Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Quyển 4 - Chương 17: Là hứa hẹn sao?

Editor: Siu

Phán quan chết tiệt, thật muốn đem hắn chộp tới lột da bẻ xương. Đem ta trở về cổ đại, cho ta mang chút đồ sẽ chết sao, còn không cho ta đem theo điện thoại. Sau này ta nhớ Diêu Diêu thì phải làm sao bây giờ? Muốn tìm hắn gây phiền phức phải làm sao bây giờ?

Bây giờ không nên nghĩ đến chuyện này nữa, bị rơi vào giữa sông, tất cả mọi người đều cho là ta đã chết. Không cần nghĩ cũng biết mọi người nhất định rất thương tâm, nhất là Tề Hạo, không biết sẽ đau khổ thành cái dạng gì.

Ta đang ở đâu? Nơi này một mảnh tối đen nha. Ta bị phán quan  ném vào một đạo ánh sáng kéo tới đây, không tiếng động liền rơi vào nơi này, trước mắt còn không biết rõ ràng bản thân rốt cuộc đang ở nơi nào.

Có cây cổ thụ, có hồ nước, có đình, có phòng. Nơi này, không phải là hoàng cung đi. Không đúng, nơi này ta rất quen thuộc, nhưng tuyệt đối không phải hoàng cung. Không phải là.. Lan uyển ở thượng thư phủ chứ?

Nhìn kỹ lại lần nữa, đúng là chỗ này. Thượng thư phủ? Ngẫu gia hôn quân đích tình huống, Thượng Thư đại nhân cần phải rõ ràng ba.

“Bắt cướp a…” Ta ngồi trong vườn, cao giọng hô lớn. Ta có ý đồ để cho mọi người chạy tới đây, sau đó để cho bọn họ dẫn ta đến chỗ Thượng Thư đại nhân. Mặc dù nơi này là nhà của ta, nhưng trên thực tế ta không ở chỗ này nhiều lắm. Căn bản là không biết rõ phương hướng, muốn tìm đến gian phòng của Mạc thượng thư thật không dễ dàng.

“Bắt cướp a…” Cùng với tiếng kêu, ta nghe được vô số tiếng bước chân. N phút  sau, rất nhiều gia nhân giận dữ cầm vũ khí vây quanh ta. Hiển nhiên bọn họ đều cho rằng ta chính là trộm. Vũ khí của bọn họ đều là mộc bổng.

Ta buồn bực lườm bọn họ: “Đừng có dùng vẻ mặt này nhìn ta, chủ nhân nhà các ngươi có phải là thượng thư đại nhân không?”

Một tên gia nhân khinh miệt nói: “Đại nhân nhà chúng ta hiện tại là Thừa tướng, ngươi là người nào? Ngươi nghĩ có thể tùy tiện thấy đại nhân nhà ta sao?.”

“Bà mụ nội nhà ngươi, ta là Tam tiểu thư nhà ngươi đây.” Ta trừng mắt tức giận.

“Tam tiểu thư nhà ta hiện là quý phi nương nương, nàng đang sống rất tốt trong cung, làm sao lại xuất hiện ở chỗ này được? Ta thấy ngươi nhất định là trộm rồi.” Hoàn hảo là Tề Hạo  không đem tin ta ngã xuống nước mà chết truyền ra,  lại khôi phục vị trí quý phi của ta.

“Đêm hôm khuya khoắt ta tới tìm lão gia nhà các ngươi không được sao, hắn chính là là cha ta.”

“Ngươi là quý phi nương nương sao? Ta thấyngươi nhất định là tiểu tặc.” Nhìn ta giống trộm sao?

“Tặc ở đâu?” Đám người tự động tách ra, một lão đầu đi tới. Ta lập tức nhận ra hắn, chính là Quý thúc.

Quý thúc nhìn ta từ trên xuống dưới … hỏi “Ngươi là ai? Len lén đột nhập vào tướng phủ có ý đồ gì?”

Ta đưa mặt ra gần chỗ ông ta: “Quý thúc, ánh mắt của ngươi có bị hoa không vậy? Ta là Tam tiểu thư nhà ngươi.” Trở về nhà còn bị nghi ngờ là có ý đồ, ta thật oan uổng mà.

“Tam tiểu thư?” Quý thúc hồ nghi  liếc mắt đánh giá ta.

