Hoàng Hậu Không Ngai

Chương 7



Thiết triều xong, Khang Hy cho gọi các con đến Ngự hoa viên cùng dùng trà. Chín vị A ca can dự đến chính sự ngồi quây quần bên cha. Khang Hy vừa dùng trà, vừa quan sát các con, buổi chầu vừa rồi có không ít căng thẳng, Người lo không biết có bất hòa giữa các con trai không. Khang Hy để ý thấy Dận Chân, Dận Tự, Dận Đường, Dận Tường có vẻ ngái ngủ. Cố kiềm cơn buồn ngủ thấy rõ nhất là Dận Chân. Khang Hy hỏi :



-Lão Tứ ! Con sao vậy ?



Dận Chân lễ phép nói :



-Thưa Hoàng a mã, hôm qua nhi thần ngủ hơi muộn chứ không có vấn đề gì cả.



-Thức khuya là không tốt đâu Tứ ca. – Dận Trinh nói. – Nên thoải mái một chút.



Dận Tường nhấp một ngụm trà, nói :



-Thưa Hoàng a mã, Tứ ca muốn ngủ ngon cũng khó. Dạo này trộm đạo xuất hiện nhan nhản. Đến nhà của Cửu ca còn bị mất trộm… người nữa kìa.



Dận Hề cười khẩy :



-Tứ ca nổi tiếng cần kiệm, gia cảnh có gì hấp dẫn bọn trộm chứ ?



Dận Tường nói :



-Tứ ca không có bảo vật gì đáng giá, nhưng dày công chép nên một bộ kinh Phật rất quý, bọn trộm to gan lấy đi một quyển.



Dận Đường đang uống trà, nghe Dận Tường nói trúng tim đen thì bị sặc trà. Dận Tự ngồi cạnh, liếc mắt ra hiệu cho y nên bình tĩnh. Khang Hy phần nào hiểu được câu chuyện, lông mày ngài hơi nhíu lại. Dận Chân nói :



-Thật ra có lẽ là do tệ nội không cẩn thận làm mất. Nhi thần đã trách phạt nàng, nhi thần đã yêu cầu nàng lần sau cẩn thận hơn.



Khang Hy gật gù. Chợt, ông nhớ ra một chuyện. Ngài gọi Dận Chân, hỏi :



-Trắc phúc tấn mà ta tứ hôn cho con, Nữu Hỗ Lộc thị, giờ thế nào rồi ?



Dận Chân nói :



-Nàng vẫn khỏe ạ.



-Về nhà chồng lâu nay sao con không đưa đến chỗ ta và Đức phi ?




Dận Chân nói :



-Nàng sơ ý nên bị vấp té, phải nằm ở nhà, khi nào hồi phục nhi thần sẽ dẫn nàng vào cung.



Phụ tử đế vương trò chuyện được một buổi thì Khang Hy cho các con ra về. Đến thì đến cùng một nơi, về thì tách nhau ra mà đi. Khang Hy nén không được tiếng thở dài. Dận Chân trên đường đi, cứ gà gật. Dận Tường lo lắng, hỏi :



-Tứ ca ! Tứ ca ! Sao vậy ?



Dận Chân khẽ mở mắt, thấy người lay gọi là Dận Tường thì khép mắt lại, hỏi :



-Chuyện Tôn A Lan sao rồi ?



Dận Tường nhún vai, thở dài. Vậy là đã xong rồi. Dận Tường nói giờ nàng ta đang bị phạt cấm túc ở nhà, một mình đối diện với Bồ tát, không được phép tiếp xúc với bất cứ ai, còn những tên gian tế đã bị đuổi đi sau khi tra hỏi rõ ràng. Dận Chân hỏi :



-Chúng là người của ai ?



Dận Tường bấm đốt tay :



-Nhiều lắm, nhưng đa phần là của Tam ca, Bát ca, Cửu ca, cả Thập tứ đệ nữa.



-Sáng nay Cửu đệ mặt cứ hằm hằm, hắn mới bị đệ trộm người phải không ?



Dận Tường vui vẻ :



-Vâng, đệ đã đột nhập vào tư gia của Cửu ca và thả họ đi.



Dận Chân tỏ vẻ không tin. Làm sao Dận Tường biết ai là ai mà cứu ? Dận Tường cười tươi, vỗ ngực tự hào :



-Đệ là đệ đệ thân thiết với Tứ ca, đương nhiên là biết quan sát. Thật ra lúc đó Cửu ca cũng có gài bẫy đệ, cho trừ khử mấy người giả mạo nhưng đệ tìm được người thật ở mật thất.



