươi nghĩ hắn sẽ giải quyết ra sao?".
"Ân....chắc chắn là nửa đêm nhân lúc trời tối, tới đánh lén ngươi sau đó cứu ta ra.!". Huỳnh Mặc Viên nhét thêm vài miếng bánh nữa, nói.
Tô Thế Dân nhìn nàng, thầm nghĩ: ngươi cũng giỏi đó chứ!
Màn đêm buông xuống, Từ Ninh cung của Thái hậu (mẫu phi của Tô Thế Dân, vì là mẹ đẻ của y nên khi y trở thành Hoàng đế thì được làm Thái hậu) đột nhiên bốc cháy.
Hoàng thượng hốt hoảng, nhưng cũng không rời khỏi Càn Thanh cung, chỉ là phân phó tất cả hạ nhân ở cung sang Từ Ninh cung dập lửa.
Huỳnh Mặc Viên nhìn Tô Thế Dân, khẽ nhíu mi. Dường như cảm nhận được ánh nhìn, y không quay đầu, mắt vẫn nhìn tấu chương mà nói:"Nếu ta qua đó, sẽ bỏ lỡ vẻ mặt đầy thú vị của Tô Cẩn Hạo".
Nàng xì dài, phồng mồm.
2 canh giờ trôi qua, Thống lĩnh cấm vệ quân vội vã bước vào, quỳ gối ôm quyền, run rẩy nói:"Hoàng....hoàng thượng.....Lửa đã tắt, nhưng Thái hậu.....người không thấy đâu nữa!".
Huỳnh Mặc Viên trợn trắng mắt. Không thấy? Đến xác cũng không?
Tô Thế Dân có chút lảo đảo, đến bước này sắc mặt lại không thể bình tĩnh, liền đứng dậy, như cơn gió phóng ra khỏi phòng, ánh mắt đầy căm tức cùng lo lắng.
Huỳnh Mặc Viên nhìn theo bóng y, chỉ biết thở dài. Y cũng không quá đáng ghét, ít nhất cũng rất hiếu thuận mà.
"Viên Viên!". Một giọng nói ấm áp nhu hòa truyền tới, Huỳnh Mặc Viên liền quay đầu, nhào vào lòng người kia.
"Hạo, chàng đã tới!". Nàng khẽ nói, giọng nói có thể thấy rõ sự vui sướng.
Tô Cẩn Hạo xoa đầu nàng, mỉm cười.
Một cái bóng đen khác xuất hiện, đặt một người phụ nữ trung niên, thân mặc cung trang, nét mặt có chút già nua nằm xuống giường. Huỳnh Mặc Viên liếc mắt, hẳn là Thái hậu đi.
"Viên Viên, chúng ta trở về!". Tô Cẩn Hạo nhìn nàng mỉm cười.
Huỳnh Mặc Viên gật đầu. Hắn luồn tay qua eo nàng, sau đó điểm nhẹ mũi chân một bước đứng trên cửa sổ.
"Ha, khá khen cho ngươi!". Giọng nói của Tô Thế Dân truyền tới.
Tô Cẩn Hạo nhếch miệng:"Cũng bình thường, cốt là Viên Viên rất thông minh.". Lời nói mập mờ, nhưng cũng đủ để sáng tỏ tất thảy.
Hắn ôm nàng vụt biến mất.
Y nhìn theo bóng hai người khuất nhanh, khẽ nhoẻn miệng. Mặc Viên, nàng mới thật sự là người thông minh nhất. Kế dương đông kích tây của Tô Cẩn Hạo nàng đã sớm đoán ra, nên khi ta hỏi, liền nói theo hướng khác. Vậy mà.....bản thân cũng thật ngu ngốc, lại cứ thế theo lời nàng mà bố trí ám vệ tại đây, kết quả khi Từ Ninh cung bốc cháy, đã phái hết ám vệ tới đó, nên Tô Cẩn Hạo mới có thể dễ dàng đoạt lại người.
Vén lại chăn cho Thái hậu, Tô Thế Dân thở dài. Dã miêu, thật quá tinh ranh. Xem ra trẫm phải đánh giá lại nàng rồi!