“Quý thúc thân mến, ngươi còn nhớ chuyện ngươi cùng cha ta ra ngoài thành tìm vui, ta đã nhục nhã chuyện của các ngươi không?” Việc này trừ mấy người Tần nhi ra thì không ai biết cả.

“Ngươi thật sự là Tam tiểu thư.” Quý thúc kích động vội quỳ xuống nói: “Lão nô thỉnh an quý phi nương nương.” Thấy Quý thúc quỳ xuống, bọn gia nô cũng nhao nhao đánh rơi vũ khí quỳ xuống.

Ta làm bộ đỡ hắn lên hắn, nói: “Ta có việc tìm cha, mau dẫn ta đi.”

“Dạ, nương nương thỉnh đi theo lão nô…” Quý thúc quy củ cúi thấp thân mình.

“Ai ai ai, đây là người trong truyền thuyết vừa vào cung đã bị đánh vào lãnh cung, rồi lại khó hiểu được phong làm phi, tiếp theo phong làm quý phi, làm quý phi ba ngày,  lại phế bỏ phong hào quý phi đánh vào lãnh cung, hai tháng sau,  lại được gia phong hoàng quý phi – Tam tiểu thư?” Vị.này đối với tình hình của ta rất quen thuộc nha( tác giả: có thể không quen thuộc sao? Sự tích của ngươi hiện tại đã truyền khắp kinh thành. Thuyết thư – đang nói, ca diễn đô bắt đầu xướng của ngươi chuyện xưa  )

“Tiểu thư nhà chúng ta vốn dĩ xinh đẹp như vậy, cũng khó trách Hoàng thượng đối với nàng nhớ mãi không quên.”

“Đừng xem nhẹ tiểu thư nhà chúng ta, các ngươi đã quên rồi sao, hai năm trước nàng theo Thành vương… Lão gia có thể lên làm Thừa tướng chỉ sợ cũng là công lao của nàng.” Ta không phải hồng nhan họa thủy, lại sẽ càng không thể để cha của mình quyền khuynh thiên hạ được. Đừng đem  ta nói thành đệ nhất gian phi.

Một lát sau, bên trong tướng phủ đèn dầu sáng rỡ. Ta ngồi tại chính sảnh, người hầu đứng hai hàng. Thị nữ bưng lên một chén trà xanh thượng hạng, nhiệt khí từ từ toát ra.

“Thần tham kiến hoàng quý phi nương nương.” Mạc thượng thư, không. Mạc tướng gia mang theo hai vị phu nhân, quỳ gối trước mặt  ta.

Ta làm bộ đỡ hắn lên, nói: “Thừa tướng miễn lễ, hai vị phu nhân cũng không cần đa lễ.” Ta gọi Thừa tướng, không gọi ông ta là cha.

“Tạ quý phi nương nương.” Thừa tướng đứng lên.”Nương nương, đêm khuya khoắt hạ giá đến đây có gì phân phó?” Hắn không biết tin ta chết. Không bị bệnh lao phổi thì vẫn chưa chết được.

Ta thấp giọng nói: “Cha, ta có lời muốn nói riêng với ngươi, cho bọn họ lui ra đi.”

“Được “

“Cha, mời ngồi.” Ta lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

“Cám ơn nương nương.”

Ta trầm ngâm nói: “Cha, Hoàng thượng thế nào? Thế cục hiện tại của triều đình thế nào?”

Mạc Thừa tướng lặng đi một giây, nói: “Nương nương có ý tứ gì?”

Ta thành khẩn nói: “Nói thật cho người biết, sau khi Vĩnh Trữ công chúa xuất giá, ta liền rời  hoàng cung.”

Thừa tướng vẻ mặt kinh ngạc, một hồi lâu mới nói: “Ba tháng trước, Hoàng thượng rời cung Bán Nguyệt, từ đó về sau chuyên tâm triều chính.” Mạc Thừa tướng cười cười: “Hai tháng này trong triều có rất nhiều biến cố. Thế lực hai nhà  Triệu-Vương đã bị khơi mào. Hoàng thượng từ khi đăng cơ cũng đã bắt đầu có mưu lược của mình, hiện tại rốt cục cũng được như ý.” Cũng sớm đã có mưu đồ, hơn nữa ta có chủ ý thêm dầu vào lửa, rốt cục cũng đem liên kết giữa hai nhà phá vỡ.

