Trong giấc mơ, hắn thấy mình nắm tay nàng đi dưới tán bằng lăng, hai người cười cười nói nói vô cùng hạnh phúc.
Vậy mà, lúc mở mắt ra, trước mắt hắn chỉ có Lê Bích Vân. Ngồi bên giường, nhẹ nhàng chườm chiếc khăn tẩm nước lên trán hắn.
Hắn sốt đến nay, tính ra cũng đã ba ngày.
“Thánh thượng, xin người bảo trọng long thể.”
“Hoàng hậu về cung đi, trẫm có một số quốc sự cần giải quyết.”
“Thánh thượng, sức khoẻ quan trọng hơn.”
“Chuyện triều đình hoàng hậu làm sao hiểu được.” Hắn gạt tay nàng ra khỏi tay mình, lạnh nhạt nói. “Hoàng hậu trở về Trường Lạc cung đi, trời cũng khuya rồi.”
“Dạ, thánh thượng.” Lê Bích Vân cúi đầu, từng bước luyến tiếc tiến ra phía cửa.
Lê Ứng Thiên nhắm mắt lại, cố níu kéo lại những hồi ức về giấc mơ dang dở ngọt ngào kia.
Trước đây, hắn xem Lê Bích Vân là thế thân cho Lâm Nguyệt, nên đối với nàng ta cũng có ít nhiều tình cảm, nhưng từ ngày biết Lâm Nguyệt còn sống, hắn càng lúc càng khó chịu trước sự xuất hiện của nàng ta. Hắn không muốn nhìn nàng ta mặc phụng bào, ngồi trên phụng ỷ, đi đi lại lại giữa Trường Lạc cung, làm những việc mà Lâm Nguyệt thường làm. Hình ảnh ấy khiến hắn nhớ đến việc hắn từng tổn thương người phụ nữ mà mình yêu thương nhất.
Hắn biết người có lỗi không phải nàng ta, nhưng đối với hắn, người xứng đáng cùng hắn chia nửa giang sơn, chỉ có một mà thôi.
Nhớ ngày ấy, khi hắn bị trúng tên ở Tế Châu, Lâm Nguyệt cũng đã từng dịu dàng chăm sóc hắn. Hắn nhớ nét mặt lúng túng của nàng khi đứng trước khay thuốc, nhớ ánh mắt rạng rỡ của nàng khi chìa cho hắn đĩa khoai mì luộc nước cốt dừa, nhớ cái dáng lắc qua lắc lại của nàng khi đứng một mình, tưởng rằng không có ai ở xung quanh.
Từ lúc nhận được tin từ Tây Vũ về tình hình hải tặc ở Tế Châu, hắn luôn nghĩ đến nàng. Hắn rất sợ, sợ rằng mỗi một giây một khắc mình ở kinh thành, nàng và Lê Nguyên Phong sẽ có thêm một giây một khắc gắn bó bên nhau. Đến khi hắn có khả năng bảo vệ nàng, thì hắn đã mất nàng rồi.
Lúc mới chiếm Phồn Lư, hắn đã định đóng cửa cảng biển, vì muốn bình định tình hình trước để sau này mới dễ dàng khống chế việc buôn bán với nước ngoài. Có điều, lúc đó ngân khố đang thiếu hụt nên hắn đành miễn cưỡng chấp nhận việc thông thương. Chính vì thế mới xảy ra những hệ luỵ không hay song song với việc thu được nguồn thuế lớn từ việc thông thương, khiến triều đình lục đục.
Tài sản của Lê Nguyên Phong tăng mỗi lúc một nhanh, khiến hắn nhiều lúc không khỏi cảm thấy ngôi vị của mình như đang bị ánh hào quang của người hoàng đệ này uy hiếp. Dù sao Lê Nguyên Phong cũng từng được nhiều đại thần ủng hộ. Dã tâm của con người khó mà biết được lúc nào sẽ bùng lên. Năm xưa, hắn cũng từng đóng vai một kẻ vô hại, gió chiều nào che chiều ấy để ngấm ngầm lật đổ từng kẻ địch đấy thôi. Tuy tình cảm giữa hắn và Lê Nguyên Phong trước giờ khá tốt, nhưng cũng không thể không phòng.
“Bẩm thánh thượng, Nguyên phi cầu kiến.”
“Truyền.”
Đỗ Thiên Thành chậm rãi bước vào phòng. Dáng đi uyển chuyển, cử chỉ nhã nhặn mềm mại. Dù nhìn qua vài lần, người khác cũng sẽ khó mà ngờ được hắn là nam giả nữ.
