Hoàng Cung Kỳ Ngộ

Chương 69: Thánh chỉ

Trời đêm bắt đầu trở lạnh.

Nàng rút sâu vào lòng hắn, kéo tấm áo của hắn lên che kín ngực mình. Hắn nhìn nàng mặt đỏ như gấc ngó đông ngó tây, buồn cười đến không nhịn được, nhưng không dám cười thành tiếng.

Tay hắn nghịch ngợm luồn vào tấm áo phủ hờ trên người nàng, bị nàng đập cho một phát. Thấy nàng ngượng, hắn càng hào hứng chường mặt ra, nháy mắt cười tình. Trong đầu nàng lúc này, tất cả mọi thứ về Lê Nguyên Phong đều gắn liền với hai chữ…

LƯU MANH.

“Ta có làm nàng đau không?” Hắn nắn nắn má nàng, âu yếm nói.

Nàng không đáp mà gạt tay hắn ra, kéo áo lên che luôn phần mặt.

Hắn cười phá lên, rồi ôm chặt lấy nàng, nhè nhẹ vỗ về.

“Sau này chúng ta làm thêm vài lần nữa từ từ nàng sẽ quen thôi. Còn bây giờ…” Giọng hắn vừa ma mãnh vừa đầy dụ dỗ. “Cho ta nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của nàng một cái đi, ta thèm quá.”

Nàng xô hắn một cái, con thuyền nghiêng qua nghiêng lại dữ dội, tưởng chừng sắp lật đến nơi. Hắn chẳng những không tìm cách thăng bằng nó lại, còn cố tình lắc lắc người cho nó chuyển động mạnh hơn.

“Sắp lật rồi, sắp lật rồi.” Hắn giả vờ hốt hoảng. “Mau ôm lấy ta đi vịt bầu, kẻo rơi xuống nước.”

“Hừ, rơi thì anh rơi một mình đi.”

Nói rồi, nàng nghiến răng, co chân đạp hắn một phát bay thẳng xuống hồ.

Lúc nãy, nàng và hắn … lâu như vậy, nồng nhiệt như vậy, thể nào sau này hắn cũng nhai đi nhai lại chuyện đó để trêu nàng. Không tranh thủ trả đũa ngay bây giờ, chẳng lẽ chịu thiệt thòi?

Lê Nguyên Phong toàn thân ướt sũng leo lên thuyền, nhìn nàng đầy oan ức.

“Vịt bầu, nàng làm nhục ta một cách dã man đã đành. Chưa đầy nửa nén nhang sau, đã hắt hủi ta không thương tiếc. Nàng thật sự không có trái tim sao?”

“Tim mang đi gửi ở tiền trang rồi.” Nàng đáp.

Hắn còn chưa kịp nói thêm câu nào, đã nghe tiếng chân người mỗi lúc một gần đang tiến đến phía hồ.

Nàng nhìn vào bờ, thấy xa xa hơn chục ngọn đuốc đang càng lúc càng rõ dần trong đêm tối.

“Nhanh nhanh lên, kẻo chúng nó dắt nhau vào bụi là hỏng hết.”

“Trưởng làng giơ cao đánh khẽ, con Xuân nhà em nó khờ dại nên mới bị thằng Điền làng bên nó bẫy.”

“Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh.”

Nàng và hắn tẽn tò nhìn nhau, không nói không rằng, nhanh như chớp trùm lên người được bao nhiêu vải thì trùm. Gấp gáp nắm tay nhau bỏ chạy, nàng thậm chí còn chưa kịp mặc vào cái áo khoác ngoài, trên người chỉ có mỗi cái váy cùng cái yếm mới buộc một vòng.

“Nguyên Phong, dùng khinh công.”

“Ừ nhỉ, ta quên mất.”

Hắn ôm lấy nàng, phóng nhanh qua những cành cây, chẳng bao lâu đã bỏ xa đám người kia.



Về đến nhà, nàng và hắn lăn ra sàn thở dốc. Không phải vì mệt, mà là vì hồi hộp. Nếu họ đến bắt gian đúng lúc hai người đang ‘hành sự’, không biết chuyện còn bi hài đến mức nào. Từ nay, nàng xin cạch thiên nhiên tươi đẹp.

“Sao, nàng thấy có li kì hấp dẫn không?” Hắn vừa nói vừa bò đến chỗ nàng.

“Li kì hấp dẫn cái quái gì, em suýt tí nữa là bị cạo đầu bôi vôi đấy.”