Ta gật đầu: “Ân, tất cả đều trong dự liệu của ta, chỉ là ta thật không ngờ nhanh như vậy.” Ta đoán chắc tối thiểu cũng phải mất một năm rưỡi trở lên, bây giờ chỉ mất  ba tháng liền đối phó được, chỉ sợ là có ẩn tình.

“Hoàng thượng từ khi đăng cơ bắt đầu cũng đã bày ra mưu kế, cục diện ngày hôm nay cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.” Trong đôi mắt  Mạc Thừa tướng tràn đầy tán thưởng.

“Ta lại bị phong làm quý phi sao?”

“Một tháng trước, Triệu đức phi cùng Lâm quý phi đồng thời bị phế. Gia phong nương nương làm hoàng quý phi, ban thưởng hào ảnh. Nương nương thân thể không tốt, cho nên ở lãnh cung dưỡng bệnh.” Xem ra, hắn là  bồi thường ta – khoan hồng độ lượng.

Ta cười nói: “Cha, kỳ thật là ba tháng vừa rồi ta không có ở đây. Ta muốn gặp Hoàng thượng, ngươi ngày mai có thể mời hắn tới đây có được hay không?.”

“Nương nương, thần lập tức mang ngươi tiến cung.”

“Không được, lúc này… Hắn có thể đang cùng một phi tử khác…….” Nghĩ tới đây, trong lòng ta ê ẩm -.

Mạc Thừa tướng cười nói: “Nương nương yên tâm, từ sau khi Lâm quý phi cùng Triệu đức phi bị phế, Hoàng thượng chưa từng triệu qua bất cứ tần phi nào.” Hắn quả nhiên không khiến ta thất vọng.

Sau nửa canh giờ, trước cửa ngự thư phòng.

“Hoàng thượng, Thừa tướng cầu kiến.” Tiểu Hỉ tử đứng ở ngoài cửa bẩm báo. Ở phòng ngủ ngự thư phòng, nhân phẩm không tệ, cũng không uổng công ta ngay cả Đại minh tinh cũng không them làm, chạy về đây tìm hắn.

“Không gặp, có chuyện gì ngày mai lâm triều tái tấu.” Bên trong truyền ra đáp án này.

“Hoàng thượng, cựu thần có biên quan khẩn cấp tấu.” Đây là ta chỉ cho hắn, cũng không thể nói, Hoàng thượng, ta mang hoàng quý phi nương nương đến cho người được. Nào có chuyện đêm hôm khuya khoắt đem nữ nhi đưa đến cửa -, chẳng lẽ ta còn kém đến mức muốn đưa bản thân tới cửa cho hắn hưởng sao? Để sử quan ghi chép lại chuyện đấy sao, ta cũng không muốn trở thành một hồng nhan họa thủy điển hình.

“Trẫm đã làm khó ngươi rồi, Thừa tướng thỉnh hồi phủ.” Ta mặc  trang phục của gã sai vặt, đứng ở phía sau Thừa tướng, trong lòng chửi thầm hắn. Biên quan khẩn cấp tấu cũng không nhìn, quả thực là hôn quân.

“Người nói Tế Châu có lũ lụt lớn đi.” Ta nói nhỏ bên tai Thừa tướng..

“Hoàng thượng, cựu thần vừa mới biết được Tế Châu có lũ lụt lớn.” Thừa tướng bị buộc nói dối đầu đầy mồ hôi.

“Đem sổ con trình lên đây, ngày mai lâm triều bàn tiếp.” Tàn nhẫn vô tình, đợi đến buổi sáng ngày mai thì mọi người đã chết sạch rồi.

“Hôn quân.” Ta nhịn không được mắng một câu.

“Ngươi thật to gan.” Tiểu Hỉ tử hét rầm lên.

“Như thế nào? Ngươi không phục? Lá gan của bổn tiểu thư  luôn luôn to như vậy đấy.” Ta từ phía sau lưng Thừa tướng đi tới, đẩy ra tiểu Hỉ tử, một cước đá tung cửa ngự thư phòng, nói: “Hôn quân, chuyện lớn như vậy ngươi còn không lập tức xử lý, ta đối với ngươi thật sự rất thất vọng.”

“Lớn mật..” Một đám thị vệ đã vây lên đây.

“Mau bắt ……” Tiểu Hỉ tử  cao giọng ra lệnh.

“Người… Là quý phi nương nương..” Tiểu Hỉ tử nhìn ta, đầu lưỡi bắt đầu co rút.