-Vậy là được rồi.



Dận Chân có nghe nhưng vẫn gà gật. Dận Tường ngạc nhiên, hỏi :



-Tứ ca, huynh sao thế ?



Dận Chân thở dài :



-Hôm qua ta ở lại chỗ Đông Triều, nàng ta xuống đất nằm, nhường giường cho ta. Ta làm bộ ôm thật chặt, bồng lên giường. Ai dè nàng ta cũng ngượng, lại còn khóc to nữa. Báo hại ta phải thức cả đêm để dỗ.



Dận Tường tròn mắt rồi phá ra cười :



-Cô nương nhà ta trông gan dạ, dám cả gan vạch tội trắc phúc tấn của đệ mà lại nhát trong chuyện này à ?



Dận Chân thở dài, mệt mỏi nói :



-Ta thì thấy dễ sợ. Đệ không thấy dáng vẻ của nàng ta tối qua đâu. Nàng ta khóc ấm ức, tức tưởi đến nỗi ta cứ ngỡ ta đã đắc tội thật với nàng ta chứ không phải đùa



Tiểu Uyển sáng sớm không thấy trắc phúc tấn Nữu Hỗ Lộc thị ra mặt, nghĩ nàng còn bị đau chân, không ra ngoài được bèn đích thân mang một đĩa bánh điểm tâm đến thăm. Xảo Tuệ đứng hầu ở ngoài, thấy phúc tấn đến, vội vàng hành lễ. Tiểu Uyển miễn lễ, hỏi :



-Nữu Hỗ Lộc muội có ở trong đó không ?



Xảo Tuệ cung kính đáp :



-Thưa phúc tấn, trắc phúc tấn đang ở trong phòng. Nhưng người bảo sáng nay không được khỏe, lệnh cho tất cả người hầu ra ngoài và dặn không tiếp ai.



Tiểu Uyển mỉm cười, kêu người đưa đĩa bánh điểm tâm cho Xảo Tuệ, dặn rằng :



-Ngươi đưa đĩa bánh cho Nữu Hỗ Lộc muội, nhắn ta gửi lời hỏi thăm muội ấy.



Xảo Tuệ nhận lấy bằng hai tay, lễ phép nói :



-Tạ ơn phúc tấn.



Tiểu Uyển gật đầu rồi quay về. Bọn gia nhân theo hầu phúc tấn cười khẩy :



-Hôm qua được gia lưu lại lâu một chút đã làm mình làm mẩy.



Xảo Tuệ một tay bưng khay bánh, một tay gõ cửa phòng Đông Triều :



-Phu nhân, lúc nãy đích phúc tấn tới.



Đông Triều nói vọng ra :




-Không phải ta dặn ngươi là không tiếp khách sao ?



-Nô tỳ đã nói với phúc tấn, phúc tấn đi rồi ạ. Phúc tấn có gửi lời hỏi thăm phu nhân và một đĩa bánh điểm tâm.



-Ngươi lấy bức tranh ta vẽ sáng nay đưa cho phúc tấn, coi như đáp lễ. Đi nhanh đi ! Còn đĩa bánh thì cứ đặt bên ngoài, ta ra lấy ngay. Nhớ, không được phép ta thì không được vào đây.



-Dạ.



Đông Triều ở trong phòng tập đi lại bằng đôi giày cổ. Sáng nay, sau khi vẽ tranh xong, nàng bắt đầu tập luyện. Đi lại không khó, khó ở chỗ cúi xuống, với tay và chạy nhảy rất dễ mất thăng bằng. Đông Triều tập đứng lên ngồi xuống trước, sau đó là đi vòng quanh, quay người. Nàng té rất nhiều lần nhưng những lần đứng lên đã giúp nàng vững vàng hơn nhiều.



-Một, hai, ba… Một, hai, ba…



Đông Triều phát hiện ra một nhịp đi, cộng với cách đánh tay giúp nàng có thể đi vững vàng, tránh ngã. Đông Triều tiến đến cánh cửa, nhẹ nhàng mở ra. Đĩa bánh phúc tấn gửi cho nàng lẽ ra được đặt dưới đất nhưng đã nằm trên tay Dận Chân. Đông Triều vội vàng thỉnh an. Dận Chân nâng cằm nàng lên, nhìn thật kỹ vào mắt nàng, hỏi :



-Đã hết khóc chưa ?



Đông Triều nhớ lại chuyện tối qua, ứa nước mắt. Dận Chân xua tay :



-Thôi, không nhắc nữa. Ta nói một chuyện hay cho muội nghe, Thập tam đệ đã đột nhập phủ của Cửu đệ cứu gia quyến của tên trộm hôm bữa rồi.



