Hoàng Hậu Không Ngai

Chương 45



Đêm nay trăng tròn vành vạnh, tiết trời mát mẻ, Đông Triều chỉ muốn ở nhà vẽ khung cảnh thơ mộng này, không muốn vào cung. Để tỏ ý muốn đó, Đông Triều sửa soạn rất sơ sài, mắt cứ nhìn lên mặt trăng. Các phúc tấn lại hiểu sai là nàng muốn trang điểm giản dị, ý thơ dâng trào, hết lời khen ngợi từ thật lòng đến mỉa mai. Chỉ duy có Dận Chân hiểu ý nàng nhưng hiểu thì có lợi gì.



-Đi thôi. – Dận Chân dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào trán Đông Triều. – Chỗ này có nếp nhăn rồi đây, lo trát phấn vào đi.



Đông Triều cười gằn :



-Đừng có lừa muội, muội làm việc cật lực nhưng có chế độ ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ, sao mà già được chứ?



-Đi thôi, nha đầu.



Dận Chân nắm tay Đông Triều, cùng đi lên xe. Đông Triều đi lon ton theo, nhìn từ xa cứ như cha con. Nhưng nghe nói chuyện thì biết chắc không phải. Cha con nào cãi nhau liên tục thế ?



-Thỉnh Tứ gia.



Dận Chân xuống xe trước, lần lượt đến gia quyến. Đến Đông Triều thì nàng muốn ở lì trong xe. Dận Chân phải bế nàng xuống như ẵm trẻ con. Đông Triều phụng phịu :



-Gia à… thiếp…



-Muội tránh mặt Ngạch nương lâu rồi, nên chào hỏi nhau một tiếng.



Dận Chân đặt Đông Triều xuống đất, xoa đầu nàng :



-Ta biết muội nghĩ cho ta, ta rất vui nhưng không phải lỗi của muội mà Ngạch nương ghét ta.



-Muội…



-Đi nào, Hoàng A mã rất muốn gặp muội, cả Thập thất đệ và Thập bát đệ nữa.



Đông Triều đành theo đại gia đình Dận Chân vào trong. Nàng bắt gặp hai đứa trẻ chạy đến tay bắt mặt mừng :



-Tứ tẩu, tứ tẩu, gặp tẩu thật là tốt, bọn đệ muốn cảm ơn tẩu về món quà hôm bữa.



-Thập thất A ca và Thập bát A ca phải không ? – Đông Triều hỏi.



Hai đứa trẻ gật đầu. Dận Chân nói :



-Thập thất đệ và Thập bát đệ rất thích cỗ máy của nàng.




Dận Lễ nói :



-Hoàng A mã cũng rất thích nữa.



-Hoàng A mã trông trẻ lại hơn mấy tuổi. – Dận Giới nói.



-Thật sao ? Nói vậy thì Tần Thủy Hoàng đâu cần phải tốn công sưu tầm các phương thuốc trường sinh bất lão, chỉ cần dùng cỗ máy của Nhược Hy Cách cách là tốt rồi.



Khang Hy mỉm cười. Đông Triều, Dận Chân cùng hai vị A ca nhỏ tuổi quỳ xuống thi lễ. Khang Hy miễn lễ cho tất cả. Ông nhìn Đông Triều bằng đôi mắt hiền từ, hỏi :



-Nhược Hy Cách cách thấy ta nói thế nào, có đúng không ?



Đông Triều nói :



-Khởi bẩm Hoàng A mã, con nghĩ trẻ hay già là do suy nghĩ của mình, cứ nghĩ mình già thì mình già thật, cứ nghĩ mình trẻ thì mình trẻ thật.



-Nói rất đúng. – Khang Hy gật gù.



Từ xa, Dận Hề đi ầm ầm đến :



-Tứ tẩu, tứ tẩu !



Đông Triều cúi đầu chào :



-Thập A ca.



Dận Hề nói :



-Ôi, cỗ máy hôm bữa của Tứ tẩu tuyệt thật đấy, chăng khắp nhà còn được. Trông rất vui nhộn !



-Hả ?



Đông Triều nhìn Dận Chân. Dận Chân nhún vai. Dận Chân chưa nói cho nàng nghe rằng Dận Hề có xin một cỗ máy về nhà chơi. Đông Triều khâm phục lòng đoàn kết nội bộ gia đình này, dù ghét nhau đến mấy cũng bảo vệ danh dự cho nhau.



-Thập Phúc tấn cũng thích chứ ? – Đông Triều hỏi.



Dận Hề nói :



-Có chứ, dù ngoài mặt chê trẻ con nhưng buổi tối là cô ta lén đệ lấy ra chơi. Vui lắm !



-Tôi rất vui vì cỗ máy ấy mang lại niềm vui cho mọi người.