Tề hạo gọi vọng ra: “Ảnh nhi…” Hắn nhanh chóng chạy từ bên trong đến trước mặt của ta, ôm thật chặt ta, lẩm bẩm nói: “Ngươi chính là Ảnh nhi sao?” Người tâm niệm niệm trong lòng bỗng xuất hiện ở trước mặt mình, ta cư nhiên bị kích động, không nói ra lời.

“Thừa tướng đại nhân, mau đi thôi.” Tiểu Hỉ tử hảo tâm  nhắc nhở Thừa tướng.

Mặc hắn ôm, ta cũng bất động. Nghe được thanh âm đóng cửa, ta đẩy hắn, nói: “Ngươi muốn cho ta thiếu dưỡng chí đến chết a? Còn không buông…ra?”

“Ngươi là Ảnh nhi sao?” Ngu dốt, có phải hay không cũng không biết.

Ta cười nói: “Nói thừa, trên cái thế giới này trừ bổn tiểu thư, ai dám chửi ngươi là hôn quân.” Lời như thế cũng chỉ có ta sẽ mắng?

“Ảnh nhi, ngươi cư nhiên còn sống.” Hai tay của hắn ôm ngang hông ta, nhìn ta chăm chú.

Ta nói giỡn: “Ta chết ko được, ta là ai? Ta là Mai Ảnh.”

Hắn nhẹ nhàng hôn cái trán của ta: “Ta nhận được thư của Ngọc Tình, nói ngươi bệnh nặng. Lại nghe nói ngươi rơi vào giữa sông, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa.”

“Sẽ không, ta hiện tại không phải rất tốt đứng ở chỗ này sao?”

“Ảnh nhi, sau này không cần lại rời ta đi như thế. Ta thề, sau này chỉ sủng ái một mình ngươi.” Có phải thật vậy hay không a? Hậu cung những  mỹ nữ này làm sao bây giờ?

“Không đi, ta đây thứ trở về cũng không dự đinh đi tiếp.” Muốn đi sẽ không trở lại tìm ngươi.

Hắn sủng nịnh nói: “Ngươi đem ta hù chết, có biết hay không?”

Ta nghiêm mặt nói: “Nếu không phải ta dọa ngươi, ngươi có thể tước quyền lực của hai nhà Triệu – Vương nhanh như vậy sao?”

“Ảnh nhi, nếu không phải muốn phân hoá hai thế lực của hai gia tộc đấy, ngươi sẽ không ra khỏi hoàng cung,  có thể sẽ bị nhiễm bệnh sao? Hiện tại ngươi có thể an tâm sống ở bên cạnh ta, ta sẽ bảo vệ ngươi cả đời, vĩnh viễn không cho bất luận kẻ nào thương tổn ngươi.” Đây là hứa hẹn sao? Trước kia hắn chưa từng nói với ta những lời này, trong lòng đột nhiên ấm áp -.

Ta cười cười: “Được, ta vĩnh viễn sống ở bên cạnh ngươi.” Dật Phong cũng từng nói muốn vĩnh viễn bảo vệ ta, nhưng là tâm tình không hề giống với lần này.

“Ảnh nhi, bệnh của ngươi làm sao vậy? Nhượng thái y đến xem đi?” Ngươi còn nhớ rõ bệnh của ta a?

“Yên tâm, ta rơi vào giữa sông được một vị thế ngoại cao nhân cứu, đã sớm rị hết bệnh. Ba tháng  trị liệu,hiện tại cũng đã khỏi hẳn.” Hắn sớm muộn cũng sẽ hỏi, trước cứ nói dối vậy đi.

“Ai cứu ngươi? Ta nhất định thật ban thưởng cho hắn thật hậu?” Tay của hắn vẫn còn ôm lưng ta, không nỡ buông ra, vẻ mặt cười xấu xa nhìn ta.

“Vị tiền bối kia thường vân du tứ hải, ngươi sẽ không tìm được hắn.” Ta  lại giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, nếu như nói ta đến mấy ngàn năm sau này trị liệu, hắn sẽ cho rằng ta điên rồi.

Ta ngẩng đầu, nghiêm túc  nhìn tề hạo: “Được, ta muốn hỏi ngươi, đã biết rất rõ ràng tỷ lệ ta còn sống là rất nhỏ, tại sao còn muốn phong ta vi hoàng quý phi?”