Đông Triều nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm. Nàng luôn áy náy đã vô tình giết người khi bắt tên trộm khai ra sự thật, để lại người nhà hắn trong phủ Cửu A ca mà không giúp đỡ gì. Dận Chân đưa đĩa bánh điểm tâm cho nàng. Đông Triều nhận lấy bằng hai tay. Nàng đi từng bước, từng bước, đặt đĩa bánh xuống bàn. Dận Chân tấm tắc :



-Muội đã đi được rồi đấy. Tập một thời gian sẽ thành thạo thôi. Giờ ra tập đi ở cầu thang cho ta xem nào.



Đông Triều gật đầu. Dận Chân toan đưa tay đỡ. Đông Triều nói :



-Muội không phải trẻ con, muội tự đi được.



-Muội chưa đứng đến nách ta, muội lớn chỗ nào ?



-Muội đi được mà.



-Đi thử ta xem.



Đông Triều đi từng bước, nhẹ nhàng, khoan thai. Miệng nàng đếm từng nhịp, tay nàng vung lên đúng tư thế mà nàng quan sát phúc tấn hay đi. Dận Chân quan sát từng bước, chợt sấn tới, đẩy một phát. Đông Triều mất thăng bằng, té nhào. Dận Chân nhanh tay đỡ kịp. Đông Triều nhíu mày :



-Huynh làm gì vậy ? Sao lại đẩy muội ?



Dận Chân nói :



-Thấy chưa ? Muội đừng nghĩ muội sẽ an toàn. Phủ của ta cũng như trong cung, ngoài con đường bằng phẳng thợ dày công xây dựng còn có những cơn gió bất chợt, sẵn sàng đẩy muội ngã bất cứ lúc nào.



-Cung ? Tại sao huynh lại nhắc đến hoàng cung ?



Dận Chân nói :



-Hoàng A mã đã nhắc nhở ta đưa muội vào cung vấn an Ngạch nương. Một người sáng dạ như muội, chắc chắn sẽ gây chú ý, muội sẽ là điểm nhắm của những cơn gió lớn. Hãy tập cho quen đi, thời gian dưỡng bệnh đau chân của muội không lâu đâu.



Xảo Tuệ mang bức tranh Đông Triều vẽ hồi sáng, dâng cho phúc tấn. Phúc tấn lúc đó đang ngồi thưởng trà với Niên trắc phúc tấn. Phúc tấn nhận tranh, mở ra cho cả Niên Thu Nguyệt xem. Tranh Đông Triều vẽ một cành mai rất đẹp. Tiểu Uyển trầm trồ :



-Chắc Nữu Hỗ Lộc muội vẽ cành mai ở trước phòng. Vẽ đẹp thật.



Niên thị vuốt ve tấm tranh vừa mới ráo mực, cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ chính bức tranh ấy. Niên thị nói với Tiểu Uyển :



-Nữu Hỗ Lộc muội thật sự rất khéo trong chuyện xin tội. Tranh đẹp như thế này, ai có thể giận được.



-Nếu hai vị có thể thấy cảnh tượng ở đằng kia, có thể nguôi giận được sao ?



Phúc tấn và Niên trắc phúc tấn trông Lý thị dẫn con đến. Trông mặt Lý thị có vẻ bình thản, nhưng không giấu được sự tức giận. Niên trắc phúc tấn đứng dậy thi lễ. Tiểu Uyển mỉm cười hiền từ :



-Có chuyện gì mà muội đến tìm ta vậy ?



Lý thị nói :



-Muội đến để mời phúc tấn cùng Niên muội đi xem một cảnh rất đẹp.



Tiểu Uyển và Niên thị biết Lý thị có ý không hay, dùng dằng không muốn đi. Nhưng Lý thị đã nhờ Hoằng Thời và Hoằng Quân đến kéo tay hai phúc tấn đi. Lý thị cười nhạt, nói :



-Hai con hãy dẫn di nương cùng phúc tấn đến chỗ đó đi. Đi thật nhẹ thôi.