Lê Ứng Thiên gượng người ngồi dậy. Thời tiết thay đổi đột ngột mấy đã khiến hắn bị trận cảm cúm dày vò suốt mấy ngày liền, mỗi lần mở tấu chương ra xem là đầu lại đau âm ỉ. Không thể phê duyệt tấu chương, hắn chuyển sang gọi Đông Vũ vào bàn chuyện.
Từ lúc dấn thân vào việc tra xét vụ án của Lê Bích Vân và thái hậu, Đông Vũ đã dần dần lấy lại sự chủ động và bản lĩnh trước kia, tuy là so với lúc còn là thủ lĩnh đội mật thám thì khả năng của hắn hiện nay vẫn còn hạn chế. Việc hậu cung hắn quan sát và báo cáo vô cùng chu đáo, khi cần cũng có thể đổ thêm dầu vào lửa để đạt được tình thế phù hợp với thế cục cần có trong triều. Chẳng những vậy, gần đây hắn còn nghiên cứu cải tiến vũ khí, đồng thời đưa ra những lời nhận xét về kinh tế và xã hội với tư duy rất khác với người thường.
Tất cả những điều đó đã khiến Lê Ứng Thiên quay trở lại trọng dụng hắn, dù những việc cơ mật mang tính chiến lược, hắn vẫn chưa được tham gia.
Để làm sống lại cái mật danh ‘Đông Vũ’, lấy lại sự tín nhiệm từ Lê Ứng Thiên, Đỗ Thiên Thành đã phải nhiều đêm thức trắng. Cố gắng nhớ lại những bài học từng nghe suốt mười mấy năm ngồi trên ghế nhà trường, những quyển sách đọc giải trí lúc rảnh rang, những bài báo, những bộ phim, thậm chí là những gì hắn chỉ mới nghe thoáng qua lúc còn ở thời hiện đại. Không ai ép hắn, chỉ có hắn tự ép bản thân mình.
…
Đêm hè, dù là chốn hoàng cung nguy nga lộng lẫy, hay là góc vườn quê đơn sơ giản dị, cũng đều không thể vắng tiếng ve.
Đỗ Thiên Thành ngồi dưới gốc cây, hơ qua hơ lại con khô chỉ vàng cháy sém. Gió đêm từng đợt tạt tro vào mặt hắn, hắn cũng chẳng buồn phủi xuống.
“Khô chỉ vàng?” Ngọc Dao vừa bước vào cổng đã ngửi thấy mùi thơm, vừa chạy đến chỗ hắn đang ngồi vừa khịt khịt mũi liên hồi. “Còn không? Còn không vậy?”
“Còn.” Giọng hắn có phần bực dọc.
“Anh không phải đang tiếc của đó chứ?” Khả năng nhận ra cảm xúc của Ngọc Dao trước giờ cũng không tồi.
“Sau này xuất cung đừng về muộn như vậy nữa. Lỡ có người khác bất ngờ ghé sang Đào Nguyên cung thì một mình anh làm sao chuẩn bị?”
“Hoàng hậu không phải là người hay gây chuyện, thái hậu giờ cũng đã không thèm hành anh như trước. Những người còn lại trong hậu cung chức vụ nếu không phải bằng thì cũng là thấp hơn anh, anh nói một tiếng không tiếp cũng đâu ai dám xông vào.” Nàng vừa lục lọi trong gói giấy chọn lấy một con khô, vừa từ từ diễn giải.
“Cây trâm đó mới mua à?” Ánh mắt hắn chuyển sang chiếc trâm ngọc hình hoa hải đường trên búi tóc của Ngọc Dao.
“Anh thích hả?” Nàng thích thú giở giọng trêu chọc ra. Tên này hiền hiền, trước giờ ăn hiếp hắn rất vui.
“Thích cái gì mà thích.” Hắn khó chịu đáp.
“Anh có thích cũng không cho anh được đâu, cái này thật ra là của người ta tặng.” Nàng tuy không nói thẳng ‘người ta’ ở đây là ai, nhưng cả hắn và nàng đều rõ.
“Thôi, ăn khô đi rồi còn đi ngủ.”
“Anh khéo tay, anh nướng đi nha.”
Tiếng bếp lửa lách tách khép lại cảnh đêm…
*******
Dạo gần đây dường như ngày nào Hạ Vy cũng rất chăm chỉ ra vườn. Đến nỗi Lê Nguyên Phong còn hỏi là nàng phải lòng con ve đực nào ngoài đó, để hắn ra bắt gửi lên kinh thành cho hoàng huynh hắn lăn bột chiên xù.
“Nguyên Phong, anh xem này…” Ánh mắt nàng hiện rõ sự háo hức khi chạy vào đại sảnh với một quả dưa còn chưa cắt cuống.
“Gì thế mỹ nhân?”
“Nhìn đi, đẹp không?” Nàng vừa hỏi vừa chìa quả dưa về phía hắn.
