Hoàng Hậu Không Ngai

Chương 14



Dận Chân để quyển sổ lên bàn kêu phạch một tiếng rõ to. Các quan trong Hộ bộ lạnh người. Tứ A ca vốn lạnh lùng, không cười với ai cũng không nổi cáu với ai, hôm nay Tứ A ca lại tỏ vẻ bực bội, cả người mù cũng nhận ra. Ai có gan mà chọc giận Lãnh diện vương vậy ? Dận Chân lấy một quyển sổ, gọi Dận Tường rồi cùng đi băng băng đến cung Khang Hy bẩm tấu. Khang Hy nghe Dận Chân báo cáo xong, nói :



-Việc này phải được kiểm tra rõ ràng. Càng sớm càng tốt nhỉ ?



Dận Chân nói ngay :



-Vâng, thưa Hoàng A mã. Việc này cần điều tra rõ ràng, trừng trị nghiêm khắc mới được.



Khang Hy đưa quyển sổ bằng chứng cho Dận Tường, kêu điều tra kỹ. Rồi Khang Hy khoanh tay quan sát Dận Chân :



-Lão Tứ, hôm nay con có vẻ không vui lắm thì phải.



Dận Chân gượng gạo nói :



-Bẩm, không có ạ.



Dận Tường mím môi, nhịn cười. Khang Hy nói :



-Đừng có nói lấp đi, con bực mình chuyện gì thì trẫm không biết nhưng cả con mèo mù cũng thấy con đang bực mình.



Nghe đến chữ “mèo”, bụng Dận Chân thắt lại. Dận Tường kìm không nổi, bật ra một tiếng cười. Là trong gia đình nên Khang Hy không trách tội Dận Tường, lại giục :



-Sao ? Nhà lão Tứ lại xảy ra cuộc can qua nào à ?



Dận Tường vừa cười, vừa kể lại câu chuyện hôm qua. Sau khi Dận Chân cho Đông Triều ba xu ăn quà, để trả đũa, Đông Triều đã bế một con mèo mun về nhà. Dận Chân rất ghét mèo, Đông Triều lại rất thích mèo. Không biết là vô tình hay cố ý, Đông Triều bế con mèo ấy về, chăm sóc nó rất kỹ. Nàng bắt bọ, tắm rửa, chải chuốt lông cho nó, chỉ có ăn uống là sẻ đồ ăn còn thừa như những con mèo bình thường. Có một điều kỳ lạ, con mèo không làm điều gì vô lễ như mấy con mèo bình thường ví dụ như ăn vụng hay cào bậy, đi ngoài bậy.



-Lạ là ai tới thăm Nhược Hy Cách cách thì nó vẫy đuôi ra đón nhưng Tứ ca đến nó lại muốn cào, hay cạ người vào chân Tứ ca làm huynh ấy phải bỏ đi.



Khang Hy nghe chuyện, bật cười ha hả :



-Ra là thế ! Ra là thế ! Từ xưa đến nay chưa ai dám chọc giận Tứ A ca, nay nha đầu này lại to gan vậy.



Đúng ra là chưa ai chọc cho Dận Chân biểu lộ sự tức giận ra ngoài mặt. Đông Triều đã làm việc đó một cách khéo léo mà Dận Chân không thể phạt được. Khang Hy nói :




-Lão Tứ à, hôm nào con dẫn Nhược Hy vào cung, mang theo con mèo đó nữa nhé.



Dận Chân gượng gạo nói :



-Xin vâng lệnh Hoàng A mã.



Nội giám hầu bên ngoài vào trong, quỳ xuống bẩm báo :



-Khởi bẩm Vạn tuế gia, có Bát A ca xin được yết kiến.



Khang Hy gật đầu :



-Cho vào.



Dận Tự bước vào, trên tay cầm một bức tranh. Dận Tự quỳ xuống :



-Nhi thần thỉnh an Hoàng A mã.



-Đứng dậy đi. – Khang Hy phẩy tay.



Dận Tự đứng dậy, cúi đầu chào Dận Chân. Dận Tự kính cẩn đưa bước tranh cho Khang Hy, lễ phép nói :



-Khởi bẩm Hoàng A mã, hôm qua nhi thần đi qua chợ, thấy một bức tranh rất đẹp nên mua về để tặng cho Hoàng A mã.



Khang Hy cười nói :



-Lão Bát đã là họa sư của Đại Thanh, còn có hứng mua tranh của người khác nữa sao ?