-Mai mốt tẩu làm cho đệ cỗ máy nữa nhé !



Bát gia đảng đứng đằng xa chỉ biết lắc đầu chán nản.



Buổi tiệc trung thu thật nhộn nhịp nhưng niềm vui nguyên thủy của nó bị trói buộc bởi lễ nghĩa và sự sợ hãi khi phạm lỗi về lễ nghĩa. Những điệu múa, những chiếc lồng đèn chỉ làm cho Đông Triều cảm thấy nghẹt thở. Vậy mà đằng kia, Dận Hề và thê tử vẫn vui cười thoải mái.



-Thật đáng ganh tị. – Đông Triều thốt lên.



-Ai kia ? – Dận Chân hỏi.



Đông Triều nhấp một ngụm trà :



-Thập A ca thật đáng ganh tị, ước gì muội cũng có thể vui cười như vậy.



-Ai cũng nghĩ đệ ấy là người đơn giản nhưng đó lại là ước mơ của tất cả những người con được Hoàng đế sinh ra.



Chân thành và mộc mạc, Dận Hề chẳng khác Dận Tường là bao. Thật đáng tiếc khi Dận Hề lại là một địch thủ của Dận Chân.



-Nha đầu. – Dận Chân nói khẽ.



-Dạ ?



-Xong buổi tiệc này, muội có muốn đến Phúc phủ đón Trung thu không ?



Đông Triều sung sướng nói :



-Sẵn sàng !



Dận Chân nhìn quanh, đột nhiên nắm tay nàng, lắc mạnh. Đông Triều không hiểu có chuyện gì lạ. Nàng cũng nhìn quanh.




-Hả ?



Xa xa, Đông Triều thấy có treo hai bức tranh, bức tranh Tây du ký và bức tranh thờ Quan Âm nàng vẽ tặng Phúc phủ hôm nọ.



-Sao nó lại ở đây ?



Một thái giám thân cận với Khang Hy, thường xuyên đi vi hành với ông mang thêm trà đến cho gia đình Tứ A ca. Vị thái giám ấy thấy hai người cứ nhìn chằm chằm bức tranh kia, thì cười, nói :



-Đó là bức tranh mà Vạn tuế gia được tặng trong một lần vi hành.



Phúc phủ vốn rất ghét những nhà quyền quý, ít khi tặng quà cho ai.



-Chẳng hay là ai tặng vậy ạ ?



-À, là một bà lão ở tiệm trà.



Đông Triều đánh bạo hỏi :



-Tiệm trà Phúc phải không ?



Vị thái giám ấy ngạc nhiên :



-Sao Cách cách lại biết ?



Đông Triều gượng cười :



-A đầy của ta có đến đó một lần, mô tả lại bức tranh thú vị này.



Dận Chân trộm nhìn lên Khang Hy. Dận Chân nheo mắt. Sắc diện Khang Hy hôm nay tốt hơn bình thường. Hồi trẻ, Dận Chân có đi vi hành với Khang Hy mấy lần, sắc diện này chàng thấy quen quen.



-Có chuyện rồi. Có chuyện rồi.



Vị thái giám mỉm cười :



-Vâng, quả là bức tranh thú vị.



Vị thái giám xin phép mang trà qua bàn khác. Đông Triều suy nghĩ, vẫn cảm thấy lạ. Một bức tranh quý thế này, bọn trẻ con rất thích mà Phúc phủ lại cho Khang Hy.



-Bức tranh này tệ lắm sao ?



Tứ gia đảng lúc nào cũng xin phép về sớm hơn bất cứ ai. Dận Nhưng chặn lại, hỏi :



-Sao Tứ đệ về sớm thế ?



Dận Chân nhã nhặn đáp :



-Khởi bẩm Thái tử, trăng sắp lặn, bọn trẻ cần được ngủ sớm.



-Còn Thập tam đệ ?



Dận Tường cười nói :



-Gió mát trăng thanh quá, đệ cảm thấy buồn ngủ.



Dận Nhưng cười :



-Thôi thì ta không dám giữ.



Để các Phúc tấn và bọn trẻ ở nhà, Dận Tường cũng dặn phu xe đưa Triệu Giai Nghi và các Trắc phúc tấn của mình về nhà trước. Dận Chân đưa Đông Triều đến Phúc phủ. Ngồi trên xe còn có Dận Tường. Dận Tường ngồi ở chỗ Dận Chân, nói nhỏ :



-Tứ ca, Tứ ca có thấy hôm nay Hoàng A mã hơi kỳ không ?



Mặt Dận Chân biểu lộ rõ sự e ngại :



-Ta thấy đáng nghi ngay từ lúc bắt đầu buổi tiệc cơ. Cách nói chuyện với Đông Triều đấy.