“Ta tự lừa mình dối người, ta tình nguyện tin tưởng ngươi chỉ là rời khỏi hoàng cung, một ngày nào đó, ngươi sẽ trở về, sẽ vẫn là ảnh nhi của ta.

“Ngươi cái…này đại ngu dốt, thông thường Thừa tướng đêm tối cầu kiến tất nhiên có chuyện quan trọng, ngươi trái lại không them quan tâm, nói không gặp là nhất định không gặp. Ta cho ngươi biết, chỉ có trung thần mới bất chấp nguy hiểm bị mất đầu đêm khuya cầu kiến. Sau này ngươi nếu không gặp, ta liền đốt ngự thư phòng.” Nếu không hạ đạo thánh chỉ, không thấy được Hoàng thượng phải đi tìm hoàng quý phi, chỉ có ta hoàng quý phi dám đêm hôm khuya khoắt đá văng cửa ngự thư phòng hoặc là cửa tẩm cung.

“Mạc tướng vừa mới đảm nhiệm chức Thừa tướng không lâu, ta không phải cần phải sát giết nhuệ khí của hắn sao?” Mẹ nó, nguyên lai là chủ ý này. Xác thật, cho hắn điểm nhìn xa trông rộng.

“Cái giải thích này miễn cưỡng đủ tư cách, nhưng là, làm hoàng đế, thời thời khắc khắc  đều phải đem dân chúng đặt ở trong lòng.” Ta đây là trở về dạy cho hắn sao?

“Ảnh nhi…” Hắn đem ta kéo vào trong lòng.

“Ân.”

“Ta nhớ ngươi.”