Khang Hy cầm lấy cuộn tranh, trải ra. Tranh đó là bức tranh Đông Triều vẽ về gia đình mèo hôm bữa. Dận Tự liếc nhìn Dận Chân và Dận Tường. Bức tranh đó chỉ có Dận Chân biết, Dận Tường chẳng hay gì nên ánh mắt chàng nhìn bức tranh hoàn toàn rất tự nhiên. Dận Chân thì đang cay cú về con mèo Đông Triều đưa về phủ hôm bữa nên sự bực mình đã lấn át sự giật mình. Hai ánh mắt không đáng nghi cùng với giọng nói lạ lùng Dận Tự bắt gặp hôm bữa đã xui cho hắn nghĩ rằng đó là một tiểu cô nương xa lạ, có khuôn mặt giống với Nhược Hy Cách cách mà thôi.



-Vẽ rất dễ thương. – Dận Tường tấm tắc.



Khang Hy nheo mắt, nhếch miệng :



-Thương thì không dễ. Hãy nhìn xem. – Khang Hy trỏ vào ba con mèo con. – Ba con mèo lông vàng này có chữ “vương” trên trán, một con vô tư lự, một con dụi đầu vào bụng mẹ, một con trầm ngâm. Chẳng phải nói Hoàng tộc chúng ta là mèo con, còn dân sinh là mèo cha mẹ sao ?



Dận Tự quỳ xuống, dập đầu như thể đã gây nên tội lớn. Khang Hy nói :



-Xấc lắm. Nhưng ta rất thích. Lão Bát, con hãy cho ta bức tranh này. Ta muốn tặng nó cho Thái tử.



Dận Chân nhướng mày. Kế hoạch thảo luận với Đông Triều đã thành công rồi.



Dận Nhưng đang say sưa với bức tranh của Triệu Quý nhân thì được tin Khang Hy đòi. Hắn vội vàng cuộn tranh lại, chạy vội ra vườn Ngự uyển. Ở đó đã có Dận Chân, Dận Tự, Dận Tường và Khang Hy đang thưởng trà, ngắm tranh. Dận Nhưng đến, ba A ca đứng dậy hành lễ còn Dận Nhưng hành lễ với Khang Hy. Khang Hy phẩy tay, kêu ngồi gần. Dận Nhưng bèn ngồi xuống chiếc ghế gần A mã nhất. Khang Hy trỏ vào bức tranh Đông Triều vẽ, nói :



-Dận Nhưng, ta muốn tặng con bức tranh này, con thấy thế nào ?



Dận Nhưng nhìn bức tranh, hơi khó chịu vì A mã hắn mang bức tranh vẽ mèo để tặng hắn nhưng vẫn luôn miệng khen nét họa đẹp. Khang Hy nói :



-Phải treo trong phòng và ngẫm nghĩ hằng ngày, rằng mèo con đây chính là chúng ta, mèo cha mẹ là dân sinh đã nuôi sống chúng ta. Phải trọn đạo với dân.



Dận Nhưng cúi đầu, hứa sẽ ghi nhớ lời dạy. Dận Chân đọc được sự cay cú trong đôi mắt hắn, và hắn đang nghi ngờ tác giả của bài học này là Dận Chân hoặc Dận Tự, mà hắn nghi Dận Tự nhiều hơn. Nếu Dận Nhưng biết rằng tác giả của bài học này là kẻ đã bức chết tình nương của hắn, hắn sẽ cay cú hơn nhiều. Dận Nhưng và Khang Hy đối đáp với nhau về bức tranh vài câu, hắn đã chuyển chủ đề sang Dận Chân :



-Lão Tứ, ta nghe nói Trắc phúc tấn nhà đệ vừa được tấn phong Cách cách.



Dận Chân lễ độ đáp :



-Vâng, tất cả là nhờ Hoàng A mã đoái tưởng.



Khang Hy cười :



-Đoái tưởng gì ? Là Cách cách của ngươi xứng đáng được thưởng. Không chỉ chuyện vừa rồi.



Dận Chân biết Khang Hy muốn tránh nói đến chuyện của Trịnh Quý nhân. Khang Hy nói tiếp :



-Nhược Hy Cách cách đã giúp một người nghèo ở ngoài phố. Nha đầu đó cũng rất biết điều, ta rất thích.




Dận Nhưng làm bộ thấy thú vị, chợt nói :



-Hay nhân dịp sinh nhật ta, đệ hãy dẫn Nhược Hy Cách cách tới, ta muốn xem thử em dâu ta như thế nào.



Dận Chân biết ý của Dận Nhưng. Đối phó với Dận Nhưng ngay trên bàn tiệc thì không thành vấn đề nhưng gây chuyện xào xáo trong nhà thì không hay. Dận Chân bình tĩnh nói :



-Thành thật xin lỗi Thái tử, tệ nội ở nhà bị đau chân, ngự y nói phải mười ngày nữa mới khỏi, mà ngày sinh của Thái tử thì còn có bảy ngày nữa.