Lê Nguyên Phong đỡ lấy quả dưa chỉ to hơn quả cam một tí, cẩn thận nâng lên hạ xuống quan sát kĩ càng.
“Giống hình vuông quá.”
“Thì là hình vuông đó.” Nàng hí hửng. “Giờ nó còn non thôi, chứ mai mốt chín nó còn có chữ nữa đó.”
“Có chữ?” Hắn ngạc nhiên săm soi quả dưa lần nữa. “Chữ gì?”
“Tĩnh Quốc.” Nàng nhếch môi cười.
“Là nàng làm sao?” Hắn chau mày, không lộ rõ là đang quá chăm chú, hay là đang lo lắng.
“Vất vả chuẩn bị từ lúc mới đến Tế Châu đó.” Nói đến đấy, nàng tự dưng nắm lấy tay hắn, giọng chuyển sang ngọt ngào ấm áp. “Nguyên Phong, cảm ơn anh.”
“Cảm ơn chuyện gì?”
“Không nhớ.” Bởi quá nhiều.
Không có hắn, có lẽ nàng đã không sống sót nổi ở hậu cung. Không có hắn, ngày ấy có lẽ nàng đã bỏ mạng trong trận chiến Phồn Lư. Không có hắn, nàng đã không có cơ hội vận dụng kiến thức thời hiện đại, có sự nghiệp của riêng mình giữa một xã hội phong kiến còn trọng nam khinh nữ.
“Hừ, anh chỉ giỏi dụ dỗ con gái nhà lành.” Nàng nói xong thì nghiêng đầu nhìn một lượt khắp căn phòng. “À, sáng giờ anh có thấy Tiểu mỹ nhân ở đâu không?”
“Nàng nhắc ta mới để ý. Mấy hôm nay ít thấy nó trong nhà lắm.”
“Nó nhìn lạ và dễ thương như vậy, em sợ nó ra ngoài bị người ta bắt cóc rồi đem bán, nhưng nhốt nó ở nhà suốt thì cũng tội.”
“Chúng ta đi tìm một con mèo đực đẹp mã về là giữ chân được nó thôi.” Giọng hắn đầy ám muội.
Rõ ràng là đang ám chỉ nàng giống con Tiểu mỹ nhân.
“A, hình như có tiếng mèo kêu.” Nàng ngoái đầu nhìn ra cửa sổ.
“Chắc là nó đó, đói rồi thì ì ạch dẫn xác về.”
Nàng bỏ tay Lê Nguyên Phong, bước ra phía sau vườn. Hắn thấy thế, cũng tò mò bước ra theo. Hoặc là, ghen với con mèo.
“Í, con mèo này ở đâu ra vậy?” Nàng chỉ tay vào con mèo với bộ lông đen tuyền đang ngồi dưới giàn hoa.
“Dám đột nhập vào vương phủ của ta, bản lĩnh cũng không nhỏ.” Lời nhận xét nghiêm trọng hoá vấn đề của hắn không khỏi khiến nàng phải phì cười.
Ngay sau đó, một khối lông trắng phau phau lúc lắc chạy ra.
Là con Tiểu mỹ nhân.
Nó dừng lại bên con mèo đen nọ, nhả miếng cá to tướng đang gặm xuống đất. Sau đó, hai con mèo một đen một trắng chụm đầu cùng nhau đánh chén.
“Chả trách mấy hôm nay Thuỷ Trúc cứ than mỗi lần làm món cá là lại mất đi mấy miếng…” Lê Nguyên Phong lắc lắc đầu cười.
“Thì ra là Tiểu mỹ nhân nó bao trai.” Nàng tiếp lời hắn, nhìn cảnh tượng trước mặt cũng không nhịn được cười. “Cả địa điểm hẹn hò cũng đẹp như vậy, trên có giàn hoa, dưới có ao cá.”
“Mỹ nhân, lần này chúng ta sẽ tốn kém hơi nhiều đó.”
“Sao?”
“Nàng nhìn đi.” Tay hắn chỉ về phía một kẻ lạ mặt đốm trắng đốm nâu đang từ đằng xa phóng đến.
Thì ra, Tiểu mỹ nhân học thói đại gia, đã bao là bao không chỉ một ‘anh’.
Tốn kém rồi…
Nếu lúc nào cũng có thể yên bình khám phá cuộc sống thú vị xung quanh thế này thì thích thật.
Chú thích:
Dưa hấu vuông: bí quyết để trồng dưa hấu vuông là tạo khuôn cho quả ngay từ khi quả còn bé. Thời gian trưởng thành của dưa hấu là 60 ngày. Dưa hấu phát triển khoảng 40 ngày thì tiến hành đặt khuôn. Tùy giống và độ đồng đều của dưa, người ta làm các khuôn khác nhau.