Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng

Chương 10: Ân sủng

Editor: Nguyệt Vi Yên

Beta: Vũ Ngư Nhi

Tiết Tĩnh Xu vội vàng đứng dậy chào.

Hoàng đế vẫy tay cho nàng đứng lên.

Tiết Tĩnh Xu lại hành lễ: "Thần nữ khấu đầu tạ ơn hoàng thượng ban thuốc."

Hoàng đế khẽ vuốt cằm, "Không cần đa lễ. Đi thôi, hoàng tổ mẫu đã chờ đến sốt ruột rồi."

Tiết Tĩnh Xu cúi đầu đi theo sau hắn, các cung nhân hầu hạ liền cách xa hơn một chút.

Dù tuyết rơi nhiều mấy ngày trời nhưng đường đi trong cung vẫn sạch sẽ, không thấy một chỗ tuyết đọng nào. Trên đường đi chóp mũi tràn ngập mùi thơm của hoa mai – loài hoa càng lạnh càng nở rộ ở bên trong vườn.

Đột nhiên hoàng đế hỏi nàng: "Thân thể thế nào rồi?"

"Y thuật của thái y đại nhân cao minh. Thần nữ bội phục đơn thuốc của đại nhân, lại được bệ hạ ban cho thuốc tốt nên hôm nay đã khỏe hơn nhiều rồi ạ." Tiết Tĩnh Xu nói khẽ.

Hoàng đế gật đầu, "Chốc nữa Lý thái y đến xem mạch cho thái hoàng thái hậu thì để ông ta xem bệnh luôn cho ngươi đi."

Tiết Tĩnh Xu nói: "Tạ ơn ân huệ của hoàng thượng."

Hoàng đế thấy tay nàng cầm chiếc hộp từ nãy tới giờ nên hỏi: "Trên tay cầm cái gì thế? Lại là hương à?"

Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng lắc đầu rồi mở chiếc hộp ra: "Đây là kinh Phật thần nữ chép vì thái hoàng thái hậu ạ."

"Ngươi có tâm." Hoàng đế nói, "Đức Lộc."

"Vâng." Đức công công lập tức bước lên sau đó cung kính nói: "Tiết cô nương, xin cho nô tài cống hiến sức lực vì ngài."

Tiết Tĩnh Xu liền đưa chiếc hộp cho hắn, "Đa tạ công công."

Sau đó cả quãng đường không ai nói gì, cuối cùng cũng đến cung Trường Nhạc.

So với mấy ngày trước, thái hoàng thái hậu lại gầy hơn vài phần cũng may tinh thần vẫn còn khá tốt. Bà thấy hoàng đế và Tiết Tĩnh Xu cùng nhau đến nên vui vẻ không ngậm miệng lại được.

Tiết Tĩnh Xu thấy thế mới hiểu được lí do hoàng đế muốn đi cùng nàng. Tuy nhiên nếu có thể khiến vị trưởng bối hiền lành thoải mái hơn chút thì nàng cũng không ngại với cách làm của hoàng đế.

Hai người cùng hành lễ với thái hoàng thái hậu, lão nhân gia bà cười ha hả nói: "Mau ngồi xuống đi."

Tiết Tĩnh Xu dâng kinh thư lên, "Đây là kinh thư thần nữ chép ở nhà, mong thái hoàng thái hậu phúc thọ an khang, sống lâu trăm tuổi."

Xảo ma ma vội tiến lên cầm lấy, thái hoàng thái hậu cẩn thận mở ra sau đó miệng cứ nói liên hồi: "Tốt tốt tốt... Đứa bé ngoan, ngươi có tâm. Ta nghe hoàng đế nói mấy hôm nay thân thể ngươi không tốt lắm? Thân thể của mình thì phải chăm sóc tốt, không thể ỷ tuổi trẻ mà không quan tâm, nếu không đến tuổi của ta sẽ phải nếm mùi đau khổ."

Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng gật đầu, "Xin nghe theo lời dạy bảo của thái hoàng thái hậu ạ."

Thái hoàng thái hậu nói với Xảo ma ma: "Ta nhớ trong cung chúng ta có mấy hộp sừng hươu đúng không? Ngươi đi tìm đi rồi đưa đến phủ của Xu nhi."

Tiết Tĩnh Xu đứng dậy tạ ơn.

Thái hoàng thái hậu cho nàng ngồi xuống rồi nhìn về phía hoàng đế, "Hoàng thượng nhớ dặn thái y viện một tiếng. Bảo bọn họ sai người đặc biệt chịu trách nhiệm về cơ thể của Xu nhi, cách mấy ngày lại đến phủ xem mạch một lần, cần phải chữa khỏi bệnh từ nhỏ của Tĩnh Xu."

"Hoàng tổ mẫu cứ yên tâm, tôn nhi đã giao cho Trương thái y chịu trách nhiệm về việc này." Hoàng đế đáp.

