Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Quyển 1 - Chương 12: Bệnh tương tư

Người của Mạc gia vẫn hoan hỉ chuẩn bị cho hôn sự của Vân Dung, phía Thành vương cũng không thấy có chuyện gì, có thể hắn đã quyết định cam chịu số phận rồi cũng nên. Trong lòng lúc nào cũng lạnh lẽo, buổi tối hôm ấy, cự tuyệt là đúng hay sai? 

Ngày mai chính là ngày Vân Dung xuất giá, bất kể thế nào, tôi cũng thầm chúc phúc cho họ. Nhưng, hôn sự này sẽ thuận lợi sao? 

Tôi ngồi trong đình, nhìn mặt hồ phẳng lặng, trong đầu cứ xuất hiện dáng hình cao lớn, không sao biến mất. 

“Tiểu thư.” 

Tôi nhất thời giật mình, choàng tỉnh, nhìn thấy Tần Nhi đang bưng đến một bát ngọc, lo lắng nhìn tôi. Tôi đạm đạm cười gượng: “Cái gì? Làm ta giật mình.” 

“Tiểu thư, tiểu thư làm sao vậy? Giờ ngọ thiện đã qua rồi, tiểu thư sao vẫn còn ở đây? Mấy hôm nay tiểu thư không tập thể dục, cũng không cười, còn không nói một lời nữa, cứ ngây ra, nô tì lo cho tiểu thư a.” Tiểu nha đầu, dám trách cứ tôi. 

“Thế à? Ta nhớ mình vừa rời giường kia mà?” Ngẩng đầu nhìn thái dương, quả đã chiều rồi, tôi ngồi lâu đến thế ư? 

“Tiểu thư, tiểu thư rốt cục đang nghĩ gì vậy? Có tâm sự gì thì nói ra, nhỡ Tần Nhi sẽ giúp được tiểu thư.” 

Tôi im lặng nhìn mặt hồ, nhìn liễu rủ lay động, thở dài: “Đã vậy, ta sẽ nói cho muội một chút… Là bởi vì… Thành vương.” 

“A?” Tần Nhi kinh ngạc, “Ra người trong phủ nói thật?” 

“Nói cái gì? Gì mà thật với chả giả? Học người ta ăn nói huyên thuyên đúng không? Nha đầu, ngươi là nha hoàn của ai a?” Tôi hạ mày, vẻ mặt không hờn không giận. Những kẻ này, nếu ở thời hiện đại mà đi làm paparazi, chắc chắn rớt xuống hạng bét. 

Tần Nhi lắc đầu: “Nô tì biết sai rồi, hảo tiểu thư, tiểu thư ăn bát cháo này đi. Mấy hôm nay tiểu thư không nói cũng không ăn, nô tì đặc biệt nấu cháo ngư phiến (cháo cá cắt vụn) mà tiểu thư thích nhất này, mau nếm thử.” Tân Nhi đặt cái bát vào tay tôi, mặt mày tươi cười, tôi sao không thấy nụ cười của nàng có chút không tự nhiên. 

Thuận tay đặt bát cháo lên bàn, đăm chiêu ủ dột nói: “Tần Nhi a, ta không nuốt trôi, ta nói thật cho muội nha, Vân Dung có làm vương phi đi chăng nữa cũng sẽ không hạnh phúc đâu, Thành vương lại càng không hạnh phúc, ta tiếc cho bọn họ a.” 

“Tiểu thư làm sao biết bọn họ sẽ không hạnh phúc. Nhị tiểu thư tuy ương ngạnh, nhưng xinh đẹp, còn tài hoa xuất chúng, nhìn khắp kinh thành, ngoại trừ tiểu thư, ai có thể so bì với nàng? Thành vương thú nàng cũng không đến nỗi a.” Nha đầu kia, cật lý ba ngoại (1), Vân Dung cho nàng cái gì rồi hả. 

(1) cật lý ba ngoại: tương đương “chân ngoài dài hơn chân trong” 

Tôi cười gượng: “Không biết hôn lễ ngày mai có xảy ra phong ba gì không. Chẳng biết được, đến lúc đó vương phi đừng làm sao, náo nhiệt một thân bại danh liệt.” Ngẫm lại hành động của hắn, hình như thực sự không muốn lấy Vân Dung. Hắn dám tìm tôi rủ đi trốn, có cái gì không dám nữa, Vân Dung a Vân Dung, chuẩn bị tâm lí một chút đi. 

“Tiểu thư có ý gì?” 

Tôi suy nghĩ, hạ giọng: “Tối hôm trước, Thành vương tới tìm ta, muốn ta đi với chàng.” 

Tần Nhi há miệng, to đến độ nhét vừa trái táo ấy, lắp bắp nói: “Tiểu thư, tiểu thư và Thành vương… Muốn… Muốn… Bỏ trốn?” Nha đầu giỏi, hôm nào đấy có lẽ phải xem xét bệnh nói lặp của nàng. 

Tôi lắc đầu, “Nhưng ta không đáp ứng, cho dù Vân Dung hại ta, ta vẫn không thể để nàng bị mất mặt.” Khẩu thị tâm phi, tôi mà vì Vân Dung sao? Hãn, từ bao giờ mà tôi học được cái thói trợn mắt nói dối vậy? 

