Thời gian kế tiếp, ta nhốt mình trong phòng chuyên tâm lo việc thiết lập siêu thị. Từ chuyên tu đến sắp xếp hoạt đông, thông báo tuyển dụng nhân viên, vân vân… Cả một đống lớn công việc đều do một tay ta xử lý. Hãn, ta bắt đầu hoài nghi việc ta bán cái thứ ‘quyền độc quyền’ này có phải hay không là một sai lầm, ta giờ giống như bảo mẫu đầu tư của bọn họ vậy. Ta rất lười, rất nhiều vấn đề thích tự mình giải quyết, càng thích tốc chiến tốc thắng. Vì vậy ta đem nhốt bản thân mình trong phòng suốt một tuàn lễ, rốt cục cũng đem quy mô của ‘Siêu thị’ thiết kế xong xuôi, trong đó còn có khu vực khách điếm, những hoạt động sôi nổi như ngày hội. Ta hy vọng chỉ phải làm mấy thứ này một lần thôi, sau này sẽ không cần phải quan tâm như vậy nữa. Lão Mã cũng không phải được ngồi chơi, khi ta quyết định bày mưu đặt kế, lão lại mua được mấy vị giúp trang sức màu đỏ phường tuyên truyền quảng bá ngày trước, đi khắp bốn phía tung hô ‘Siêu thị’. Mấy vị thuyết thư kia cũng giỏi chém gió, từ chỗ này của ta, lời nói liền truyền ra khắp nơi, ta cũng phải lo lắng không biết họ có bốc phét quá đà hay không.
Nghe nói: Sau khi thương nhân Tề Châu nghe nói về kế hoạch ‘siêu thị’, 80% thương nhân tìm đến Nguỵ gia xin được hợp tác.
Nghe nói: ‘Siêu thị’ vẫn còn chưa khai trương, nhưng đã sớm trở thành đề tài nóng hổi được người người xôn xao bàn tán.
Nghe nói: Người nghĩ ra chủ ý này chính là Mai Ảnh cô nương giờ đã trở thành danh nhân trong thương giới.
Nghe nói… …
Rốt cục, Siêu thị bắt đầu chuyên tu, vì ta muốn gọi là ‘Hảo Lại’, 25 thương gia tham dự kế hoạch kinh doanh siêu thị đều nhất trí duy trì tên này. (Ban đầu chỉ có 18 gia tham dự kế hoạch, sau lại có thêm N cái thương nhân khác tỏ vẻ muốn tham dự cái kế hoạch nà, ta cũng không thể làm gì khác là tăng lên đến 25 gia). Tại hiện đại Hảo Lại chính là cái siêu thị nổi tiếng nhất trong ngành. Ngàn vạn lần không được để người sáng lập Hảo Lại biết ta lấy trộm tên của hắn đặt, mà ta cũng thật lợi hại, không trả tiền mà dám cướp bản quyền của người ta 1 cách trắng trợn.
Mấy ngà gần đây, sinh ý của trang sức màu đỏ phường tụt dốc thê thảm. Nguyên nhân rất đơn giản, tên Nguỵ Thân hỗn đản kia mang CHâu Báu Hiên đổi tên thành Hồng Tụ Lâu, bắt chước ta chế ra mấy cái trang sức, bắt chước ta chế ra đồ uống trà lài nước hoa quả. Thâm chí lại còn bắt chước ta chế ra túi bài tú – lơ – khơ, hắn để cho mấy vị lão bà của mình dạ mấy vị đại gia chơi. Kỳ thật cũng không cần dạy, do ảnh hưởng của trang sức màu đỏ phường, tất cả mọi người tự nhiên đều đã biết chơi. Năm cái vị phu nhân của hắn ngày thường kết giao không ít phu nhân nhà giàu, thiên kim tiểu thư, thành ra một nhóm người kia tự nhiên lại trở thành khách của hắn. Mà rất nhiều người cũng tò mò hướng phía hắn mà chạy sang, tóm lại đồ là giống nhau, tiện nghi cũng là giống nhau. Con bà nó, theo bổn cô nương đối nghịch chứ. SỚm biết thế ta liền đã xin luôn một cái độc quyền cho trang sức màu đỏ phường, thông minh một đời, hồ đồ nhất thời. Ngày Hồng Tụ Lâu khai trương, ta thiếu chút nữa qua phá tan chỗ đó. Nếu không phải Vân Dung cùng lão Mã kéo ta trở lại, Hồng Tụ Lâu đã sớm bị ta đạp. Càng ức chế hơn ấy chính là, hắn cư nhiên cũng bắt chước ta, thu mua thuyết thư tuyên truyền khắp nơi. Cũng may mắn là bằng hữu chốn thương trường cũng rất nể tình ta, mà thường xuyên giới thiệu tới một ít khách nhân, trang sức màu đỏ phường lại là cửa hiệu lâu đời, có uy tín tốt, nên sinh ý so với hắn cũng có điểm tốt hơn.
