Hoàng Đế Đáng Ghét Mau Tránh Ra

Chương 2: Chạm mặt hoàng hậu

Ba bốn ngày nay nàng hết an rồi ngủ không thèm lo lắng gì cả , tên hoàng đế đáng ghét đó có cho người tới hỏi , nàng liền bảo thân thể không khỏe , hắn tuy bực bội nhưng cũng không làm khó khăn gì nàng cả, chắc hắn cũng không xấu xa như mình nghĩ.

Bỗng ngoài cửa có tiếng bước chân tiếng vào phòng nàng, nàng ngó ra thì thấy người tới là Lí tổng quản (cha này là thái giám đó)

(Tác giả : ai mà chả biết cần bà giới thiệu à

Sơ Ảnh : xách dao dí .tác giả : dọt lẹ)

Lí tổng quản cất lên cái giọng thánh thót nghe nổi hết da gà làm nàng phải rùng mình

Sơ Ảnh ám vệ hoàng thượng truyền ngươi tới có chuyện giao cho ngươi. (tiểu Ảnh đáng thương quá không biết nàng sẽ bị sốc tới mức nào đây ) Lí công công nghĩ

Hoàng thượng muốn gặp ta sao vâng phiền ngài đợi chút .

Sơ Ảnh thay xong y phục liền đi theo Lí công công tới gặp Hiên Đế

Tham kiến hoàng thượng ( hai người cùng đồng thanh)

Miễn lễ .

Tạ hoàng thượng.( đúng là giống y chang phim luôn) ai đó đang suy nghĩ

Sơ Ảnh ngươi tới Phụng Tú cung làm tỳ nữ bên cạnh hoàng hậu

Đùng một tiếng sấm nổ vang bên tai , đây chẳng phải là bi kịch của Sơ Ảnh sao , hừ ta xin rút lại lời nói tốt về tên hoàng đế mắc dịch này, người nào đó đang lôi tổ tông 18 đời tên hoàng thượng ra thăm hỏi thì bị ai đó khiều đang tính quay sang chửi thì lại nghe giọng nói lạnh nhạt vang lên

Sơ Ảnh tiếp chỉ

Nàng ngước lên nhìn vị hoàng đế lãnh khốc miệng vô thức thốt lên " vì sao"

Hiên Đế hơi bất ngờ về thái độ của nàng nhưng cũng trả lời một cách dứt khoát:

Ngọc Vân là hoàng hậu của ta , những gì nàng ấy muốn ta đều cho.

Thần tiếp chỉ tạ ơn

Hừ ,hừ đế hậu hai người cứ chờ đó những gì hai người đã làm cho Sơ Ảnh ta Phạm Khiết sẽ trả lại gấp bội

Chân bước tới Phụng Tú cung nhưng trong đầu nổi lên những tính toán để thoát khỏi móng vuốt của ả hoàng hậu đó.

Tới Phụng Tú cung

Tham khiến hoàng hậu. ( nữa tiếng sau)

Miễn lễ , ngươi là ám vệ Sơ Ảnh sao

Vâng thưa nương nương ( ai đó đang thăm hỏi 20 đời tổ tông nhà hoàng hậu)

Nhìn khuôn mặt cũng là mỹ nhân , đó nhưng còn thua ta xa hahaha

( tác giả : bà này tự kỉ dễ sợ)

Vâng (sao tự kỉ còn hơn nàng ) lẩm bẩm

Từ ma ma ngươi dẫn nàng xuống dưới LÀM NHỮNG GÌ CẦN LÀM đi

Ngươi theo từ ma ma lui xuống nàng bảo ngươi làm gì ngươi cứ làm biết chưa

Vâng thưa nương nương

Hừ coi ngươi có sống được qua con trăng này không đoạt ân sủng của ta , muốn chết.

mới đầu nàng ta cũng không làm gì nàng. Chỉ sai nàng chăm trà rót nước nhưng tới chiều thì. Nàng ta sai nàng tới Vịnh Tù .

Hừ cuối cùng cũng lòi đuôi ra đúng là đồ chồn hôi.

Nàng vừa bước dô thì có cả chục sát thủ. Nhắm vào nàng đánh tới , nhìn qua bên kia ả hoàng hậu đang ngồi đó nhìn nàng cười chợt phía trước có cây đao chém tới nàng vội la lên , cứu mạng , cứu mạng

Không ai có thể cứu ngươi đâu chịu chết đi

Hừ chết cũng phải đánh lại ngươi .

Tay chân nàng tự duy chuyển né hết những chiêu thức cua đám sát thủ đó

Nàng nghĩ : thân thể này có võ công mà quên . Nàng lần lượt ra chiêu những chiêu trí mạng đám sát thủ lần lượt ngã xuống nhưng miệng nàng vẫn la chí chóe hai chữ cứu mạng

Thủ lĩnh Cấm vệ quân Lâm Phong đi ngang qua nơi này nghe tiếng hét lãnh lót như heo bị thọc huyết Lâm Phong rùng mình tính quay đầu đi , ân oán trong triều hắn không muốn can dự nhưng sao tiếng kêu này giống tiếng của tiểu Ảnh quá vậy , trong lòng nóng ruột thôi thúc hắn bước nhanh qua nơi có tiếng hét đó.