Tân Nhi có chút đăm chiêu, “Nguyên lai tiểu thư không muốn đi cùng vương gia, chẳng trách mà vậy.” 

“Là sao a?” 

“Nghe nói Thành vương ốm đến không dậy nổi, miệng vẫn gọi tên tiểu thư.” Tân Nhi vô tư nói. 

“Cái gì?” Tôi kinh hãi, bật đứng dậy khỏi ghế đã. Tần Nhi biết mình lờ lời, vội nói, “Tiểu thư không cần gấp, nô tì vừa mới nghe từ mấy nha đầu trù phòng nói thế, không biết thật hay giả.” 

“Thật giả cái gì, nhanh đến vương phủ.” 

Tôi quần áo cũng không thay, vội vội vàng vàng đi đến vương phủ. Vừa mới tới, đã thấy một nữ tử xinh xắn tiễn một vị đại phu đi ra, vị đại phu chỉ lắc đầu, tôi cảm thấy tình hình không ổn. Ba bước lại dừng hai bước muốn vào, thị vệ ngăn tôi, rất không khách khí hỏi: “Ai?” 

Tôi tay đẩy hắn: “Cút ngay, bản tiểu thư Liễm Dung.” 

“Là Liễm Dung cô nương? Mau mau, thỉnh vào trong.” Thị vệ rất nhanh thay đổi nét mặt. Cô gái kia cũng quay đầu, đi tới trước mặt tôi, mừng rỡ nói: “Tam tiểu thư, tiểu thư đã tới.” 

Tôi nhìn kĩ lại, đây chẳng phải là chị gái ngày ấy ở Mai viên. Giờ nàng mặc trang phục quý phu nhân, tôi cũng khó nhận ra. 

Sầu mặt, tôi nói, “Nguyên lai là tỷ tỷ, không ngờ có thể gặp tỷ tỷ ở đây, đúng là duyên phận.” 

“Đúng vậy, muội muội mau vào.” 

“Cảm tạ tỷ tỷ, hôm nay ta tới là…” 

“Muội muội không phải nói, tỷ tỷ hiểu vì sao.” 

Cảnh trì trong vương phủ quả là đẹp, chốn chốn sắc xuân dạt dào. Nàng dẫn tôi vào một viên tử, so với bên ngoài có phần tĩch mịch hơn, không sôi nổi bằng. Nàng đưa tay chỉ về một tòa nhà, nói: “Phía trước là Giáng Vân lâu, tự muội đi thôi, vương gia ở trong.” Nàng nhìn thoáng Tần Nhi, bảo: “Ta mang vị muội muội này lui xuống nghỉ ngơi, thiếp thân danh gọi Tư Oanh, cần gì cứ tìm ta.” Thiếp thân? Nguyên lai nữ tử này đúng là thê thiếp của Thành vương.

Giáng Vân lâu, tên nghe rất quen a, không biết đã nghe ở đâu. 

‘Giáng Vân lâu’ ba chữ thật thanh tú đoan trang, giống thủ bút của nữ tử. Tôi đi vào Giáng Vân lâu, chợt phát hiện bên trong rất quen. Chính giữa treo một bức tranh, vẽ một cô gái dựa tay vào lan can ngắm trăng rằm. Nàng thật mỹ lệ thanh tú, cũng quen quá. 

“Ai, nghe nói Liễm Dung cô nương xuất chúng, nghiêng nước nghiêng thành, cũng khó trách vương gia…” Đột nhiên từ bên trong truyền đến một giọng nữ thật êm tai. 

“Đúng vậy, Tư Oanh cô nương cũng thật đáng thương, nàng theo vương gia nhiều năm như vậy, vương gia chưa từng chạm vào một ngón tay nàng. Hôm nay nghe vương gia gọi tên một người khác, ngươi bảo nàng không buồn được sao? Nói là tiễn đại phu, kì thực là tìm chỗ khóc cũng nên.” 

Ra Tư Oanh có tâm sự, chẳng trách nàng không muốn vào. 

“Liễm Dung cô nương ở kì thi hội đại xuất phong đầu (2), nhưng thái hậu lại khăng khăng bắt vương gia lấy Vân Dung. Thái hậu cũng thật là, nếu vương gia muốn, cứ thuận theo ý vương gia cũng được mà.” 

(2) đại xuất phong đầu: ý chỉ vượt trội lớn. 

“Vả miệng, lời này nếu để người khác nghe được là chúng ta xong đấy.” 

“Không phải chứ…” Còn chưa nói xong, hai nữ tử đều thất thần, bởi các nàng đã thấy tôi. 

Một trong số họ cảnh giác hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại vào được đây.” 

“Liễm Dung.” Tôi ngắn gọn nói tên mình. 

Hai nàng đều cùng ngẩn người, sau đó nói: “Ngươi chính là Mạc gia Tam tiểu thư trong truyền thuyết?” Tôi lợi hại như vậy sao? Còn truyền thuyết nữa chứ. 

Bèn gật đầu: “Đúng vậy.” 

Hai nha hoàn nghe tôi nói xong, lập tức đồng thời quỳ xuống, “Tiểu thư xin hãy cứu vương gia của chúng ta.” 

Tôi vội vàng nâng các nàng dậy, “Hai muội muội đừng như vậy, vương gia ở đâu? Mau dẫn đường cho ta.”

_________________