Hoàng Cung Kỳ Ngộ

Chương 30: Đế vương và một chữ tình

Hạ Vy hoảng hốt nhìn xuống y phục của mình. Cái gì mà mùi với chả vị, đừng nói với nàng là hắn đã…

Thật ra, trên người nàng ngoài cái cổ vẫn còn ê ẩm thì không có gì khác lạ. Y phục nguyên vẹn, thậm chí tóc cũng không bị rối. Rõ ràng là hắn chỉ muốn trêu nàng.

Tại sao hắn lại biết nàng là hoàng hậu? Không phải lúc nãy hắn vẫn còn tưởng nàng là cung nữ mà bóp cổ tra hỏi nàng sao?

“Nơi này là đâu?” Nàng sợ sệt co rúm người lại, nói bằng cái giọng như chực khóc. “Ông là ai? Tại sao lại bắt tôi?”

“Hửm?” Khoé môi hắn lại cong lên một chút. “Thì ra hoàng hậu Lạc Việt lại là một người nhút nhát đến vậy à?”

“Tôi không phải hoàng hậu, tôi chỉ là cung nữ thôi. Xin ông hãy tha cho tôi.” Nàng bắt đầu nước mắt rưng rưng.

“Ngươi không phải hoàng hậu?” Đôi chân mày hắn cau lại. “Vừa không phải hoàng hậu, vừa không có nhan sắc, vậy chi bằng giết cho rồi.” Nói rồi, hắn rút thanh chuỷ thủ ra khỏi vỏ, ném đến chỗ nàng. “Tự kết liễu đi. Ta mà đích thân ra tay là tàn nhẫn lắm.”

Giọng điệu này…

Xem ra hắn đã chắc chắn nàng là Trần Lâm Nguyệt nên mới chịu tốn thời gian phối hợp với màn kịch của nàng như vậy. Nếu nàng không phải hoàng hậu Lạc Việt, thì quả thật đúng như hắn nói, nàng không có giá trị lợi dụng, hắn không cần giữ lại mạng của nàng.

“Ngươi là Cá Tra?” Nàng ngước nhìn hắn. Một người Phồn Lư, phong thái tôn quý, lại có chút nét phong trần, khả năng hắn là Tá Tra rất lớn. Nếu hắn đã có qua lại với Phi Long hoàng triều, rất có thể hắn nhận ra nàng là nhờ nốt ruồi ‘phụng hoàng chi mệnh’.

Hắn làm lơ nàng, nhìn sang hướng khác.

Vừa mới đóng vai bad boy, giờ lại giả bộ cold boy sao? Tên này bắt nàng về đây rốt cuộc là có dự định gì?

Uy hiếp Lê Ứng Thiên?

“Là Tá Tra.” Mãi một lúc sau, hắn mới chịu quay sang nàng, gằn giọng. “Lê Nguyên Phong thường gọi ta là Cá Tra trước mặt ngươi?”

Nàng thấy thái độ của hắn là lạ nên không khẳng định cũng không phủ định: “Không nhớ rõ là nghe ai gọi.” Sau đó ngạc nhiên chỉ tay về phía hắn. “Sợi dây chuyền đó…”

Trên tay hắn chính là sợi dây chuyền hộ mệnh mà trước khi đi Lê Nguyên Phong đã tặng cho nàng.

Hắn đứng dậy, chậm rãi sải bước tiến đến chỗ nàng. Nhìn bóng dáng cao lớn của hắn từ từ áp sát mình, nàng nhất thời có phần run sợ.

“Muốn mạng hay muốn sợi dây chuyền?” Hắn nhướng mắt hỏi nàng.

“Dĩ nhiên là muốn mạng.” Nàng đáp, không nghĩ ra bất kì lý do gì mình phải đổi mạng lấy một sợi dây chuyền hộ mệnh.

“Ngươi cứ nhìn ta chằm chằm như thế, gọi ngươi là một yêu nữ cũng không phải oan uổng cho ngươi. Nếu không phải nhìn thấy nốt ruồi trên trán ngươi, ta thật không tin nổi ngươi là hoàng hậu.”

Lần này nàng thật sự oan uổng. Nàng nhìn hắn chẳng qua là vì hắn không giống với tưởng tượng của nàng. Trong suy nghĩ của nàng, Tá Tra là phải bặm trợn, hùng hổ. Nói ra sét, hét ra lửa.