Thái hoàng thái hậu gật đầu hài lòng rồi lại hỏi: "Ta nghe Đức Lộc nói, mấy ngày nay bệnh mất ngủ của hoàng thượng đã đỡ hơn, không biết là nhờ công lao của vị thái y nào?"

Tiết Tĩnh Xu nghe vậy kinh ngạc liếc nhìn hoàng đế. Lần nào gặp mặt cũng thấy tinh thần hắn sung mãn, khí độ hiên ngang, không ngờ hắn lại không thể ngủ say giấc.

Đúng lúc này hoàng đế cũng quay sang nhìn nàng một cái, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Tiết Tĩnh Xu giật mình vội cúi thấp đầu.

Hoàng đế nói: "Không liên quan đến thái y, là Tiết cô nương tặng hương, tôn nhi ngửi thì thấy lòng thoái mái, buổi đêm ngủ cũng ngon hơn."

Thái hoàng thái hậu mừng rỡ, "Xu nhi còn có bản lĩnh này?"

Tiết Tĩnh Xu vội nói: "Bệ hạ phúc lớn, thần nữ không dám kể công."

Dù nàng biết hương của mình không tệ nhưng nói cho cùng cũng chỉ là mấy loại dược liệu không đáng tiền tùy tiện được chế ra. Làm gì có loại hương nào trong cung không có? Có loại nào không quý giá hơn hương liệu của nàng chứ? Những loại hương ấy vô dụng với bệ hạ còn hương của nàng lại hữu hiệu ư? Cho dù nàng tự đại cũng không dám ôm công lao này vào người.

Chỉ sợ hoàng thượng muốn thái hoàng thái hậu an tâm nên cố ý nói vậy.

"Haiz." Thái hoàng thái hậu xua tay nói: "Bệnh này của hoàng thượng đã được năm sáu năm. Truyền bao nhiêu thái y, uống bao nhiêu loại thuốc cũng không được. Giờ chỉ cần chút hương là hắn có thể cảm thấy an toàn sau đó ngủ ngon thì đây không phải công lao của con còn là của ai nữa chứ? Ta thấy rõ ràng các ngươi có duyên với nhau mà!"

Tiết Tĩnh Xu không đáp lời, cúi đầu không nói gì.

Thái hoàng thái hậu lại hỏi hoàng đế: "Hoàng thượng, ngươi nói xem?"

Hoàng đế nhấp một ngụm trà nói: "Hoàng tổ mẫu nói phải."

Thái hoàng thái hậu càng vui vẻ hơn.

Không lâu sau Lý thái y đến xem mạch, thái hoàng thái hậu bảo hắn cũng xem cho Tiết Tĩnh Xu một chút.

Sau khi Lý thái y xem mạch thì viết đơn thuốc na ná Trương thái y bà mới yên tâm, dặn Tiết Tĩnh Xu tiếp tục uống theo đơn thuốc kia.

Buổi trưa, hoàng đế và Tiết Tĩnh Xu cùng ăn trưa với thái hoàng thái hậu. Sau khi ăn xong lão nhân gia ngài đi ngủ nên hắn và Tiết Tĩnh Xu cùng ra Ngự hoa viên tản bộ.

Lần trước thái hoàng thái hậu sai người trồng thêm một số loại hoa cỏ hiếm quý mà người ưa thích. Bây giờ trong vườn có thêm từng lùm từng lùm bụi cây hoa sơn trà xanh rờn, từng đóa từng đóa hoa trà nở rộ đỏ rực, thêm phần rạng rỡ cho góc vắng nơi Ngự hoa viên này.

Đến noãn các, hoàng đế nhìn sắc mặt Tiết Tĩnh Xu rồi nói: "Nghỉ chân ở chỗ này đi."

Đức công công vội vàng im lặng ra dấu tay để người ta đi vào bố trí.

Trên tay mấy cung nhân theo hầu là chậu than, nệm gấm, lư hương, bánh ngọt, đầy đủ tất cả mọi thứ, chỉ trong chốc lát đã sắp xếp xong.

Hoàng thượng và Tiết Tĩnh Xu ngồi xuống, sau đó cung nhân dâng trà nóng lên.

Tiết Tĩnh Xu cảm thấy lúng túng khi hai người không nói gì nên thấy trà đến liền cầm lên uống từng ngụm nhỏ. Không ngờ đây lại là trà cống phẩm, một mùi thơm ngát từ chóp mũi lan tỏa khắp cổ họng. Lúc đầu vị hơi đắng nhưng dư vị còn sót lại sau thật ngọt ngào khiến người ta cảm nhận được sự vui vẻ, trong lành. Hàm răng vẫn còn lưu lại hương thơm của trà.

Nàng thấy nước trà trong suốt xanh biếc, không nhịn được lại hớp một ngụm nữa.