Cứ nghĩ đến việc mình và hắn vừa trải qua chuyện ấy, hai má nàng lại đỏ ửng lên.

Lần này, hắn lại không cố trêu nàng, mà mỉm cười ấm áp ôm nàng vào lòng, dịu dàng hôn lên mái tóc nàng.

“Vịt bầu, cảm ơn nàng.”

“Cảm ơn chuyện gì?”

“Cảm ơn nàng đã đủ tin, đủ yêu ta, chấp nhận ta làm người đàn ông của nàng.”

Tuy hành động đêm nay của nàng là hoàn toàn tình nguyện, cũng không phải là nhất thời bị hắn cuốn hút mà bộc phát, nhưng mỗi lần nghĩ lại, nàng vẫn có chút kinh ngạc vì quyết định táo bạo của mình. Trước đây, dù sống ở thời hiện đại, nàng vẫn không có ý định sẽ quan hệ với người mình yêu khi chỉ mới chính thức yêu nhau vài tháng thế này.

Nàng thật không biết là nên nói bản thân nay liều lĩnh hơn, hay là dại trai hơn nữa.

“Vịt bầu, nàng nghĩ gì vậy?” Hắn đưa tay vén mái tóc rối của nàng ra phía sau. “Hối hận sao?”

“Nguyên Phong…” Nàng ngước nhìn hắn, vừa nhỏ nhẹ, lại vừa cứng rắn. “Chúng ta rời khỏi Lạc Việt, được không?”

“Ừ.” Hắn gật đầu.

“Anh…không cần phải suy nghĩ lại sao?”

“Suy nghĩ làm gì cho mệt, cứ theo ý nàng đi.”

Điều mà nàng sợ nhất, thật ra không phải là tham vọng bá quyền của kẻ sinh ra từ gia đình đế vương như hắn, mà là tình yêu quá lớn của hắn đối với nàng. Lê Ứng Thiên chuyển từ hờ hững sang yêu nàng như thế nào, nàng biết rõ. Còn Lê Nguyên Phong, từ cái ngày hắn bỡn cợt nhìn vào yếm nàng ở Trường Lạc cung, cho đến tận bây giờ, dường như vẫn không hề thay đổi. Cứ như, hắn đã yêu nàng từ cái liếc mắt đầu tiên ấy vậy.

Tình yêu của hắn giống như không khí, tìm mãi không thấy, nhưng thực ra vẫn luôn hiện hữu quanh nàng. Nàng rất sợ, sợ đến tận lúc hắn chết đi, mới nhận ra rằng tình yêu của mình đối với hắn là quá nhỏ nhoi so với tình yêu của hắn đối với mình. Yêu hắn bao nhiêu, nàng cũng không thấy đủ, nhất là mỗi lần ôm lấy hắn, nàng lại cảm giác hắn mong manh như cơn gió, có thể tan đi bất cứ lúc nào. 「©Bí Ngô:bingothanhthien.wordpress.com」

Cảm giác căm hận một người, thật ra, vẫn còn dễ chịu hơn day dứt.

“Vịt bầu, nàng lại nghĩ gì mà ngây người ra vậy? Đang lo là không mang được hết tiền bỏ trốn sao?” Hắn thích thú xoắn lấy lọn tóc nàng mà đùa nghịch. “Cơm ăn áo mặc thì ta không chắc chắn có thể chu toàn, nhưng có một thứ dù nàng muốn ăn đến ngán tận cổ, ta vẫn có thể đáp ứng cho nàng.”

“Thứ gì?”

“Chính là ta.” Hắn cúi đầu, nhè nhẹ lướt môi qua bờ vai còn vương những vết hôn nồng cháy sau cơn ân ái.

“Anh trơ trẽn quá đi.” Nàng đẩy nhẹ hắn ra.

Hắn ôm lấy nàng một hồi lâu….

Một lúc sau, hắn mới từ từ buông nàng ra, bước đến bên chiếc tủ, trút từ trong lọ ra một viên thuốc tròn tròn màu đỏ đưa đến trước mặt nàng.

Gió đêm len qua khe cửa, phớt lên đôi gò má còn chưa tan sự ngượng ngùng, rét buốt.

“Vịt bầu, nàng trẻ con như vậy, không thể làm mẹ trẻ con.”