Dận Tường biết Dận Chân nói dối, nhân cơ hội đó trêu :



-Tứ ca giận Nhược Hy Cách cách chuyện con mèo nên phạt quỳ đến độ đau chân luôn đấy Nhị ca.



Dận Chân lườm Dận Tường :



-Là do đi không vững chứ không phải chuyện đó. – Rồi lầm bầm. – Dù muốn phạt nàng ta quỳ thật.



Dận Tự im lặng từ nãy đến giờ, nghe chuyện “mèo” thì hiếu kỳ hỏi :



-Hoàng A mã, nhi thần muốn hỏi, Tứ ca bực chuyện mèo là thế nào ạ ?



Khang Hy kể câu chuyện của Dận Tường cho hai vị A ca nghe. Dận Chân mượn tách trà để che khuôn mặt đang nhăn nhó lại. Khang Hy nói :



-Lão Tứ, ta không biết duyên nợ thế nào mà đẩy đưa Nhược Hy Cách cách đến chỗ con nhưng ta hy vọng có được một trắc phúc tấn có tính khí trái ngược mình như vậy sẽ giúp con mở rộng tầm mắt hơn. Mọi sự trên đời đều có mặt tốt và xấu, không thể vì một mặt xấu nào đó mà chối bỏ mặt tốt.



Dận Chân cúi đầu lắng nghe lời dạy của A mã. Khang Hy nói có nội dung rất giống Đông Triều lúc nàng bênh con mèo của mình. Đông Triều đã nói rằng : “Tứ gia, tuy mèo hay ăn vụng nhưng không thể chối bỏ được rằng nó có thể leo cây bắt sóc hay len lỏi qua các ngóc ngách để bắt chuột, đáp từ trên cao xuống vẫn không té. Đó là những điều chó không làm được. Tại sao huynh không tận dụng mà ghét bỏ mèo bởi huynh không thích nó ?” Duyên nợ thế nào mà đưa đẩy Đông Triều đến với Dận Chân. Nếu thật sắp đặt như vậy thì Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi thì sao ? Thấp thoáng trong giấc mơ, Dận Chân thấy nàng mỉm cười với mình, ôn nhu, dịu dàng.



-Vậy Nhược Hy Cách cách bị thương ở chân à ? – Dận Nhưng tặc lưỡi. – Thật tiếc quá.



Dận Tự nói :



-Tứ ca, huynh nên dùng cao tốt, sẽ hồi phục nhanh lắm.



Dận Chân lịch sự nói :



-Cảm ơn Bát đệ, ta đã dùng rồi.



Dận Chân vừa nói chuyện, vừa tìm cách suy nghĩ làm cách nào thuyết phục Đông Triều làm cái chân mình đau mà không bị nàng ta lầm bầm cả tháng. Nếu không đau thật thì thế nào Dận Nhưng cũng cho người đến dò xét, lộ ngay.



Vừa hay làm sao, ở nhà, Đông Triều cũng đang suy nghĩ chuyện của Thái tử. Nghe gia nhân trong nhà nói còn bảy ngày nữa là đến sinh nhật của Thái tử. Thể nào hắn ta cũng nhân dịp này mà trả đũa cho Trịnh Quý nhân của hắn. Đối phó trên bàn tiệc rất dễ nhưng như vậy thì tình cảm anh em dễ bị sứt mẻ. Tránh mặt là tốt nhất. Đông Triều mang đôi giày cao, làm bộ như đang tập đi lên lầu. Tình cờ, Lý thị đang từ trên đi xuống. Lý thị cười :



-Nữu Hỗ Lộc muội khỏe chứ ?



Lý thị dùng tay đẩy mạnh vai Đông Triều. Đông Triều đang muốn té, gặp cú đẩy mạnh thì bật ra sau. Thật may, Đông Triều chuyển thế được thành ra khi té xuống, nàng chỉ đau ở phần chân. Nhưng cũng đủ nặng để phải điều trị đến mười ngày. Dận Chân về đến nhà, vừa đi vừa suy nghĩ cách thuyết phục Đông Triều làm cái chân bị đau mà không để cho cô nàng liên tưởng đến hình phạt. Nhưng mới đặt chân vào cửa đã thấy gia nhân trong phủ chạy nháo nhào. Tiểu Uyển đốc thúc gia nhân đến phòng của Đông Triều. Dận Chân tiến đến hỏi thăm :



-Phúc tấn, có chuyện gì vậy ?



Tiểu Uyển nói :



-Thưa bối lạc gia, Nữu Hỗ Lộc muội ngã từ trên cầu thang xuống, bị thương ở chân.



-Gia tới xem sao.