Thời gian trôi qua, khí trời dần dần ấm áp, nhưng cũng chưa đến tình trạng nóng bức, nhưng là hắn bức ta quá, nên ta buộc phải đẩy ra món ‘nước đá bào’. Mặt khác ta trực tiếp thuê thuyết thư đi tuyên truyền khắp thành rằng đồ uống trà lài cùng nước đá bào đều là có cho thêm 1 phương pháp bí truyền độc nhất vô nhị, cho nên sau khi sử dụng sẽ có công dụng làm đẹp. Nhưng là nếu không có cho thêm công thức bí truyền của ta vào trà lài, uống vào sẽ khiến cho da tay đen lại, nổi mẩn,… Nếu là ăn đá bào, tình huống còn nghiêm trọng hơn. Nguỵ Thân là vì không có phương pháp bí truyền của ta, cho nên không dám đẩy nước đá bào ra kinh doanh.
Ta thậm chí đem 10 bình công thức bí truyền giao cho Tỳ Bà cùng Thư Nhi, muốn các nàng lúc chế biến trà lài, đá bào thì cho vào một chút. CHiêu này cũng hữu hịe, về sau có tin đồn rất nhiều tiểu thư bởi vì uống trà lài kia của Nguỵ Thân, nên da tay xuất hiện vấn đề.
Kỳ thật ta chẳng có cái công thức bí truyền gì cả, chỉ đơn giản đem một bình nước, rồi đem trang trí cho thật đẹp. Bất quá bí mật này chỉ có một mình ta biết được, chính cả Vân Dung cũng một mực cho rằng ta thực sự là có cái phương thức bí mật gì đó. Kỳ thật ta đây sao làm được, ấy chẳng qua chỉ là chiên thuật tâm lý. Một câu nói dối, N người nói là sự thật, tự nhiên nó sẽ trở thành thật thôi.
Nghe nói, một vị tiểu thư uống trà lài của Hồng Tụ Lâu, thiếu chút nữa dung mạo bị phá huỷ. Nàng kia mặt mày hắc ban, đến Hồng Tụ Lâu đại náo. Nháo từ đầu đường đến giữa phố xá, đi khắp nơi nhục mạ Nguỵ Thân là tên lường gạt.
Nghe nói: Một màn này xảy ra đung lúc được Vân Dung cô nương của trang sức màu đỏ phường chứng kiến, liền cấp cho cô nương kia trà lài bí truyền của trang sức màu đỏ phường. Sau bảy ngày, hắc ban trên mặt nàng kia biến mất, thậm chí so với trước kia còn xinh đẹp hơn. Từ đó, nàng kia thường xuyên ra vào trang sức màu đỏ phường, trở thành bạn tri kỉ của lão bản trang sức màu đỏ phường. Nghe nói, nàng kia cũng là biểu muội của Nguỵ Thân.
Nghe nói: Một vị tiểu thư mua một cây thủ kim liên >, còn chưa có ra khỏi Hồng Tụ lâu, liền phát hiện mặt mạ vàng rụng ra 1 lớp, nguyên lai…trang sức Hồng Tụ lâu là đồ giả, chẳng trách lại rẻ như vậy.