Đập vào mắt hắn là cảnh thi thể sát thủ nằm la liệt dưới đất còn Sơ Ảnh vừa đánh vừa la hét thật hăng

Trên đầu Lâm Phong nổi lên ba gạch đen

Đang tính quay người đi thì thấy sau lưng có tên đánh lén nàng hắn chi kịp hô lên một tiếng Sơ Ảnh rồi nhào qua đỡ một đao cho nàng

Nằm trong lòng Lâm Phong , nàng cảm thấy thật ấm áp và yên bình nàng thích cảm giác này được bảo bọc chở che

Đang suy nghĩ bỗng nghe một giọng nói vang lên :

Lâm Phong chuyện của bổn cung ai cho phép ngươi xen vào..

Tham kiến hoàng hậu , chuyện của ngài ta tuyệt đối không muốn xem vào nhưng nếu liên quan đến Sơ Ảnh thì xin thứ lỗi Thần không thể tuân theo

Giọng nói trầm ấm truyền cảm mang theo khí thế không thể xem thường .

Oa Lâm Phong ới ời ta yêu huynh lắm đó nha đây là anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết sao cảm giác này thật tuyệt nha haha.

(Tác giả : Phong ca thật khốc nha , iu ca qúa đi.

Phạm Khiết : mài dao, ngươi muốn giựt chồng chị à.

Tác giả : cuối xuống nhặt dép, co giò dọt lẹ ,ôi ta bị yếu tim nha đừng hù dọa tác giả mà)

Lâm Phong huynh phải bảo vệ ta nha , ta sợ lắm đó nước mắt nàng chảy dài trên khuôn mặt tuyệt mỹ khiến người nào đó đau lòng

(Tác giả : chắn chắn 100% là mỹ nhân kế. Tiểu Khiết : suỵt nói nhỏ thôi , biết còn la lớn)

hoàng hậu ác độc bà làm gì được ta lêu lêu

Nàng làm mặt quỷ với hoàng hậu , nàng ta tức tối bỏ đi .

Mùi máu nồng nặc bay vào mũi nàng , nàng ngước mặt nhìn lên thấy mặt Lâm Phong giờ tái mét nhìn qua cánh tay , chảy rất nhiều máu , nàng hoảng hốt

Phong ca ta đưa huynh về phòng băng bó vết thương . Làm phiền muội rồi

Đưa Lâm Phong về tới phòng , giúp hắn băng bó vết thương xong không còn việc gì làm hai người nhìn nhau không khí thật ngượng ngùng

Khụ khụ huynh có vấn đề muốn hỏi muội.

Huynh hỏi đi

Tại sao hoàng hậu muốn giết nàng , nàng đã đắc tội gì nàng ta.

Bỗng nàng nhào dô ôm lấy làm hắn hết hồn cơ thể hắn dường như hóa đá, bỗng nàng nghẹn ngào

Phong ca ba ngày trước hoàng thượng say rượu đã ... hức hức. hoàng hậu biết chuyện nên muốn giết ta hả giận

Hắn hóa đá nàng đã là người của hoàng thượng rồi xao , ta đã hết cơ hội rồi xao . Vậy mà hắn cứ tưởng , thôi bỏ đi.

Nàng nhìn thấy nét mặt của hắn thay đổi lòng nàng chùn xuống , huynh chê ta không trong sạch sao , chê ta bẩn sao, huynh ghét bỏ ta ư , ta cứ nghĩ huynh không giống người khác , là ta ngu ngốc rồi từ giờ trở đi ta với huynh không còn quan hệ gì , bằng hữu cũng không.

Nàng bước đi bỗng nàng được ôm từ phía sau nàng nghe giọng nói của hắn nghẹn ngào .

Nàng đừng đi ta không ngại là ta lo sợ ta biết nàng yêu Hiên Đế ta sợ nàng không thích ta . Nói một hơi những điều ứ nghẹn trong lòng ra hắn thấy thật thoải mái.

Vậy huynh yêu ta sao

Yêu

Huynh không ghét bỏ ta không chê ta bẩn. Chưa nói hết câu môi nàng bị bao phủ bởi một bờ môi mềm mại khác , hắn hôn nàng đến lúc nàng tưởng sắp đi gặp ông bà vì bị thiếu dưỡng khí . Nàng thở hồng hộc như chưa từng được thở

Không cho nàng nói những câu đó

Đột nhiên nàng phá lên cười

Hahaha huynh bị lừa rồi từ nay trở đi huynh là của một mình Sơ Ảnh ta chỉ của mình ta xoay người lại hôn lên má hắn rồi xoay người chạy đi để lại mặt ai đó đỏ như qủa cà chua .

(Tác giả : ngó tới ngó lui , quay lại nói Phong ca thật đáng yêu, tiểu Ảnh : đó là đương nhiên , Lâm Phong : CÂM MIỆNG)

Hihi chương sau tra nam trùng sinh nha