“Ta cũng vậy.” Từ quỷ môn quan dạo qua một vòng, ta tính tình ta tốt lên không ít.

~~~~~~~~~

Nghe nói tề hạo nói cho thái hậu biết được tin tức ta sinh tử chưa rõ, lập tức té xỉu, từ đó nằm trên giường không dậy nổi. Ba tháng nay, nhóm thái y  đều nói nàng thương tâm quá độ, chỉ sợ là không có phương pháp để hồi phục. Lão thái thái có thể vì ta mà thương tâm thành như vậy sao? Nhớ ra nàng – sở tác sở vi, lòng ta có thừa quý, lão là cảm giác được nàng đối ta là không phải sống khá giả đầu.

Chúng ta ở ngự thư phòng tâm sự  cả đêm, khi Tề Hạo lâm triều, ta đương nhiên đi thăm thái hậu.

Trừ Tề Hạo, Ngọc Tình, thái hậu, còn có  thân tín của bọn họ, không có ai biết ta gặp chuyện không may. Ta đột nhiên bái kiến Thái Hậu, tiểu thái giám ở Vĩnh Thọ cung cũng không cảm thấy kỳ quái. Đem ta trực tiếp đi vào, nói giỡn, ta chính  là người thích hợp nhất trước mắt được chọn làm hoàng hậu, hắn sao dám chậm trễ.

Triệu cô cô kích động đem ta dẫn tới thái hậu trước giường, nói: “Thái hậu, hoàng quý phi nương nương đến thăm ngài.”

“Ai là hoàng quý phi? Là phi tử hoàng nhi mới nạp sao?” Thái hậu xem ra rất tiều tụy, già nua,gương mặt càng phát ra gầy gò. Nhắm mắt lại, an tĩnh nằm ở trên giường.

Ta nửa  ngồi xổm người xuống, nói: “Thái hậu, thần thiếp là Dung nhi.”

“Dung nhi?” Nàng giống như nhìn thấy quỷ, không biết lấy đâu ra khí lực, từ trên giường ngồi dậy, loạng choạng bước đi tới trước mặt của ta. Triệu cô cô cùng cung nữ bên ngườivội vàng đỡ lấy nàng, sợ lão thái thái xúc động quá sẽ ngã. Nàng không thể tin được nhìn ta từ trên xuống dưới, xúc động hỏi: “Thật là Dung nhi sao?”

Ta cúi đầu, kính cẩn nghe theo nói: “Hồi thái hậu thần thiếp là Dung nhi.”

“Dung nhi..” Thái hậu không hề giữ hình tượng ôm ta, thất thanh khóc rống. Triệu cô cô ở bên cạnh nháy mắt, cung nữ lập tức lui xuống, thuận tiện đem rèm buông xuống.

Thái hậu khóc đã đời rồi, nói: “Ngồi đi, thân thể đã đỡ nhiều chưa?”

“Cám ơn thái hậu quan tâm, thần thiếp đã khỏi hẳn.” Chỉ có tại trước mặt nàng, ta mới nói *thần thiếp* buồn nôn chết người ’.

Thái hậu dùng bàn tay khô héo  lau nước mắt, nói: “Triệu cô cô, mau đưa thái y toàn thành tiến cung, chuẩn bệnh cho hoàng quý phi nương nương.” Ta không phải đối với y thuật cổ đại có hoài nghi, mà là cổ đại trung y theo hiện đại Tây y căn bản là hai cấp bậc rất cách biệt. Bọn họ có biện pháp trị liệu cho ta sao? Hoàn hảo ta là hồi hiện đại trị liệu, tiếp tục ở đây thì ta chưa kịp trị liệu đã chết rồi.

“Dung nhi, mau nói cho ai gia, ngươi mấy ngày nay đi đâu? Là ai trị hết bệnh của ngươi? Ai gia nhất có phần thưởng hậu hĩnh.” Mẫu tử hai người này thật giống nhau, bác sĩ trị bệnh cho ta ởhiện đại, có thể nhận được phần thưởng của ngươi sao? Phán quan tại địa phủ, ngươi đi thiêu ít kim Nguyên Bảo là được.

“Thái hậu, ta rơi vào giữa sông, được một vị thế ngoại cao nhân cứu. Chính là hắn trị liệu bệnh của ta rất tốt, chỉ là hắn trời sinh tính tản mạn, vân du tứ hải, chỉ sợ tìm không được hắn.” Mặc kệ ai hỏi, ta liền kể chuyện ma quỷ này ra, không sợ bị phát hiện.

“Bồ Tát phù hộ, dung nhi đã gặp được quý nhân.” Ta cười cười, tỏ vẻ cam chịu.

Thái hậu một mực lôi kéo ta, không nỡ buông…ra, nói: “Dung nhi, ngươi đã gặp Hoàng thượng sao?”

“Dạ, đã gặp.”

“Dung nhi, ngươi sinh tử không rõ, Hoàng thượng không quan tâm gì hết, rất lo lắng cho ngươi. Hiện tại Tử Tuyết cùng Mỹ Ngọc bị biếm vi quý tần, sau này này trong cung không còn có ai tranh giành với ngươi nữa.” Thái hậu nhẹ nhàng phun ra một hơi: “Cha ngươi hiện tại là Thừa tướng, không bằng mau chọn một ngày tốt sắc phong ngươi vi hoàng hậu. Làm hoàng hậu, có lẽ ngươi có thể thu hồi tâm ý, không đi ra bên ngoài chạy loạn.” Nàng vẻ mặt  sủng nịch, thiếu chút nữa đem ta hù chết. Trong lịch sử không phải  thái hậu đối phó phi tần bỏ trốn không phải ban chết nhất định  cũng bị đánh vào lãnh cung, nàng cư nhiên cho ta vẻ mặt này? Có phải hay không có ý đồ bất lương? Ách, sẽ không lại đem ta cũng thành con cờ, kiềm chế  Mạc Thừa tướng đi? Hắn cũng không phải là thân phụ của ta.