Nghe nói: một vị nữ tử mua một hộp son ở Hồng Tụ lâu, sau khi dùng mặt mày nổi sởi, nhờ có lão bản trang sức màu đỏ phường giúp đỡ mới lấy lại được vẻ xinh đẹp, trở về bộ dáng cũ.
Nghe nói..Hồng Tụ lâu khai trương sau một tháng, liền phải đóng cửa, trang sức màu đỏ phường sinh ý càng thêm mạnh.
Đương lúc nghe nói Hồng Tụ lâu đóng cửa, ta cùng Vân Dung, Ôn Nhu, thiếu chút nữa bò lăn ra cười. Nguỵ Thân, dám đối đầu cùng lão nương, ta cho ngươi đẹp mặt! Rất rõ ràng, Hồng Tụ lâu sở dĩ xảy ra những vấn đề này, tất cả đều là do một tay ta sắp xếp.
Vị uống trà lài bị huỷ dung kia chính là Ôn Nhu, ngày thứ nhất, nàng chạy sang Hồng Tụ lâu, trước mặt chúng nhân uống rất nhiều trà lài. Ngày thứ hai ta giúp nàng bôi mặt hắc ban, sau đó đến Hồng Tụ lâu náo loạn.
Vị mua phải trang sức giả kia….ĐƯơng nhiên cũng là do ta làm việc tốt. Ngày đó ta cố ý đem trang sức trong điếm thu hết vào, rốt cục đến lúc có một vị tiểu thư muốn mua trang sức vàng. Vì vậy ta để Giáng Giáng mang nàng qua, thừa dịp không người nào chú ý, Giáng Giáng lặng lẽ mang vòng tay được giả mạ vàng bằng plastic đặt ở chỗ nọ, sau giật dây khiến vị tiểu thư kia mua nó.Buồn cười hơn là cái vị đi mua son, một ngày nọ nàng đến trang sức màu đỏ phường rồi yêu cầu uống trà lài, mới vừa bưng lên chén trà hoa hồng chợt thấy nàng bắt đầu hắt xì, vừa vặn hôm ấy ta cũng đang ở đó, ta liền đoán nàng dị ứng với hoa hồng. Vì vậy sau khi nàng uống xong trà lài, ta để Ôn Nhu ra làm quen nàng, rồi dẫn nàng đến Hồng Tụ lâu mua son. Đem ra quyẹt thử vài cái, trên mặt nàng dần hồng rực lên…Sau đó Ôn Nhu giả bộ giận tím mặt, đổ cho hộp son là thứ ‘huỷ dung diệt sắc’ (ta gọi cái này là ngậm máu phun người a~ trực tiếp thử nghiệm lên Nguỵ Thân). Sau đó bốn vị chuyên gia ‘vưa vặn’ lại ghé qua Hồng Tụ lâu lúc đó, vô cùng hào phóng giúp nàng chuẩn đoán. Vì vậy ta nói, nàng là không có vấn đề gì, chỉ là bởi vì đi ra ngoài lâu quá, cho nên nổi lên phát ban, uống vài chén trà lài ổn. Nguỵ Thân biết là ta giở trò, vì vậy sau đó đi tìm một vị đại phu để chuẩn đoán bệnh cho nàng kia, đại phu không biết nàng uống qua trà lài, chỉ có thể đưa ra một cái kết luận – dị ứng với son. Vì thế ta lại càng được đà vênh váo tự đắc, ra vẻ tốt bụng mời nàng uống trà lài miễn phí. Cứ như vậy, vài ngày sau, da tay nàng khôi phục nguyên dạng. Vị tiểu thư này đương nhiên trở thành khác quen của trang sức màu đỏ phường, bất quá từ đó về sau nàng cũng không dùng qua trà hoa hồng nữa. Đơn giản là vì, Vân Dung nói cho nàng biết…da tay nàng không thích hợp với hoa hồng.
Trải qua ba lần sự kiên, tiếng xấu của Hồng Tụ lâu càng rõ ràng, không có cách nào xoá sạch, muốn không đóng cửa cũng không được. Ba màn trình diễn này của ta quá đẹp, người bị hại căn bản là không hề biết người hại các nàng thực ra lại là chính ta, ngoại trừ Ôn Nhu ra. Nếu như không mua được lòng người, ta liền bày mưu tính kế. Ta nhận ra bản thân mình đủ hèn hạ, hại người ta đã đành, lại còn muốn người ta lại cảm kích ta.