Lời của hắn nhẹ nhàng như thế, sao nàng lại cảm giác như có cái gì đó đang tan vỡ trong tim…

Chẳng phải dự định của nàng cũng là như thế sao? Tại sao khi người chủ động muốn nàng dùng thuốc là hắn, nàng lại thấy hụt hẫng thế này?

“Buồn ngủ chưa? Tối nay muốn ngủ ở phòng nàng hay ngủ ở phòng ta?”

“Em về phòng đây.”

Nàng không muốn lộ ra vẻ ưu tư của mình, nhưng cũng không còn tâm trí mà bông đùa với hắn.

“Ta đưa nàng về.” Hắn nói.

“Cách có mấy bước chân, em tự về được rồi.”

Nói rồi, nàng nhanh chóng quay mặt đi, tiến ra phía cửa.

Vừa chạm tay vào cánh cửa, nàng chợt thấy đầu choáng váng, cảnh vật trước mắt như lẫn vào nhau. Nàng khuỵ xuống, phun ra một ngụm máu tươi, chỉ loáng thoáng nghe tiếng gọi của Lê Nguyên Phong nhỏ dần, nhỏ dần, rồi không còn cảm nhận được những gì xảy ra quanh mình nữa.

*******

Hai hôm sau, Lê Nguyên Phong nhận được thánh chỉ triệu hồi hắn về cung, lĩnh binh phù xuất quân đánh Tá Tra. Hắn cuộn thánh chỉ lại, ném một bên.

Trước mắt, hắn chỉ quan tâm người phụ nữ mà hắn yêu sống chết thế nào.

“Vẫn chẩn đoán không ra?” Hắn đưa đôi mắt lo lắng quét qua Thuỷ Trúc.

“Thuộc hạ bất lực, xin chủ nhân xử phạt.”

Thuỷ Trúc từ lúc bảy tuổi đã được phụ hoàng hắn cho học y. So với các ngự y trong thái y viện của hoàng cung, chỉ có hơn chứ không có kém. Nếu ngay cả nàng ta cũng không biết Hạ Vy vì sao mà bất tỉnh, hắn thật sự cũng không biết phải tìm ai chẩn bệnh. Không phải ngũ sắc linh chi trên tuyết sơn của Ngoã Lặc có thể phòng trừ bách độc sao? Tại sao nàng đã từng uống, nhưng dược tính ấy vẫn không thể bảo vệ được nàng?

Trừ khi, đây vốn không đơn thuần là độc dược.

“Nguyên Phong…”

Nghe tiếng gọi của nàng, hắn liền vội vã ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay nàng. Việc nàng tự dưng tỉnh dậy không những không khiến hắn vui mừng, mà ngược lại còn có chút bất an. Nếu có thể dùng y thuật chữa cho nàng, sau này lỡ như sự việc tái diễn cũng không có gì đáng ngại. Ngược lại, nàng không rõ nguyên nhân mà bất tỉnh, sau đó không rõ nguyên nhân mà hồi phục, lại khiến hắn lo sợ sự việc nằm ngoài tầm khống chế của mình.

“Em ngủ bao lâu rồi?”

“Hai ngày rồi, ngủ đến nỗi cái mặt càng lúc càng trông giống Tiểu mỹ nhân.”

“Có phải chất độc của Trần Lâm Nguyệt lại tái phát không?”

“Có lẽ là vậy.”

Loại độc dược mà Lý Thiệu Minh hạ trên người Trần Lâm Nguyệt thật ra lần trước hắn đã dùng ngũ sắc linh chi hoá giải rồi. Ngày ấy, hắn không nói rõ với nàng, là do sợ nàng cảm thấy hắn quá tử tế với nàng, sinh ra nghĩ ngợi lung tung. Nàng hiểu lầm cũng không phải là không tốt, ít ra không phải suốt ngày lo lắng không yên.

“Nguyên Phong, anh không ngủ hay sao mà hai mắt như con cú thế kia? Anh mà nhan sắc tàn phai là em sẽ chán anh cho xem.”

Nàng kéo lấy bàn tay hắn áp vào má mình, nghe tim đập rộn lên. Không phải nàng keo kiệt những lời ngọt ngào, mà là nàng lo rằng nếu mình bày tỏ sự xót xa vì hắn, sẽ lại khiến hắn đau lòng. Cứ một vòng lẩn quẩn như thế, cả hai sẽ đều mệt mỏi.

“Anh định khi nào chúng ta cao chạy xa bay?”