Hoàng đế thấy thế liền hỏi: "Đức Lộc, trà này còn bao nhiêu?"

Đức Lộc đáp: "Bẩm hoàng thượng, đây chính là trà Long Tĩnh, trà Minh Tiền do tỉnh Chiết Giang cống nạp. Tổng cộng có hai cân hai, thái hoàng thái hậu trong cung được phân một cân hai lạng. Bệ hạ có một cân, giờ đã hơn nửa năm nên còn chưa đến sáu lạng ạ."

Hoàng đế nghe vậy thì khẽ nhíu mày sau đó quay đầu sang hỏi Tiết Tĩnh Xu: "Trong cung còn cống trà khác, không biết ngươi có thích hay không."

Tiết Tĩnh Xu nghe đến đây mới biết hắn định ban thưởng trà cho mình, vội nói: "Đạ tạ long ân của bệ hạ, chỉ là về trà đạo một chữ thần nữ cũng không biết, cũng không biết thưởng thức trà. Thưởng cống trà cho ta chính là ngưu tước mẫu đơn(*), phung phí của trời.

(*)Ngưu tước mẫu đơn: con trâu ăn đóa hoa mẫu đơn, có nghĩa là con trâu không biết thưởng thức vẻ đẹp của hoa mẫu đơn. Đối với nó mẫu đơn quý giá cũng chỉ đơn thuần là một loại cỏ dại, ăn vào cho no bụng là được rồi.

Hoàng đế hỏi nàng: "Ngươi không thích?"

Tiết Tĩnh Xu ngập ngừng một chút rồi gật nhẹ đầu, "Vâng."

Hoàng đế liền không nói gì nữa.

Tiết Tĩnh Xu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chén trà trong tay nàng cũng không dám uống nữa.

Không lâu sau, hoàng đế sai người tiễn nàng xuất cung.

Nàng đi rồi, hoàng đế nhíu mày ngồi trong noãn các một hồi bỗng nhiên nói: "Đức Lộc, ngươi đi tìm Xảo ma ma hỏi xem trong cung Trường Nhạc còn thừa bao nhiêu trà Long Tĩnh, có thể san ra hai ba lạng được không. Nếu có thì cộng thêm năm sáu lạng của ta, kiếm đủ tám lạng đưa đến Tiết phủ. Chờ sang năm trà xuân đưa lên thì bù vào."

"Nô tài tuân chỉ." Đức Lộc vội cung kính đáp lời, nhưng trong lòng sớm kinh sợ không ngậm miệng lại được.

Lúc trước hắn thấy bệ hạ không ban trà cho Tiết cô nương nên cho rằng ngài không nỡ. Dù sao cũng còn chưa đến năm sáu lạng thôi mà. Ai ngờ thì ra hoàng thượng cảm thấy quá ít cũng ngại đưa sang nên mới hỏi Tiết cô nương có thích cống trà khác hay không.

Nên biết rằng lúc tiên đế còn tại vị, trà Long Tĩnh được tiến cống cũng chỉ được hai cân trà. Nhóm nương nương trong hậu cung mà được hai lạng đã là ân sủng vô cùng lớn rồi, có nhiều vị mùi trà còn chưa từng ngửi được đó.

Ai ngờ bệ hạ lại thấy sáu lạng trà Minh Tiền, trà Long Tĩnh là quá ít. Không còn nhận ra người quen nữa luôn chứ!

Đức công công cảm thán trong lòng rồi khom người đang định lui ra thì hoàng đế lại gọi hắn lại.

"Sao người của Khâm thiên giám vẫn chưa trình ngày lên?"

"Cái này..." Suy nghĩ của Đức công công chuyển xoay rồi nói: "Mấy ngày này trời mưa liên miên. Ban đêm mây đen che mất trăng nên nô tài đoán các đại nhân không thể xem được thiên tượng, dò được ngày xấu nên mới bị trễ nải."

Hoàng đế không tỏ vẻ vui buồn mà chỉ nói: "Ngươi đi truyền lời, trẫm cho bọn họ thêm hai ngày, nếu vẫn không xem được thì tự về nhà đi."

"Vâng."

Đức công công đáp lời xong, chờ một lúc không thấy hoàng thượng có phân phó khác nên lui xuống.

Hắn vừa đi vừa lắc đầu, các vị đại nhân ở Khâm thiên giám thật xui xẻo. Trước đây bệ hạ không muốn thành thân thì đám bọn họ được sung sướng, giờ bệ hạ chuẩn bị phong hậu, từng phút từng giây đều chờ họ định giờ lành cũng không thèm quan tâm đến mấy ngày nay đang có mưa tuyết mịt mù. Có lẽ đám người ở Khâm thiên giám không xem được thiên tượng đã phải bứt biết bao nhiêu sợi tóc rồi.

Haiz, đúng là hoàng đế đón dâu có khác – Một thái giám chết bầm mệt mỏi cho hay.