Nụ cười trên mặt ta không tự nhiên lắm: “Thái hậu, việc này để sau này rồi nói sau.” Ta còn chưa chuẩn bị làm hoàng hậu, làm  hoàng hậu thật sự mệt a.

Thái đầu cười nói: “Dung nhi, chuyện tới hôm nay ngươi còn chưa tin Hoàng thượng đối với ngươi là chân  tình  sao? Từ  sau khi ngươi mất tích, hắn chuyên tâm triều chính, mạo hiểm chính biến nguy hiểm, nhanh chóng đem thế lực của lão Thừa tướng  diệt trừ. Kể cả nhà mẹ đẻ của ai gia  cũng ….ai… Hắn làm  tất cả đều là vì ngươi a.” Thái hậu thở dài, tiếp tục nói: “Từ buổi tối hắn ở ngoài cung trở về, hoàng nhi uống rất nhiều rượu. Ai gia đi xem hắn, hắn nhớ tới tên của ngươi. Hắn nói hắn có lỗi với ngươi, thân là hoàng đế, ngay cả nữ nhân bản thân yêu mến nhất  xũng không bảo vệ được. Vì ổn định thế cục, hắn thậm chí cùng nữ nhân khác chung một chỗ làm tổn thương lòng của ngươi. Hắn biết, ngươi rời khỏi hoàng cung chính là vì muốn hắn chuyên tâm đối phó quyền thần. Vì không muốn cô phụ kỳ vọng của ngươi, hắn mới có thể bất chấp nguy hiểm, diệt trừ lão Thừa tướng. Ngươi cũng biết, lão Thừa tướng quyền khuynh thiên hạ, đối phó hắn không phải chuyện một sớm một chiều. Chính  là vì ngươi, hắn có thể làm được. Thậm chí ngay cả ai gia cũng không tin tưởng hắn dám nhanh như vậy động thủ, hơn nữa không hề lộ dấu vết, sạch sẽ lưu loát. Dung nhi, ngươi là tất cả của hắn. Ta thân phận mẫu thân, cầu ngươi lưu lại. Ngươi ở lại bên cạnh hắn, hắn nhất định sẽ được lưu danh thiên cổ làm một hoàng đế tốt.” Ta có tác dụng lớn như vậy sao sao? Ta có cảm giác bản thân chính là họa thủy. Trong lòng nhịn không được kiêu ngạo thoáng cái,lão công nhà ta cũng rất có thủ đoạn. Xem ra ta mất tích một thời gian ngắn, vẫn còn thành chuyện tốt.

“Thái hậu, chúng ta yêu nhau, theo thân phận địa vị không quan hệ, ta không cần làm cái gì hoàng hậu. Chỉ cần trong lòng chúng ta có lẫn nhau, ta nghĩ cũng đã đủ rồi.” Ta thật sự không có dự định làm hoàng hậu, làm hoàng hậu sau này giận dỗi ta nghĩ muốn chạy cũng không được.

Thái hậu dùng ánh mắt mê mang nhìn ta: “Hài tử, ta biết ngươi mỏng danh lợi. Nhưng là hắn gánh vác trên vai là thiên hạ dân chúng, thân là đế vương, hắn phải phụ trách nhiệm. Ngươi nếu thương hắn, sẽ giúp hắn cùng nhau gánh chịu.” Đạo lý này, ta làm sao không rõ. Hắn yêu ta, cũng muốn ái người trong thiên hạ. Cho nên, ta chưa bao giờ yêu cầu cái gì. Chỉ nghĩ yên lặng yêu hắn, yêu không được ta sẽ yên lặng rời đi.

“Thái hậu, tất cả ta chuyện này ta đều hiểu. Nếu như, hắn không phải hoàng đế. Chúng ta đều là người bình thường, thật là tốt biết bao.” Cái đề tài này rất trầm trọng, ta vội nói: “Thái hậu, Ngọc Tình đâu rồi?”

Thái hậu thần sắc buồn bả, nói: “Ai, đứa bé kia cả ngày ở bên ngoài làm mấy trò điên khùng.” Xem ra là còn không trở về, nàng có phải hay không đã cho ta cũng đã chết? Lam Lệ thế nào? Dật Phong thế nào? Tuyệt Mị thì thế nào? Ta đột nhiên rơi vào giữa sông, bọn họ cho là ta đã chết đi. Nhớ tới bọn họ đối ta thật là tốt, tâm tồn tại áy náy. Ta cần phải ra cung đi, cùng bọn họ đối mặt nói rõ ràng, miễn bọn họ thương tâm.

“Thái hậu, nghe nói ngài bị bệnh, thân thể thế nào?” Rốt cục đem cái đề tài hoàng hậu kia vứt ra sau đầu. Thái hậu tiếu a a – nói: “Có ngươi cùng, ta đây thanh lão đầu khớp xương không có việc gì.”

“Thái hậu rất tốt, nhóm thái y hầu hạ rất chu đáo.” Triệu cô cô nói chuyện.

“Truyền.” Này thái hậu cũng rất có uy nghiêm -.

Chỉ chốc lát, tới nhất đại bang thái y. Mỗi vị thái y đều bắt mạch cho ta, cuối cùng nhất trí xác định, ta đã không có việc gì. Thái hậu chưa từ bỏ ý định để cho bọn họ kê  cho ta rất nhiều thuốc chữa bệnh lao phổi, nói là chăm sóc. Chăm sóc cái gì a, một lọ từng tí đánh cái gì đi so sánh cái gì cũng tốt. Ta ở hiện đại mỗi ngày đánh, hận không thể sở hữu mạch máu đều bị trát qua, không khỏi hẳn mới là lạ.