Cho dù hắn không thương tôi, cho dù hắn nhận sai người, nhưng đây không phải lỗi do hắn. Huống hồ hắn yêu Liễm Diễm, yêu người chị em sống chết có nhau của tôi, tôi nên cứu hắn.
Miệng hắn vẫn không ngừng nói mê, sắc mặt rất trắng, có chút đỏ. Tôi sờ sờ trán, thấy sốt. Đoán hắn trong lòng u buồn quá đây mà, chỉ cần có thể uống được thuốc, thế là khỏi. Nhanh chóng lục tìm kiến thức về y tế trong đầu, phát sốt không phải cần tiêm kháng sinh sao, ở đây không có kháng sinh, đường glucoza có được không nhỉ?
“Lưỡng vị tỷ tỷ, thình mang đến cho ta một chén nước đường, một chén nước muối, đặc một chút, mau lên.” Thanh âm của tôi truyền ra, nha hoàn bên ngoài nghe thấy lời phân phó, vội chạy đi chuẩn bị.
Thật là nhanh, trên tay hai nha hoàn đã mang đến thứ tôi cần, quản gia cũng đi đến.
Quản gia đại thúc không biết tôi muốn làm gì, nhưng rất phối hợp, nâng Tề Hiên dậy, hơi nắm lấy hàm dưới của hắn. Không hổ là quản gia, dày dạn kinh nghiệm, còn chưa nói lão đã biết tôi muốn cho hắn uống nước.
Một tay tôi mở miệng hắn, tay còn lại cầm thìa, bón hết vào. (theo tác giả thấy, động tác của cô nàng hết sức thô lỗ, cứ như bác sĩ thú y cho động vât uống nước ấy)
Hai chén nước đã hết, tôi khẽ thở dài. May thật, hắn có thể uống được nước, xem ra bệnh cũng không đến nỗi nghiêm trọng. Đỡ Tề Hiên nằm xuống, tôi nhìn hai nha hoàn hồi lâu, nói: “Lưỡng vị tỷ tỷ, đi nấu chút cháo kê đi, loãng loãng một chút.” Y như tôi phỏng đoán, đợi người trên giường tỉnh lại, lúc đó phải ăn chút gì mới tốt.
Hai nha hoàn kia do dự, tựa hồ muốn nói gì, quản gia trừng các nàng, “Lộ nhi Châu nhi, không nghe cô nương phân phó sao, mau đi.” Lộ Châu? Tên rất hay, không biết là ai đặt.
“Cô nương, lão nô xin cáo lui.” An bài xong, quản gia lễ độ khom người.
Tôi cười, “Đại thúc, chẳng lẽ không tò mò ta vì sao ta lại cho vương gia uống hai chén nước kia? Cũng không lo lắng cho bệnh tình của vương gia?”
Quản gia bất ti bất hàn (1) đáp: “Cô nương nếu không muốn nói, lão nô hỏi cũng vô dụng. Cô nương nếu muốn nói, tự nhiên sẽ nói, việc gì phải hỏi. Cô nương là người thông minh tuyệt định, đã gặp nhiều thức quản, làm gì cũng có đạo lý. Có cô nương ở đây, bệnh của vương gia nhà ta sẽ không còn trở ngại, lão nô hà tất phải lo?”
(1) bất ti bất hàn: không siểm nịnh cũng không kiêu ngạo.
Có ý gì đây? Tôi quen lão sao? Có lẽ lão biết tôi? Mà không, chẳng lẽ lão muốn nói đến Liễm Diềm? Vậy đại thúc này cũng xem tôi là Liễm Diễm.
“Đại thúc, thúc đã ở vương phủ lâu chưa?”
“Từ khi Thành vương phủ tồn tại, lão nô bắt đầu thị hầu vương gia.”
Tôi trợn mắt nhìn lão, ngoài cười nhưng trong không cười: “Nga, vậy sao? Đã như vậy, đại thúc cũng biết Giáng Vân lâu còn có một vị chủ nhân nữa.” Tôi hạ giọng, thần bí nói: “Nghe bảo nàng tên là Tô Liễm Diễm, còn được gọi là Diêu Diêu.” Đi thẳng vào vấn đề, tôi không quen nói chuyện với lão đầu.
Lão hiển nhiên chấn động, “Liễm Diễm cô nương?” Tỉ mỉ đánh giá tôi, “Tiểu thư là Liễm Diễm cô nương?” Thiết, lại nhận lầm. Liễm Diễm đúng là tốt số hơn tôi, có cần nhớ cô ấy đến thế không.
Tôi lắc đầu, “Không phải, ta là Liễm Dung, không phải Liễm Diễm.”
Lão có vẻ không tin: “Người biết Liễm Diễm cô nương không nhiều, cô nương sao lại biết được?”
Em gái cũng thật là, đã làm một người xuyên không thì chớ, như một bông hoa tươi giữa đống người cổ lỗ sĩ thế này đây, nói thẳng thế đấy. Mà lão đầu lại còn nói người biết cô ấy không nhiều, thôi rồi, mất mặt quá, xuyên không thì mặt đâu ra mà so.
“Không dối đại thúc, Liễm Diễm là muội… Sư muội của ta.” Lời giải thích này khá thỏa đáng, nếu nói là em gái ruột, Mạc thượng thư chỉ có mỗi ba cô thôi. Nói biểu muội? Mạc gia một nhà phải có thân thích chứ, sư muội là hợp lí nhất.
Lão kinh ngạc, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn tôi, “Liễm Diễm cô nương đúng là sư muội của tiểu thư?”