Dận Chân đến chỗ Đông Triều. Niên Thu Nguyệt cũng đang ở đó, bón thuốc cho nàng. Con mèo mun Đông Triều đưa về phủ ngồi chễm chệ trên tấm đệm đặt gần giường, nhe răng, giương vuốt với Dận Chân. Đông Triều gắt, nó ngồi im. Dận Chân hỏi thăm tình hình. Niên Thu Nguyệt nói :



-Nữu Hỗ Lộc muội đang đi lên cầu thang thang thì bị vấp té. May mà có Lý tỷ ở đó.



Dận Chân biết rõ bây giờ Đông Triều muốn trèo cây với đôi giày đó cũng được, nàng đi lại đã thành thạo lắm rồi. Chắc chắn là Lý thị giở trò. Đông Triều chợt thở dài :



-Thôi xong, thế là muội hết đi dự sinh nhật Thái tử rồi. Phúc tấn đã hứa cho muội đi rồi.



Niên Thu Nguyệt xoa đầu Đông Triều, dịu dàng nói :



-Năm sau cũng được mà. Còn rất nhiều lễ khác cho muội tới tham dự.



Đông Triều phụng mặt nhưng lén đưa mắt nhìn Dận Chân. Dận Chân tự hỏi sao trên đời lại có thể sinh ra hai người như Dận Chân và Đông Triều, sở thích khác biệt nhau mà suy nghĩ chung giống nhau thế không biết. Mới suy nghĩ cách thuyết phục nàng ta giả bệnh thì nàng ta đã tìm cách để bệnh rồi. Đông Triều khẽ khàng nói với Niên Thu Nguyệt :




-Niên tỷ, cả sáng nay tỷ mệt rồi.



Niên Thu Nguyệt mỉm cười, nói :



-Vậy tỷ về trước, muội nghỉ ngơi đi nhé.



Niên thị bồng con mèo mun ra ngoài, cố ý để cho Dận Chân đến gần Đông Triều. Con mèo dãy dụa, lườm Dận Chân nhưng không xòe vuốt cấu Niên thị. Đông Triều nói :



-Hắc Hổ, ra ngoài.



Con mèo mun thở khì, nhảy khỏi lòng Niên Thu Nguyệt, chạy ra ngoài. Dận Chân thở phào, đến bên giường Đông Triều, hỏi :



-Có sao không ?



-Thầy thuốc bảo cần mười ngày để hồi phục.



-Vừa hay để qua khỏi ngày sinh của Thái tử.



Đông Triều gật đầu. Dận Chân hỏi :



-Muội có muốn đọc sách không ? Ta lấy cho.



Đông Triều nói :



-Muội thích đọc Kinh Kim cang.



Hai người vừa đọc kinh Kim cang, vừa trò chuyện. Hai người say sưa đến nỗi không để ý đến bóng đen in loáng thoáng trên cửa sổ. Lý thị đang lắng tai nghe, xem thử Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi có mách lẻo với gia rằng nàng ta đã cố ý xô ngã hay không. Lý thị cũng chú tâm đến nỗi không đề phòng một bàn tay đập mạnh vào vai mình. Lý thị kêu lên. Đông Triều nhận ra tiếng, nói :



-Lý tỷ đến chơi ạ ? Mời vào.



Lý thị lắp bắp :



-Ta chỉ đi ngang qua rồi ghé vào xem thử muội có sao không.



-Nếu tỷ bận thì muội cũng không nỡ giữ. Cho muội gửi lời hỏi thăm Hoằng Thời.



-Ừ.



Vừa dứt câu, Lý thị bị Phúc tấn Ô Lạt Na Lạp Tiểu Uyển dắt tay, kéo ra ngoài. Lý thị giật tay ra, nói:



-Tại sao Phúc tấn lại làm dữ với muội ?



Tiểu Uyển nheo mắt lại :



-Tại sao muội lại xô ngã Nữu Hỗ Lộc muội ?



Lý thị tái mặt, lắp bắp :



-Muội đâu có…



-Ta không ngu ngốc đến mức đó. Muội có thể xuống tay với ta hay Niên muội nhưng với một đứa trẻ như Nữu Hỗ Lộc muội mà muội cũng có thể xuống ta ?



-Đứa trẻ ? Phúc tấn, muội không giống tỷ, biết rõ đây là mầm họa trong nhà mà vẫn vì trượng phu mà ngậm bồ hòn làm ngọt. Muội không chỉ giữ trượng phu cho mình mà còn bảo vệ cho Hoằng Thời và Hoằng Quân. Muội không muốn mình ngậm bồ hòn làm ngọt mà con bị tổn hại như tỷ đã đánh mất Hoằng Huy vậy.



Lý thị vừa nói đến quá khứ đau đớn của Phúc tấn, nàng ta vội vàng bỏ đi. Để Phúc tấn một mình trong sân, rỏ nước mắt, mặt cho gió lau khô giọt lệ.