Tiểu Uyển và Niên thị đến xem thử Lý thị muốn giở trò gì. Hoằng Thời và Hoằng Quân dẫn hai người mẹ đến tiểu đình. Tiểu Uyển đánh rơi khăn tay. Niên thị thì đưa tay ôm chặt lấy ngực. Tại tiểu đình, Dận Chân đang tập cho Đông Triều đi trên đôi giày cao. Những lần Đông Triều tập bước lên bước xuống cầu thang, Dận Chân đều ân cần cầm tay, sẵn sàng đỡ. Dù Đông Triều mang thân hình một đứa trẻ mới 12 tuổi nhưng bản năng của nữ nhi đã giúp cho Tiểu Uyển và Niên thị thấy sắc hồng ửng lên từ hai gò má của nàng dù Đông Triều có dùng đôi mắt lạnh tanh để nhìn Dận Chân đi chăng nữa.




-Niên muội. – Mắt Tiểu Uyển như không dứt nổi khỏi khung cảnh trước mặt. – Chúng ta trở lại thôi.



Niên thị cúi đầu. Cả hai cùng nhau quay trở lại tiểu đình. Lý thị lẽo đẽo theo sau. Tiểu Uyển nói :



-Muội về đi !



Lý thị nở nụ cười mỉa mai, yểu điệu hành lễ :



-Muội cáo lui. Hài nhi, chúng ta về thôi.



Tiểu Uyển ngồi xuống ghế. Nàng nhìn bức tranh Đông Triều vẽ cho mình. Gia nhân theo hầu nàng trông đôi mắt nàng buồn rười rượi, nhìn bức tranh thì nửa muốn hủy, nửa không. Niên thị bèn gấp bức tranh lại, giao cho một gia nhân theo hầu phúc tấn, nói :



-Ngươi hãy mang tranh về cất trong phòng cho phúc tấn.



Tiểu Uyển gật đầu. Gia nhân đó đem bức tranh về phòng. Tiểu Uyển nói :



-Các ngươi cũng lui ra đi



Niên thị ngồi xuống ghế, cắn chặt môi. Tiểu Uyển nói với Niên thị, một nửa là nói với mình :



-Hóa ra là Nữu Hỗ Lộc muội chân đau nên gắng tập đi. Muội yên tâm đi, dù nàng ta có cảm tình với gia thì cũng chỉ là một đứa trẻ. Tình cảm của gia đối với nàng ta, cũng là tình cảm huynh muội thôi. Trái tim của gia, vốn thuộc về muội.



Niên thị nói :



-Muội cũng tự an ủi như vậy.



Tiểu Uyển và Niên thị cứ nói những câu vô nghĩa ấy đến xế chiều, cả nhà dùng cơm. Lúc ấy, Dận Chân đi một mình, Đông Triều tự đi được đến bằng đôi giày quái gở kia. Nàng đường đường thi lễ bằng cách nhún mình :



-Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi tham kiến phúc tấn.



Tiểu Uyển cười, đưa tay trỏ chiếc ghế ngồi cạnh mình, nói :



-Muội ngồi xuống đi.



Đông Triều nhún mình, ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh Tiểu Uyển và Niên thị. Đông Triều không biết Tiểu Uyển có hàm ý gì lại bắt nàng ngồi đối diện với Dận Chân. Tiểu Uyển sai người xới cơm cho nàng, hỏi thăm :



-Chân của muội thế nào rồi ?



Đông Triều lễ phép nói :



-Nhờ ơn phúc tấn, chân muội đã đỡ, giờ có thể tập đi lại được.



Tiểu Uyển nói :



-Muội nên hạn chế đi lúc chân đang đau, đặc biệt là đi lên xuống cầu thang. Chân muội còn yếu, gió có thể quật ngã muội bất cứ lúc nào.



Đông Triều liếc nhìn Tiểu Uyển. Dù đôi mắt nàng đang ân cần nhưng Đông Triều đọc được sự hăm dọa trong câu nói của Tiểu Uyển. Nàng ta cũng lấy « gió » để hăm dọa Đông Triều, có điều, ở đây Tiểu Uyển muốn chỉ bản thân nàng ta và các phúc tấn ở đây chính là « gió ». Đông Triều ngầm hiểu, lúc nàng đang được Dận Chân tập đi trên cầu thang, đã bị Tiểu Uyển và Niên thị nhìn thấy. Đông Triều bèn đổi chủ đề :



-Bức tranh muội vẽ, phúc tấn thấy thế nào ạ ?



Tiểu Uyển nói :



-Rất đẹp, nhưng mùa này ít có mai, không nên vẽ mai.



Niên thị nói :



-Ta cũng có xem qua, xin được nói thêm, mai chỉ nở khi khuất gió, muội nên vẽ lúc nắng ấm áp thì hơn.



Đông Triều liếc nhìn Dận Chân. Dận Chân lo lắng ra mặt. Xem ra “gió” đã bắt đầu thổi về phía Đông Triều rồi.