Tôi nở một nụ cười: “Đại thúc, vương gia hình như lầm ta với Liễm Diễm, thúc cũng cho rằng ta là Liễm Diễm cô nương? Ta nói với thúc nhiều như vậy, chẳng qua muốn nói cho lão, ta không phải là Liễm Diễm cô nương.”
Lão có chút suy nghĩ rồi gật đầu, “Ai, nếu cô nương đã nói không phải thì chắc không phải thật.” Lão xoay người sang chỗ khác, lẩm bẩm nói: “Trong tim vương gia luôn có hình bóng của Liễm Diễm cô nương, vốn định đợi nàng quay về, không ngờ… Ai.” Cứ như là nói với tôi ấy, hay là lão tự nói với mình thật. Tôi đoán lão nói với tôi. Lão vẫn thủy chung cho rằng, tôi chính là Liễm Diễm.
Nhìn nam nhân đang ở ngay trước mặt, tôi thờ ơ. Biết hắn không chết được, cần gì phải sốt ruột. Có lẽ, hắn coi tôi như Liễm Diễm, hại tôi phiền muộn lâu như vậy, cho nên tôi có chút tức giận.
Khoảng 2 giờ đồng hồ trôi qua (không tập được thói quen tính theo canh, đầu tôi sao có thể phát triển đến mức nhớ được mấy cái thứ ghê tởm ấy, xi… Còn lâu đi), ngồi ngủ đến nỗi nước miếng chảy ròng rồi, tôi nghe rõ ràng có tiếng gọi, “Diêu Diêu, Diêu Diêu… Nàng không sao chứ?”
Tôi khẽ dụi mắt, ngáp một cái, không nói gì liếc xem thử. Bỗng nhiên, tôi mở to mắt, chỉ nghe ‘soạt’ một tiếng, đã vọt đến trước giường. Bởi vì người nào đó đang nhìn tôi, đôi mắt như phóng điện. Quan trọng là, thần thái của hắn hồng hào, không hề có vẻ ốm yếu. Lẽ nào tôi đã cho hắn uống nước thánh? Hay là… Hồi quang phản chiếu (2)?
(2) hồi quang phản chiếu: lời giải thích ở đây. Kì thực… mình không hiểu… ;___;
Tôi không tin được vào mắt mình, ho khan một tiếng, hỏi: “Này, ngươi đã khỏe?”
Hắn nhanh chóng gật đầu: “Có Diêu Diêu chiếu cố, đương nhiên là tốt.” Gì? Vẫn xem tôi là Diêu Diêu.
Tôi nhìn hắn, “Ngươi không lo nghĩ gì sao?” Kỳ thật trong lòng rất sợ, sợ đúng là hồi quang phản chiếu.
Hắn lộ ra một nụ cười mê người: “Chỉ có Diêu Diêu của ta mới có thể cho ta uống nước muối rồi nước đường khi ta lên con sốt. Chỉ có Diêu Diêu của ta mới ăn nói thô tục đến thế.”
Tôi nhất cá đầu lưỡng cá đại (3), có ý gì đây? Hắn không phải vẫn hôn mê chứ? Sao biết tôi cho hắn uống cái gì?
(3) nhất cá đầu lưỡng cá đại: một tục ngữ TQ, ý tứ là bởi có chút chuyện quá mức phiền phức, hoặc chính mình quá mức không may, vì vậy khiến cho đầu đau tai nhức. Bản thân cũng không có cách nào giải quyết, đối chuyện này thập phần đau đầu. (theo blog Tử Linh)
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mau nói cho lão nương sự thật, ta đây thế nào như bị lừa?
Tôi cố gắng tránh né, “Vì sao phải nhìn, mắt ngươi tốt lắm, nhưng mà không ăn được.”
“Diêu Diêu, nàng còn muốn giả bộ đến khi nào, nàng là Diêu Diêu, vì sao không chịu nhận ta, vì sao?” Hắn lay mạnh thân thể tôi, khí lực rất lớn, xong xong, hồi quang phản chiếu điển hình.
“Ta không phải Diêu Diêu, không phải, ta là Liễm Dung, là Phiên Phiên.” Đáng lẽ nên nói ngay từ đầu.
“Nàng là Diêu Diêu, là Liễm Diễm, là chủ nhân của Giáng Vân lâu.” Hắn không buông tha tôi để bình tĩnh lại.
“Không phải Diêu Diêu, không phải, ngươi coi như Diêu Diêu chết rồi đi. Có lẽ một ngày nào đó, nàng sẽ quay về, nhưng hiện giờ thì ngươi phải quên nàng đi.” Xuyên không sao có thể nói trắng ra được? Cũng không biết cô ấy có quay lại không ấy.
Thật là một nam nhân bá đạo, một tay thôi đã kéo tôi vào ngực mình: “Nàng là Diêu Diêu, ta không cho phép nàng nói mình đã chết. Nàng là của ta, ta không cho phép, nàng không được chết.”
Tôi liều mạng phản kháng, hắn càng muốn cưỡng hôn tôi. Tôi nhất thời hoảng hốt, cho hắn một phát tát.
Hắn thất thiểu, dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi. Tôi bỗng thấy thông cảm cho hắn, người chung tình như hắn thật đúng là hiếm, lúc nào cũng một mực mong muốn mình cùng người yêu được sống cùng nhau.
Tôi thở dài: “Ta biết ngươi cho rằng ta là Liễm Diễm, nhưng Diêu Diêu của ta thất lễ với ngươi.” Tôi chỉ vào bản thân: “Ta là Liễm Dung, ta là Phiên Phiên. Ngươi xem, ta là Phiên Phiên, không phải Diêu Diêu, thấy không a.”