“Ta e rằng hiện giờ là không thể. Lúc nãy ta vừa nhận được thánh chỉ, lệnh cho ta xuất quân đi đánh Tá Tra.

Về danh nghĩa, Lê Nguyên Phong là một vương gia, xông pha vì nước nhà cũng xem như là việc nên làm. Thế nhưng, hắn từ trước đến giờ chưa từng trổ tài thao lược, tiếng tăm đều gói gọn trong cầm kì thi hoạ, bắt hắn cầm quân đối phó một kẻ mà bao nhiêu tướng lĩnh Lạc Việt vô phương bắt giữ, chẳng phải là quá mạo hiểm sao?

Nếu Lê Nguyên Phong thật sự có thể chiến thắng trở về, tiếng tăm hắn sẽ càng thêm lừng lẫy. Con người đa nghi như Lê Ứng Thiên làm sao có thể để một kẻ vừa được ngưỡng mộ, vừa có tiền có thế ở một vị trí có thể đe doạ địa vị của mình bất cứ lúc nào?

Nàng e rằng, trận chiến này chỉ là một cái bẫy mà Lê Ứng Thiên dựng nên để diệt trừ hậu hoạ mà thôi.

“Các đại thần trong triều không có ý kiến gì sao? Không phải em xem thường anh, nhưng quả thật anh không có dáng một vị tướng chút nào.”

“Người trong hoàng thất ra chiến trường chẳng qua cũng chỉ là để tăng sĩ khí, ta không thể dùng lý do không biết điều binh khiển tướng mà thoái thác nhiệm vụ này. Hơn nữa, nhiều dũng tướng có kinh nghiệm của Lạc Việt cũng đều không hạ được Tá Tra. Như thế chẳng phải đã đến lúc cần thay đổi cách tiếp cận vấn đề, thay đổi chiến thuật sao? Nên chọn một người có kinh nghiệm ngoại giao như ta, cũng là điều hợp lý.” Hắn chậm rãi phân tích một cách vô cùng bình tĩnh, cứ như trong việc này hắn là người ngoài cuộc. “Vả lại, có tin đồn rằng có người mật báo ta ngầm cấu kết quân phản loạn Phồn Lư, mưu đồ ly khai Tế Châu khỏi Lạc Việt để tự xưng vương. Vì bảo vệ danh dự hoàng thất, bảo vệ danh dự của ta, lần này là hoàng huynh cho ta cơ hội để ta thể hiện lòng trung thành với quốc gia.”

“Nguyên Phong, anh biết rõ đây là mưu đồ của Lê Ứng Thiên.”

“Biết rõ là mưu đồ thì sao?” Hắn vừa nói, vừa vuốt nhẹ gò má của nàng. “Mỗi người ngay từ đầu đã có một xuất phát điểm, và bản thân cái xuất phát điểm ấy đã là một lợi thế vững chắc rồi. Năm xưa ta chọn không làm hoàng đế tức là đã chấp nhận nhường cái thế thượng phong cho Lê Ứng Thiên. Chẳng qua là trước giờ huynh ấy một phần vì tình nghĩa, một phần vì lợi ích mà không dùng đến cái thế vốn có của mình để đối phó ta.”

Nếu nàng không đề nghị hắn mở tiền trang, nếu nàng không đi theo hắn rồi để Lê Ứng Thiên bắt gặp, có lẽ Lê Ứng Thiên sẽ còn dùng tình nghĩa mà đối tốt với hắn thêm một thời gian nữa. Tất cả là lỗi của nàng, là nàng đã kéo Lê Nguyên Phong vào nguy hiểm.

“Nguyên Phong, em đi theo anh.”

“Nàng biết võ công sao, nàng biết điều binh khiển tướng sao, đi theo chỉ làm vướng tay vướng chân ta.” Hắn cốc yêu vào trán nàng một cái.

“Nếu Lê Ứng Thiên thật sự muốn dồn anh vào đường cùng, anh không nghĩ hắn sẽ dùng em để uy hiếp anh sao?”

“Nàng nói cũng không phải không có lý.”

Chỉ là, nếu Lê Ứng Thiên đã tự tin dùng cách này để đối phó Lê Nguyên Phong, lẽ nào không nghĩ đến nguy cơ Lê Nguyên Phong sẽ cùng nàng bỏ trốn. Là hắn cho rằng Lê Nguyên Phong sẽ không dễ dàng từ bỏ địa vị, hay là còn vũ khí bí mật gì khác mà hắn vẫn chưa để lộ ra?