Người biết bí mật này không có mấy kẻ, trừ ta ra… thì chỉ có Giáng Giáng, Vân Dung và Ôn Nhu, căn bản là không ai hiểu những điều ảo diệu trong ấy… Mà quan trọng nhất là không thể để cho cha nuôi cùng mẹ nuôi biết, nếu không bọn họ hẳn hận ta đến chết. Với tình huống trước mắt, bọn họ cũng chỉ có thể oán Nguỵ Thân là, nghịch tử….
Kế hoạch đánh bại Nguỵ Thân này, cái gì cũng hoàn hảo, duy nhất không ổn chính là ta tự bại lộ hình dáng thật sự của mình. Hiện tại có rất nhiều người đều biết ta, nhiều tiểu thư thấy ta liền sẽ hỏi ta, “Mai lão bản, da tay ta dạo này hơi khô ráp, ngươi có cách nào ko….” Ta cũng không phải chuyên gia sắc đẹp.
Kết quả là, trang sức màu đỏ phường mua đứt Bảo Châu lâu kế bên, dùng làm khu chăm sóc sắc đẹp. (cha nuôi đem toàn bộ gia tài đầu tư cho Hảo Lại, cái điếm này đã sớm muốn bán đi, tar a giá 4 vạn lượng liền mua được nhà.) Ở cổ đại muốn mua một cái nhà rất dễ dàng, bất quá muốn có mặt tiền đẹp thì phải mất công tìm. Lúc đầu tư trang sức màu đỏ phương, số tiền dành cho việc thu mua bất động sản cũng khá nhiều, ta nhớ kỹ là mua giá 8 vạn lượng. Tính ra là 12 vạn lương – lòng ta vẫn còn lưu luyến a, nhưng kể ra vẫn là hoàn hảo. Hiện tại, vị trí tốt nhất để đặt cửa hàng tại tại Tề Châu trên danh nghĩa đều đã là của ta.
Trừ ra làm đẹp, còn có bánh xà phòng tắm rửa dưỡng da giúp tâm trạng thư thái – với nhiều hạng mục.
Bởi vì thời này không có sản phẩm dưỡng da làm đẹp, ta liền nghĩ dùng cánh hoa, bánh xà phòng, hoàng qua, chanh, … chọn lọc các loại đồ rồi tự chế biến. Dù sao ta cũng biết, những thực vật này phối với nhau như thế nào cũng sẽ không dị ứng, trừ phi bản thân người sử dụng dị ứng với loại hoa nào đó. Mấy thứ này cũng có chút tác dụng trong việc dưỡng da làm đẹp, nhưng là tác dụng ấy thực sự rất nhỏ. Nhưng quan trọng là ta vẫn yên tâm thoải mái thu hoạch sinh ý nhờ việc kinh doanh làm đẹp (t/g: đồ gian thương, gian thương vô lương tâm), ở cổ đại chênh lệch giàu nghèo là rất lớn, người giàu ăn nhiều dư mỡ, lại ngồi bóc lột nhân dân lao động, giai cấp địa chủ nghiệp chướng quá nhiều, ta là vì bọn họ chuộc lại.
Cổ đại cư nhiên cũng có lô hội, thực vật này có chút công dụng làm đẹp, sau khi đắp mặt da dẻ cũng rất mềm mại hồng hào. Kỳ thật tác dụng làm đẹp cũng không lớn, bất quá khi vuốt má cảm giác rất thích. Vì vậy ta trực tiếp thành lập một cái nhóm nhỏ chuyên nuôi trồng thực vật, mời một vị chuyên về hoa cỏ, mang theo ba cái nha đầu chuyên môn làm trà lài đi học nuôi trồng hoa cỏ. Lô hội là cái quan trọng nhất ta cần, ta không hy vọng có nhiều hiệu quả, chỉ cần có thể mọng nước. Bởi vì sau khi đắp lô hội các nàng đều cảm thấy hiệu quả rất tốt, cho nên khi ta điều chế thứ gì cũng bỏ thêm lô hội vô. (ta đem các loại xà phòng hương hoa cỏ chia làm nhiều loại, tuỳ theo cách điều chế mà giá cả khác nhau).