Hắn đã bắt nàng, nhưng không trói, không giam vào địa lao, hẳn là muốn một cuộc giao dịch.

“Không biết hoàng tử có dự định gì với bổn cung?” Nàng thân thiện mỉm cười nhìn hắn. Mong là hắn chịu giữ cái cách đối đãi tử tế này đến lúc nàng thoát được ra ngoài.

“Ngươi thích hiếp trước giết sau hay là giết trước hiếp sau?”

“Cả hai đều không thích.” Nàng lắc đầu với một vẻ rất thản nhiên, cứ như hắn đang đơn giản hỏi nàng thích ăn nho hay ăn táo.

Hắn cúi xuống, đặt sợi dây chuyền vào tay nàng, rồi vỗ vỗ vai nàng, nói bằng một giọng vừa bông đùa vừa đe doạ. “Vậy thì hãy cầu mong giá trị của mình cao một chút.”

“Bổn cung là hoàng hậu, giá trị dĩ nhiên cao.” Nàng đáp đầy tự tin. Nếu không tỏ ra bản thân có giá trị, chỉ e hắn sẽ một kiếm xử lý nàng. “Nhị hoàng tử có kế hoạch gì hay, mời nói ra để chúng ta cùng bàn thảo.” Nàng vừa nói vừa đeo lại sợi dây chuyền vào cổ.

“Cùng ngươi bàn thảo?” Hắn cười cười nhìn nàng. “Ta thật không ngờ ngươi vẫn còn tâm trí để đùa.”

“Ta không đùa. Nếu ngươi muốn dùng ta để đổi lấy một lợi ích nào đó, cũng nên báo cho ta một tiếng để ta chuẩn bị mà xuất hiện trước đối tác của ngươi với giá trị cao nhất có thể.”

Hắn phì cười, xoa xoa mái tóc xoăn, gật gù nhìn nàng. “Lê Nguyên Phong đúng là Lê Nguyên Phong, chọn một nữ tử rất khác người. Chẳng những là một sắc nữ, còn là một sắc nữ ăn to nói lớn.”

“Tại sao lại nhắc đến hắn?” Nàng trong lòng khó hiểu. Lẽ ra người hắn nên nhắc đến phải là Lê Ứng Thiên mới đúng.

“Lúc hắn đi sứ Phi Long hoàng triều cách đây năm năm, ta có gặp qua. Nếu không phải Lạc Việt và Phồn Lư luôn đối chọi nhau, với tính cách của hắn, ta và hắn nhất định có thể kết giao bằng hữu. Hắn đã từng bảo với ta: sợi dây chuyền này là để dành tặng cho cô gái mà hắn yêu thương nhất.”

Quả thật Lê Nguyên Phong rất quan tâm đến nàng. Nhưng khi nàng hỏi hắn có yêu nàng không, rõ ràng hắn không thừa nhận mà. Tuy ngoài miệng hắn thường chê nàng này nọ, nhưng nàng biết, hắn rất xem trọng nàng, chắc chắn không phải vì tự cao tự đại mà không thừa nhận tình cảm với nàng. Một người như Lê Nguyên Phong không lý gì yêu một người mà lại trốn tránh, không dám thổ lộ ra. Năm năm trôi qua, có thể dự định của hắn thay đổi rồi. Sợi dây chuyền này nàng nghĩ chỉ là tượng trưng cho tình bạn thân thiết mà thôi.

Nay Tá Tra đã nghĩ Lê Nguyên Phong có tình cảm với nàng, chỉ sợ người hắn muốn dùng nàng để uy hiếp không phải Lê Ứng Thiên, mà chính là cái tên hentai ham ăn ấy. Nếu Lê Nguyên Phong chịu vì nàng mà chấp nhận điều kiện của Tá Tra, chẳng phải hắn vừa gây nguy hiểm cho Lạc Việt, vừa gây nguy hiểm cho bản thân sao? Còn nếu hắn không chịu vì nàng mà thương thuyết với Tá Tra, khác nào nàng sẽ trở thành món hàng vô dụng? Đến lúc đó, Tá Tra còn không mang nàng sớm giết đi à.

Không được, nàng không thể để hắn nghĩ đến việc giao dịch với Lê Nguyên Phong.