Đông Triều thắc mắc, hỏi :



-Tứ ca, huynh nghĩ tại sao bức tranh muội tặng cho Phúc phủ lại có mặt ở Hoàng cung chứ.



Dận Chân thở dài :



-Chuyện đó đến Phúc phủ sẽ biết.




Xe dừng tại Phúc phủ. Đông Triều bước xuống đầu tiên.



-Oa, tuyệt quá !



Trong phủ lấp lánh ánh sáng của đèn cầy từ nơi thờ phật đến trong chiếc lồng đèn của bọn trẻ. Tiếng cười nói, tiếng ca hát mở ra trong tim Đông Triều một cánh cửa, xua đi cái ngột ngạt, lạnh lẽo lúc nãy ở trong cung. Bọn trẻ chạy ra đón Đông Triều, chúng đưa cho nàng chiếc mặt nạ Tào Tháo rồi kéo tay nàng vào trong cùng chơi lồng đèn với chúng. Đèn lồng này đều là do bọn trẻ cùng mấy người trong phủ tự tay làm cả. Bốn bức vách cũng treo đầy câu đối tự viết. Đông Triều mang mặt nạ vào, vui chơi, múa hát với bọn trẻ. Nhưng nàng không quên nhìn chung quanh, đúng là thiếu mất bức Tây du ký và bức tranh Quan Âm.



-Đã mất rồi sao ? – Đông Triều hỏi đứa trẻ mang mặt nạ Quan Công.



-Mất gì cơ ?



-Thì bức tranh Tây du ký với bức vẽ Quan Âm đó. Hôm bữa Cát thẩm thẩm nhờ ta vẽ đó.



Đứa trẻ mang mặt nạ Quan Công nghe hỏi vậy thì dẫm chân bịch bịch, coi bộ sắp khóc đến nơi :



-Cát thẩm thẩm đem tặng cho khách rồi.



-Khách ? Khách nào ? – Đông Triều ngạc nhiên.



Trong lúc Đông Triều đang hỏi chuyện thằng bé mang mặt nạ Quan Công, Dận Chân, Dận Tường đến ngồi chỗ mấy trưởng lão. Giữa chừng câu chuyện, Dận Chân hỏi :



-Mấy hôm trước Phúc phủ có khách sao ?



Trưởng lão đó vuốt râu, ngẫm ngợi :



-À, có một người.



-Ai vậy ? – Dận Tường hỏi.



Cùng lúc, Đông Triều và Dận Tường bị bất ngờ bởi câu trả lời. Cả hai đồng loạt la lớn mặc dù không có ai phát hiệu trước :



-Con rể của Cát thẩm thẩm ? Nói dối !



Dận Chân thở dài :



-Ôi, ta đoán không sai mà.



Đông Triều nhớ Cát thẩm thẩm là người phụ nữ trung niên, có đứa con gái mới trạc tuổi đôi mươi, chưa chồng. Cát thẩm thẩm mới chuyển vào Phúc phủ sống có hai tháng. Con gái thẩm thẩm không dắt theo người đàn ông nào, cũng không nói chuyện chồng con, nay bà ấy lại có con rể, còn quý đến nỗi tặng luôn tranh Đông Triều vẽ cho người đó.



Vị trưởng lão ngồi với Dận Chân vuốt râu, cười khà khà :



-A đầu Tiểu Xuân xinh đẹp, nõn nà, bọn con trai trong phủ cứ vây quanh mãi. Mới hôm qua thấy bụng nó to ra thì mới thôi. Cát thẩm thẩm bảo đã bốn tháng rồi.



-Chẳng hay chàng rể tốt số ấy là ai vậy ?



Đông Triều bên kia hét lên :



-Hả ? Cỡ năm mươi á ? Mắt... mũi...



Vị trưởng lão gật gù :



-Cát thẩm thẩm mang ơn ông ấy đã gỡ oan cho gia đình, còn giúp đỡ cho gia đình nên quyết định cho con gái trao thân gửi phận cho ông ta dù ông ta đã nói mình đã có vợ con ở nhà.



Đông Triều không tin nổi vào tai mình :



-Biết ông ấy đã có vợ con ở nhà mà Cát thẩm thẩm vẫn chấp nhận ? Còn tặng tranh để con ông ấy ngắm nữa ?



Đến đây khỏi cần Dận Chân nói Đông Triều cũng biết chàng rể ấy là ai. Đó chính là vị Hoàng đế vĩ đại của Đại Thanh hiện giờ. Dận Tường cười như mếu :



-Xem ra chúng ta phải thay A mã đến đây thường xuyên rồi.



-Ta nghĩ vậy. Quyền huynh thế phụ mà. – Dận Chân thở dài.