Làm chăm sóc sắc đẹp chính ra kiếm được rất nhiều tiền, ta lại lần nữa đưa cho Giáng Giáng 5000 lượng đi hối lộ, xin cái độc quyền. Tham quan chết bằm, lần trước chỉ cần 3000 lượng, hiện tại đòi thêm. Mua nhà đất, lại đầu tư thêm khu chăm sóc sắc đẹp, trên cơ bản ta chưa có tích cóp được gì, vậy mà đòi người ta như vậy.
Ban đầu có 30 cái người bán hàng là hơi nhiều, hiện tại dần dần nhân viên lại không đủ. Ta lại tuyển thêm 3 vị đại thẩm chuyên đi quyét dọn vệ sinh, còn có mấy người bảo vệ. Không biết lão Mã tìm người ở đâu, nghe nói…mấy bị bảo vệ này thân thủ không tệ.
Hoa cỏ làm đẹp cũng là phương thức bí mật của ta, ta đem cái bí phương này dạy cho Vân Dung, Phục Linh cùng Ôn Nhu. Để các nàng làm những người điều chế chuyên nghiệp, Giáng Giáng cô nương chỉ có trách nhiệm quan hệ với các vị phu nhân quyền quý thôi. Vân Dung nghe ta nói muốn đẩy ra khu làm đẹp, liền không đi đấu địa chủ nữa <đánh bạc=""> lại xin làm thợ cả bên này, ta rất nhiệt tình là đáp ứng. Sau PHục Linh nghe nói, liền nhanh hơn thỏ, tỏ vẻ muốn làm việc bên chăm sóc sắc đẹp. Ôn NHu một mực muốn tới điếm của ta hỗ trợ, đúng lúc chuyên khu làm đẹp không đủ người, cho nên ta cũng kéo nàng sang nốt. Ôn Nhu hiện tại căn bản không cần làm việc, nhưng là nàng muốn tự lực cánh sinh, ta cũng không ý kiến, cũng trả cho nàng không ít tiền công. Chỉ là tội nghiệp mẹ nuôi, nàng lại bắt đầu cô đơn. Không biết làm gì, nàng mỗi ngày chạy tới chỗ ta đấu địa chủ. Nàng đã sớm biết ta là lão bản trang sức màu đỏ phường (cũng không biết là ai nói, hẳn lúc ấy nàng rất kinh ngạc), hướng ta muốn xin 5 cái thẻ hội viên bậc nhất. 5 cái thì 5 cái, chỗ này của ta vốn dĩ có phí thu hoạch rất cao, cho dù là 5 cái thì ta cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Hiện tại mặc du trong tay ta không có tài sản gì, bất quá sinh ý như mặt trời giữa trưa < ý là tiền vào nhiều như nắng giữa trưa, mà giữa trưa thì nắng là to nhất, mạnh nhất>, bản thân ta cảm giác sâu sắc được, là ta có rất nhiều tiền. Phát tài, ta từ nhỏ đã ấp ủ giấc mộng được làm phú bà, mục tiêu vĩ đại giờ đã gần kề. Liễm Diễm, ngươi có thấy ko? Tỷ tỷ giờ là người có tiền. Có thể mua tất cả những đồ chúng ta thích, có thể mua ô tô, biệt thự. CHúng ta không cần phải hâm mộ người khác nữa, không còn bị người ta khinh thường nữa. Mẹ viện trưởng à, người nhìn thấy không? Liễm Dung đã có tiền. Liễm Dung có thể quyên góp rất nhiều tiền cho cô nhi viện, có thể trợ giúp được rất nhiều hải tử. Nhưng là…liệu ta có thể trở về hiện tại hay không?
Từng có một người đem cái loa to bày trước mặt của ta, ta không có để ý, nếu như cho ta một cơ hội nữa, ta nghĩ muốn hét to ba chữ —- Phát tài rồi!!đánh>