“Bổn cung là yêu nữ thì hắn cũng là yêu quái. Người được hắn tặng sợi dây chuyền như thế này không phải chỉ có mỗi bổn cung.” Nàng nói, giọng điệu có phần ấm ức cùng với chút căm hờn, cứ như nàng từng bị hắn phụ tình.

“Ấy ấy, không nên nóng giận.” Hắn khoan thai bước đến bên bàn, mang một tách nước đến cho nàng. “Chẳng phải ngươi còn muốn cùng ta bàn thảo kế hoạch sao? Tinh thần không ổn định, suy nghĩ sẽ kém đi.”

“Vậy nhị hoàng tử định mang bổn cung bán đi đâu?” Nàng cầm lấy tách nước, từ từ uống, tạo một vẻ bình tĩnh giả tạo đang cố khoả lấp cơn xúc động.

“Lúc đầu ta định mang ngươi bán cho người của Phi Long hoàng triều để luyện tiên đan.” Hắn nói.

“Phi Long quốc xa xôi, nước xa không cứu được lửa gần. Vả lại, hiện giờ họ cũng không có khả năng xuất binh.” Nàng đáp lại ngay lập tức.

“Đúng vậy, nên ta mới chuyển mục tiêu, định bán ngươi cho Lê Nguyên Phong.”

“Chỉ e mười cái mạng của bổn cung cũng không đủ khiến hắn dám chống lại hoàng huynh hắn.” Nàng nói một cách ngắn gọn. Càng đưa lý lẽ dài dòng, sẽ càng khiến Tá Tra chú ý.

Tá Tra nhìn nàng từ đầu đến chân, gật đầu. “Ta cũng nghĩ thế, nên hiện tại đang nghĩ đến dùng ngươi uy hiếp Lê Ứng Thiên.”

Hạ Vy tuy có chút ấm ức vì hắn dám phê bình nhan sắc của nàng, nhưng đây không phải là lúc chú tâm vào những điều nhỏ nhặt. “Bổn cung cứ nghĩ nhị hoàng tử phải tính đến phương án này trước nhất.”

“Chỉ là ta cũng không tin Lê Ứng Thiên chịu vì một hoàng hậu như ngươi mà rút quân.”

“Điều kiện quá cao, không thiết thực chút nào.” Nàng lắc lắc đầu. “Nên hạ xuống một chút.”

“Ngươi đang giúp ta hay giúp quân Lạc Việt?”

“Nếu ta nói giúp ngươi, chắc chắc là nói dối, dù sao ta cũng là người Lạc Việt.” Nàng mỉm cười tựa lưng vào tường, thư thả mà nhìn hắn. “Làm hoàng hậu Lạc Việt, hay làm hoàng hậu của Lạc Việt cộng với Phồn Lư, đối với ta không quan trọng. Ta chỉ cần giữ được cái mạng này để làm hoàng hậu.”

“Rất thẳng thắn.” Hắn nhếch mép cười, vỗ vỗ tay, ngồi xuống đối diện nàng. “Vậy ngươi nghĩ ta nên làm thế nào để giúp ngươi giữ lại cái mạng đây?”

“Thay vì yêu cầu đình chiến, ngươi có thể bắt Lê Ứng Thiên tạm lui quân năm trăm dặm.”

Lê Ứng Thiên lui quân năm trăm dặm, đối với Tá Tra mà nói, là đủ cho viện binh của hắn đến ứng cứu, đồng thời có đủ thời gian để thuyền vận chuyển đại pháo của người tây phương cập bến.

Đối với Lê Ứng Thiên mà nói, đã chiếm được kinh đô Phồn Lư, tức là có thể dễ dàng dùng thân nhân của các quý tộc và binh lính đang trú ngụ ở đó mà uy hiếp đoàn viện binh của Tá Tra, khiến họ bỏ việc đến Tế Châu tiếp ứng. Về phần đại pháo, nếu Lê Ứng Thiên không muốn dùng vũ lực, có thể dùng tiền để mua lại, những thương nhân kia sẽ hiểu thời thế mà biết mình nên bán cho ai. Tiền mua đại pháo, hắn có thể đòi Vampire đóng góp.

