Hoàng Hậu Là Cường Giả

Chương 45

Đại điện hoàng cung Phong quốc đang bị bao trùm bởi một bầu không khí vô cùng quỷ dị. Vì sao a? Đây là thắc mắc của tất cả văn võ bá quan đang có mặt tại đây. Rõ ràng là trời đã bắt đầu vào đông, dù trời cũng chưa rét lắm nhưng cũng không thể nào có chuyện họ đứng giữa đại điện mà đổ mồ hôi được. Nhưng thực rõ ràng là trên trán, trong người tất cả mọi người đang đổ mồ hôi ròng ròng. Nhiều người không nhịn được mà đưa tay quệt mồ hôi đang chảy xuống mắt. Từ một canh giờ trước cho đến bây giờ, sau khi Thái sư can gián chuyện Hoàng thượng độc sủng Hoàng hậu thì bầu không khí đại điện đã thành như vậy. Hoàng thượng nghe Thái sư và các vị đại nhân ủng hộ Thái sư nói xong vẫn im lặng cho đến bây giờ, thậm chí nụ cười của người còn chưa tắt một khoảnh khắc nào nhưng bầu không khí cứ thế bị hâm nóng, áp lực cũng cứ mỗi lúc một tăng làm toàn thân mọi người không ngừng đổ mồ hôi. Hoàng thượng đang thực tức giận a! Chuyện khi Hoàng thượng tức giận sẽ làm cho các vị đại thần cảm thấy một chút áp lực vô hình không phải là lần đầu tiên xảy ra nhưng chưa bao giờ xảy ra chuyện tất cả cùng đổ mồ hôi hột sợ hãi như bây giờ. Hơn nữa từ khi Hoàng thượng trở về cung đã thay đổi rất nhiều. Người vẫn quyết đoán như trước nhưng tất cả đều cảm thấy những quyết sách của Hoàng thượng “người” hơn. Lúc đầu cả triều đình đều ngỡ ngàng vì sự nhân từ tưởng như chẳng bao giờ có ở Hoàng thượng nay lại xuất hiện. Từ ngạc nhiên cho đến chấp nhận và giờ đây ai cũng yêu thích vị quân vương vốn dĩ đầy tài năng nay lại thêm chữ đức càng làm cho người thêm toàn vẹn. Nhưng giờ phút này không một ai dám ngẩng đầu nhìn vị Quân thượng lãnh khốc đã trở lại trên cao kia. Mà vị kia dù đang cười đến thật tao nhã thì ánh mắt không hề che giấu sự uy nghiêm, tức giận và lạnh lẽo nhìn xuống đám quần thần dám xen vào chuyện của hắn. Hoàng Phủ Ngạo Thiên nhìn đám người đang vụng trộm lau mồ hôi mà nghĩ: Đúng, đám người này nên có phản ứng như thế này mới đúng chứ không phải một bộ dáng hiên ngang chỉ trích hắn độc sủng Hoàng hậu làm rối loạn hậu cung. Hừ, thời gian vừa qua, hắn tiếp thu góp ý của Dạ Diễm Hương mà xử lý mọi việc nhân từ hơn đã làm cho đám người này quên mất hắn là người như thế nào rồi sao? Nếu là hắn trước đây sẽ không hề ngần ngại đem tất cả đi chém nhưng giờ suy nghĩ của hắn đã bị nàng thay đổi. Nhưng không có nghĩa là hắn cho phép người khác ý kiến về những việc hắn làm. Con người hắn từ xưa đã bá đạo vô song. Đám người này cần phải sửa trị một phen nhưng giờ đã đến lúc hắn dùng bữa cùng Dạ Diễm Hương và Hoàng Phủ Phong nên sẽ tạm để bọn họ dễ chịu trong hôm nay đã. Hoàng Phủ Ngạo Thiên hừ một tiếng nặng nề rồi cũng không nói gì thêm mà phất tay áo rời khỏi đại điện. Trần công công nhìn các vị đại thần còn đang cúi thấp đầu, hận không thể chui luôn đầu xuống đất kia, rất thức thời mà hô lên: “Bãi triều!”. Sau đó thì vội vàng đuổi theo Hoàng Phủ Ngạo Thiên. Cơn giận của Hoàng thượng không phải nhỏ đâu. Vấn là hắn đến hầu hạ Người để tránh cho mấy tiểu thái giám không biết trời cao đất dày lại mất mạng oan uổng!

Sau khi Hoàng Phủ Ngạo Thiên rời đi, văn võ bá quan ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, đồng loạt cùng đưa tay gạt mồ hôi vẫn còn chảy trên trán nói với Thái sư:

-“Thái sư, vẫn là thôi đi. Xưa nay những gì Hoàng thượng muốn làm không phải là chuyện chúng ta có thể xen vào. Hoàng thượng cũng đã có hai vị hoàng tử, độc sủng Hoàng hậu cũng không phải là vấn đề gì to tát. Vẫn là theo Hoàng thượng thôi”.

-“Đúng thế! Đúng thế!”...

-“Quên chuyện này đi Thái sư ạ”.

...

Mỗi người một câu đều là khuyên Thái sư từ bỏ việc can gián chuyện hậu cung của Hoàng thượng. Thật ra họ hiểu tâm tình của Thái sư bởi họ không có con gái đã làm phi tử cho Hoàng thượng thì cũng có ý định mà nay Hoàng thượng chỉ độc sủng Hoàng hậu thì mọi sự chẳng phải hỏng bét sao? Nhưng áp lực vừa rồi họ thật sự không muốn trải qua một lần nữa. Rất khủng bố a! Với lại trong thâm tâm họ vẫn có ý nghĩa đế vương nào mà không hoa tâm. Nay độc sủng Hoàng hậu có thể là do người nhìn nhiều mỹ nhân lại thấy Hoàng hậu nhan sắc bình thường có chút mới mẻ. Sau này chán rồi thì sẽ lại thấy mỹ nhân mới là tuyệt vời, cơ hội của con gái bọn họ lại có. Nam nhân mà, nữ nhân có bao giờ là đủ. Còn bây giờ vẫn là thôi đi nếu còn muốn giữ cái đầu trên cổ.

Thái sư nghe đám đại thần trăm miệng một lời khuyên giải mình mà mặt đen lại. Đám người này đúng là một đám rùa. Thái sư tức giận hừ lên một tiếng rồi phất tay áo rời khỏi đại điện. Hắn cần phải cùng con gái bàn bạc kỹ chuyện này. Không thể nào để cho Hoàng thượng độc sủng Hoàng hậu tiếp nữa. Cứ như thế này thì không khéo Hoàng thượng vì Hoàng hậu mà phế luôn cả hậu cung không chừng. Nghĩ đến chuyện này Thái sự thật nhịn được mà run lên một cái. Hắn chết cũng không thể để chuyện này xảy ra. Vì suy nghĩ vừa nảy sinh mà bước chân của Thái sư về phía Mị cung của Lan phi cũng nhanh hơn vài phần.