Nếu nàng vì trận chiến này mà chết đi, Lê Ứng Thiên sẽ mất đi cầu nối với nguồn tài lực của nhà họ Lý, đồng thời không có ai để kìm chế Lê Nguyên Phong. Cuộc chiến với quân Phồn Lư không phải là một cuộc chiến chống ngoại xâm, mà là một cuộc xâm lược. Lê Ứng Thiên chiếm Phồn Lư chẳng qua chỉ là để thể hiện bản lĩnh của mình cho triều thần và dân chúng. Nếu hắn vì chiếm một thành trì mà hy sinh hoàng hậu của mình, chỉ khiến người khác nghĩ hắn vừa bất tài, vừa vô tình vô nghĩa, chứ không phải là một người vĩ đại vì nước mà hy sinh thê tử. Lê Ứng Thiên hẳn sẽ tự biết cân nhắc mà chọn lựa.

Nói tóm lại, nàng hoàn toàn tin tưởng mình đủ giá trị để Lê Ứng Thiên đồng ý cứu nàng.

“Ta muốn thêm một điều kiện: quân Lạc Việt phải khai thông lại nguồn nước cho dân chúng trong thành.”

“Nhị hoàng tử, ngươi có vẻ đề cao ta quá.”

“Ngươi tưởng ta thật sự tin ngươi không có chỗ đứng trong lòng Lê Nguyên Phong sao?” Đôi môi hắn nở một nụ cười quỷ dị. “Hiện giờ Lê Ứng Thiên đang ở cách xa kinh thành. Lê Nguyên Phong nếu muốn soán ngôi cũng không phải là không thể, chỉ cần ta có thể giúp hắn giết đi Lê Ứng Thiên.” Hắn gõ gõ nhẹ ngón tay vào vai nàng. “Ngươi tin không, nếu hắn chịu hợp tác với ta, bọn ta đủ sức dựng ra một kế hoạch để đưa hắn lên ngôi với một lý lịch vô cùng trong sạch.”

“Lê Nguyên Phong sẽ không vì ta mà bỏ qua cuộc sống tự do tự tại sung sướng của mình.” Nàng tự tin nói, có chút cảm giác hả hê cứ như đang tuyên bố ‘Chỉ có ta mới hiểu Lê Nguyên Phong nhất.”

Nhưng ngay sau đó, lại chợt thấy tủi thân.

“Vậy sao? Thế thì cứ theo những điều chúng ta bàn bạc ban nãy mà làm vậy.” Hắn đan hai bàn tay lại, rồi đứng dậy, bước ra ngoài. “Chúc ngươi may mắn.”

*******

Trời lúc đó cũng đã tối, nên nàng tranh thủ chợp mắt một lát. Chuyện gì đến cũng phải đến, người quyết định sống chết của nàng lúc này không còn là bản thân nàng nữa. Lê Ứng Thiên càng lúc càng thể hiện rõ là hắn có tình cảm với nàng. Cộng với những giá trị mà nàng có thể mang lại cho hắn, nàng có một niềm tin rất lớn rằng hắn sẽ chọn cứu nàng.

Nàng không biết rõ mình đã ngủ bao lâu. Lúc cánh cửa bị đá sập, hình như bên ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn.

Tá Tra tiến vào, sắc mặt khó coi.

“Xem ra ta thật đã đề cao ngươi.” Hắn lôi nàng ra khỏi phòng, kéo nàng một mạch lên phía tường thành.

“Hắn…hắn không đồng ý?”

Nàng thoáng chốc như bị rơi xuống tận cùng địa ngục, không dám tin nổi những gì mình vừa nghe thấy. “Không thể nào, không thể nào…” Nàng cố giằng tay ra khỏi Tá Tra, giọng run run, tim như nghẹn lại, muốn khóc mà không khóc được.

Nàng không muốn chết.

Không muốn chết.



Mặt trời dần dần ló dạng, phủ một ánh vàng nhạt lên phía chân trời. Nàng đứng trên thành, bên cạnh Tá Tra, nhìn xuống đoàn quân Lạc Việt đang từ từ tiến đến cổng thành.

Lê Ứng Thiên…

Hắn nhìn nàng, vô cảm…

“Lê Ứng Thiên, hoàng hậu của người đang ở trong tay ta.” Tá Tra đặt lưỡi kiếm lên cổ nàng, lớn tiếng nói. “Nếu còn không lui quân, đừng trách ta không biết thương hoa tiếc ngọc.”

Lê Ứng Thiên cười nhạt. “Rất tiếc, nhị hoàng tử. Ngươi muốn dùng hoàng hậu giả để gạt ta, thật là một trò lố bịch.”

Từ trên xe ngựa, bước xuống một nữ tử phụng bào chói lọi.

Nàng nhận ra cô ta, cô cung nữ thường hầu hạ việc tắm rửa cho nàng từ lúc đến Tế Châu.

“Nhìn cho kĩ, đây mới là hoàng hậu Lạc Việt. Nhị hoàng tử, lần này ngươi…thua sạch.”

Binh sĩ không biết mặt nàng, nhưng những tướng quân cao cấp của Lạc Việt, nàng đều đã gặp qua.

Họ đứng đó, tránh né ánh nhìn của nàng, ánh nhìn oán trách những người đưa mình vào chỗ chết.

Chỉ có Lê Ứng Thiên, vẫn thản nhiên nhìn về phía nàng, không một tia mảy may day dứt.

Tình cảm của đế vương…

Rẻ mạt, hoàn toàn rẻ mạt.

Trong tim hắn, nàng hoàn toàn không tồn tại.

“Khai hoả!”

Lê Ứng Thiên vẫn đứng đó, giữa tiếng pháo chát chúa dội vào thành. Dưới làn mưa tên xối xả, trong ánh khói lửa mịt mù, chiếc khăn thêu hình hoa bằng lăng từ từ rời khỏi tay hắn, rơi xuống đất.

Từng chiếc, từng chiếc giày binh sĩ giẫm qua.

Nàng chợt nhận ra, không phải mình tính sai đường đi nước bước của hắn…

Là nàng đã tính sai con tim hắn.

Không phải là hắn không muốn cứu nàng.

Mà là, hắn muốn giết chết nàng.

Nàng chết rồi, không còn ai còn có thể uy hiếp hắn. Hắn sẽ không đi vào vết xe đổ của Lê Nguyên Phong, vì một người phụ nữ mà từ bỏ ngai vàng.

Hắn luôn sợ, sợ trái tim mình chưa đủ lạnh.



Tá Tra dùng kiếm giúp nàng tránh một mũi tên, rồi nắm tay kéo nàng xuống khỏi thành, đẩy nàng vào xe ngựa. Chiếc xe lao vùn vụt trên đường, chạy thẳng về phía thành tây. Nàng ngước mắt nhìn Tá Tra, lãnh đạm hỏi. “Tôi vẫn còn có giá trị sao?”

“Ngươi là người của Lê Nguyên Phong, ta không muốn xuống tay.” Hắn vừa nói vừa vén màn nhìn ra phía sau. “Những người theo phe đại hoàng huynh nhất định sẽ thừa dịp này giết ta. Ta chỉ có thể bảo vệ bản thân mình, ngươi tự bảo trọng lấy.”

Nói rồi, hắn phóng ra khỏi xe ngựa, hoà vào dòng người đang hoảng loạn vì chạy nạn.

Chiếc xe tiến ra khỏi thành, lao đi trên con đường đầy đất đá. Phía sau, là một toán lính Lạc Việt đuổi theo suốt một đoạn đường dài.

Đi được một đoạn, xe bị sa lầy. Người đánh xe vội vàng nhảy xuống, ra hiệu cho nàng bước ra. Nàng và hắn dùng hết sức mà chạy, nhưng toán lính Lạc Việt đã tiến đến mỗi lúc một gần. Lúc nàng quay lại, người đánh xe đã nằm sõng soài trên vũng máu.

Giờ đây, con mồi duy nhất chính là nàng.

Nàng không ngờ có một ngày mình phải sử dụng cây quạt của Lê Nguyên Phong trong hoàn cảnh thế này, giết những người từng tung hô nàng ‘Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế’.

Thiên tuế?

Thật mỉa mai.

Một tên, hai tên, ba tên…

Kẻ thù dần ngã xuống, nhưng số ám khí cuối cùng vẫn không đủ hạ tất cả những người muốn giết nàng. Càng lúc, nàng càng bị dồn đến bên bờ vực.

Vực sâu vạn trượng…

Tiến cũng chết, lui cũng chết.



Giọt nước mắt chạm xuống khoé môi…

Nàng cười lạnh, lao mình xuống vực.